Lòng bàn tay xẹt qua vết sẹo trên trán đã phai nhạt rất nhiều, nhưng vẫn chưa biến mất, Uyên Quyết nhếch môi, đáy mắt xẹt qua một nụ cười châm chọc.
Hắn vẫn biết vẻ ngoài của hắn rất tốt, thậm chí có thể được coi là đẹp trai.
Đã từng có không ít yêu thú cái và nhân loại nhỏ yếu dùng một loại ánh mắt, vừa sợ hãi lại xoắn xuýt nhìn hắn, dường như cảm thấy quái vật như hắn lại có một khuôn mặt đẹp đẽ như thế thì thực sự là đáng tiếc.
Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đó, hắn đáp lại cũng rất đơn giản.
Chỉ hơi triển khai huyễn thuật, ngay ở trước mặt những nữ nhân và yêu thú giống cái ấy, đưa tay phá huỷ khuôn mặt mình.
Các nàng đều không ngoại lệ, tất cả đều sẽ rít gào lên, từ vị trí cách xa hắn mười mấy mét bỏ chạy đến ba mươi, bốn mươi mét, cho dù có người cố nén, cũng sẽ phải chạy trốn khi hắn lộ ra răng nanh.
Sau đó hắn mất đi quyền thế, gương mặt bị phá hủy, càng khiến cho những nhân tộc và yêu thú kia ghê tởm hắn.
Phần chân cụt của hắn, chỉ cần nhìn, đống thịt nát dính bết vào xương, máu chảy nhỏ giọt, dị dạng xấu xí, thậm chí có thể khiến cho bọn họ liên tục nôn mửa ở ngay trước mặt hắn.
Đáy mắt Sói xám tiên sinh xẹt qua một tia sáng sâu thẳm, yêu thức của hắn lan tràn tới Xà Khâm, cả người đã bị bong tróc vảy, mím môi.
Tiểu Xà Khâm rất nhỏ yếu, lớp vảy của cậu nhóc cũng không khó tái sinh.
Nhưng nếu như cậu nhóc không muốn bị những yêu thú khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, hắn có thể giúp cậu nhóc một lần, trước tiên cho cậu nhóc thêm một tầng huyễn thuật cấp sáu không thể phá vỡ, sau đó dẫn đường cậu tu luyện thành bán yêu có thể hóa thành hình người.
"Đi." Âm thanh như nỉ non vang lên, đầu ngón tay Sói xám tiên sinh khẽ giơ lên, hai cánh bướm gần như trong suốt nhẹ nhàng lay động, men theo sơn động nhỏ bay vào bên trong, cánh bướm tung bay mềm mại.
Uyên Quyết cũng không hiểu tại sao mình phải giúp cậu nhóc, có lẽ là bởi vì ánh mắt đau lòng của tiểu phu nhân, cũng có thể, Tiểu Xà Khâm, rất giống chính mình trong quá khứ.
......
Cánh bướm trong suốt chậm rãi lọt vào sơn động, bay thẳng về phía Tiểu Xà Khâm.
Tốc độ của cánh bướm cũng không nhanh, nhưng đám yêu thú Hùng Đóa Đóa ở trong sơn động đều không phát hiện ra.
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài tiểu sơn động, bắt được hình ảnh cái đuôi nhọn chợt xẹt qua.
Khóe môi không khống chế được khẽ nhếch lên, Nguyễn Thu Thu nhanh chóng hiểu được ý của Sói xám tiên sinh.
Nàng tiến lên một bước, mỉm cười với Tiểu Xà Khâm, đôi mắt màu đồng của cậu bé ngân ngấn nước mắt không dám để cho người khác biết, đưa tay ra, "Tiểu Xà Khâm đừng khóc, Thu Thu tỷ có thể trị giúp đệ."
Đôi đồng tử dài nhọn sắc bén của Xà Khâm run lên bần bật, thân thể nhỏ bé run rẩy kịch liệt, cánh môi cũng run run.
Dường như cậu muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng, lại phun ra đầu lưỡi tẽ làm đôi, là đầu lưỡi đặc trưng của Xà Tộc.
Hùng Cổn Cổn ở bên cạnh trợn to mắt nhìn, cậu nhóc suy yếu dùng một bên mặt gấu xù lông để biểu thị kinh ngạc.
Cậu và Xà Khâm đã quen biết từ rất lâu, Xà Khâm mặc dù là bán yêu Xà Tộc, nhưng ngoại trừ có một ít vảy ở trên mặt và trên người, đầu lưỡi lại giống nhân loại, đôi mắt cũng không giống như bây giờ.
Đầu lưỡi và hai mắt biến thành hình dạng của loài rắn, là một loại biểu hiện của bán yêu thoái hóa.
Hùng Cổn Cổn cũng không phải là đang sợ hãi, chỉ là cảm thấy bạn của cậu như vậy thì thật là đáