Bông tuyết không lớn nhè nhẹ rơi xuống giữa Nguyễn Thu Thu và Khanh Như Ý.
Lỗ tai có chút mất tự nhiên nóng lên, Nguyễn Thu Thu không có giơ tay lên sờ, sống lưng nàng thẳng tắp, đứng ở trước mặt Như Ý nãi nãi hơi còng lưng, ánh mắt không hề chần chờ hay do dự.
Nàng đứng ở trước mặt một vị bán yêu bán ma đã từng đi qua con đường tràn đầy u ám, lại nói một lần: "Ta sẽ không bỏ rơi y."
Ánh mắt Khanh Như Ý hơi co lại, mặc dù biến ảo thành dáng vẻ người già, cặp mắt màu nâu nhạt đó vẫn xinh đẹp trong veo như cũ.
Như Ý nãi nãi hòa ái nhìn Nhân tộc trước mặt, nhỏ yếu đến nỗi bà tiện tay bóp một cái là chết, chậm rãi thu lại ý cười trên má, tầm mắt trở nên sắc bén, "Thu Thu, con có biết hậu quả của việc không buông tay Uyên Quyết không?"
Giọng Khanh Như Ý lạnh đi, "Con muốn làm kẻ địch của nãi nãi sao?"
Nghe Như Ý nãi nãi nói, Nguyễn Thu Thu lại cười, "Người sẽ không tổn thương ta."
Khanh Như Ý sẽ không tổn thương nàng, thậm chí nàng còn có nhất định chắc chắn thuyết phục Như Ý nãi nãi phản bội.
Trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, nàng ở trong lòng thay đổi rất nhiều ý niệm.
Như Ý nãi nãi nói bà rất thưởng thức dị năng của nàng, điều này gián tiếp chứng minh dị năng của nàng đúng thật có một vài chỗ đặc biệt, có lẽ có thể trợ giúp Mạc gia gia, thậm chí nói không chừng còn có thể giúp được Như Ý nãi nãi.
Tiếp theo, Như Ý nãi nãi cũng là bán yêu bán ma, tuy rằng Nguyễn Thu Thu không biết chủ thượng của Như Ý nãi nãi, nhưng từ việc Ma vật kia nghĩ mọi cách để ăn trái tim của lão sói xám tiên sinh là có thể suy đoán ra, gã cũng không phải thứ Ma vật tốt lành gì.
Nói không chừng, chủ thượng của Như Ý nãi nãi là định lợi dụng bà trước, chờ nuôi mập rồi mới ăn.
Có hai lý do trên, Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình nắm chắc thuyết phục được Như Ý nãi nãi là trên năm phần.
Nàng không phải người thuận theo chấp nhận vận mệnh, cũng tuyệt không phải người nằm yên từ bỏ.
- -- Nghe Nguyễn Thu Thu nói, Khanh Như Ý có chút hứng thú, nhướng mày, cười nhìn nàng, "Vì sao ta sẽ không tổn thương con? Nếu con không định rời xa con sói kia, ta đương nhiên sẽ xuống tay với con."
Nguyễn Thu Thu nhìn ánh mắt của bà không có một chút sát khí, bình tĩnh nói, "Như Ý nãi nãi, người có nghĩ tới hay không, trước đó chủ thượng của người không ăn người, chỉ là vì người còn chưa đủ tư cách bị hắn ăn?"
Khanh Như Ý hơi sửng sốt, trên mặt lướt qua một chút ngạc nhiên.
Nguyễn Thu Thu tiếp tục đem suy đoán của mình nói hết ra, cuối cùng hỏi ngược lại, "Nếu người là Ma Vương, người cảm thấy xử trí mình như thế nào sẽ thuận tiện hơn đây?"
Là trực tiếp ăn luôn bổ sung thể lực, hay là hao hết tâm tư thực hiện cam kết của Ma Vương.
Nụ cười trên mặt Khanh Như Ý hoàn toàn biến mất, biểu tình trở nên ngưng trọng.
Mắt thấy bà có chút dao động, Nguyễn Thu Thu tiếp tục nói, "Ta không biết mấy năm này chủ thượng người đối xử với người thế nào, nhưng rõ ràng Mạc gia gia vẫn còn sống, nếu đúng như lời người nói, thực lực của Ma Vương cường đại như thế, hắn điều tra một chút cũng không phải việc khó, nhưng hắn không làm."
"Như Ý nãi nãi, nếu đúng như suy đoán của ta, lần này có thể là một lần cơ hội cuối cùng có thể tự do hoạt động của người."
Nguyễn Thu Thu hơi cong môi, mi mắt long lanh, "Người có muốn, vì người, cũng vì Mạc gia gia, đánh cuộc một phen hay không?"
Như Ý nãi nãi hơi ngước mắt, nhìn đứa nhỏ rõ ràng đã biết chân tướng, lại ở trong thời gian ngắn bình tĩnh lại, cũng làm ra phân tích và phán đoán, đáy lòng càng thêm tán thưởng nhiều hơn, không có chỉ ra một ít lỗ hổng nhỏ trong phân tích của Nguyễn Thu Thu, thuận theo nàng hỏi, "Đánh cuộc gì?"
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, "Đánh cuộc tương lai của ta và Uyên Quyết."
......
Giọng nói của Nguyễn Thu Thu vang lên, mọi thứ xung quanh an tĩnh lại, Như Ý nãi nãi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, không biết mình
bây giờ có phải nên phối hợp đồng ý hay nên cười cười.
Như Ý nãi nãi híp mắt, nhìn về phía Nguyễn Thu Thu, "Ồ? Nhưng mà nãi nãi không cảm thấy, giữa con và y còn có tương lai gì đáng nói."
Nguyễn Thu Thu: "....."
Nguyễn Thu Thu không nhanh không chậm hỏi: "Như Ý nãi nãi, người ở kỳ ma hóa còn có thể hấp thu linh khí không?"
Khanh Như Ý hơi sửng sốt, chợt trừng mắt nhìn, "Ở kỳ ma hóa nãi nãi không có điều kiện tiếp xúc linh thạch, cho nên nếu con muốn dùng việc Uyên Quyết có thể ở kỳ ma hóa hấp thu linh khí tới thuyết phục ta, thì miễn."
Nguyễn Thu Thu: "...."
Nguyễn Thu Thu lại nói: "Vậy ở kỳ ma hóa người có thể thao túng ma khí công kích Yêu tộc tiếp cận cấp bốn không?"
Như Ý nãi nãi sờ sờ cằm, "Như thế không làm được."
Nguyễn Thu Thu thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, không ngừng cố gắng nói: "Như Ý nãi nãi, người cũng nói thiên phú của ta rất đặc biệt, không biết người có nguyện ý, thử cho ta thanh trừ ma khí mà chủ thượng của người lưu lại trong cơ thể người hay không."
Lúc này đây, nét mặt Như Ý nãi nãi có chút lung lay.
Bà vươn tay, biểu cảm hơi có chút dữ tợn, trên ngón tay nhanh chóng tràn ngập một tầng ma khí màu đỏ tươi, chỉ ngắn ngủi hai giây, đã ăn mòn toàn bộ ngón trỏ tay phải của bà đến máu tươi đầm đìa.
Nhưng Như Ý nãi nãi dường như không có bất kỳ cảm giác đau nào, thậm chí lông mày còn không nhăn một cái.
Nguyễn Thu Thu khẽ cắn môi, không chậm trễ thời gian, nhanh chóng từ trong cơ thể rút ra linh lực hệ thủy biến dị, tầng tầng bao bọc trên ngón tay Như Ý nãi nãi.
Ma khí trong cơ thể Như Ý nãi nãi rõ ràng càng cường đại hơn của lão sói xám tiên sinh, nhưng ngoài ý muốn là còn dễ thanh trừ chữa khỏi hơn so với trong cơ thể lão sói xám tiên sinh.
Toàn bộ tâm thần của Nguyễn Thu Thu đều đặt ở trên ngón tay của Khanh Như Ý, toàn lực điều động linh lực trong cơ thể, trên trán dần dần chảy ra mồ hôi lạnh.
Nàng không có chú ý tới, ánh mắt Khanh Như Ý nhìn nàng dần trở nên mềm mại hơn ----
Kỳ thật lời Nguyễn Thu Thu hôm nay nói, tối qua Mạc ca ca khẩu thị tâm phi (*
miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo) không muốn tiếp nhận bà đã phân tích qua với bà rồi.
Đúng là bà không định thương tổn Nguyễn Thu Thu, lại không đoán được nàng có thể làm được đến một bước này.
Có lẽ bà hẳn là nên đánh cuộc một phen, tiền đề là, Uyên Quyết đáng giá Nguyễn Thu Thu trả giá.
......
Nguyễn Thu Thu không biết mình mất thời gian bao lâu, chờ khi ma khí trên ngón tay Như Ý nãi nãi hoàn toàn biến mất, linh lực trong đan điền của nàng cũng đã tiêu hao hầu như không còn.
Sắc mặt Nguyễn Thu Thu tái nhợt, tinh thần cũng tiêu hao quá mức lợi hại, trước mắt biến thành màu đen, hai chân nhũn ra, ngã quỵ xuống.
Khanh Như Ý vươn cành liễu, đỡ nàng, trong giọng nói mang theo quá đỗi ngạc nhiên và thoải mái, khẽ thở dài một hơi, "Được, nãi nãi đánh cuộc một lần."
Trên trán Nguyễn Thu Thu chảy mồ hôi lạnh, gượng chống nửa ngồi dậy, giọng nói có chút khàn khàn, ".... Như Ý nãi nãi, có nơi nào có thể thu hoạch nhiều linh thạch hay không?"
Nàng tu luyện và lão sói xám tiên sinh bình phục, đều cần rất nhiều linh thạch.
*************
Chương sau sói mới xuất hiện nha...
Mặc dù chỉ có chút xíu:)))
Hết chương 58.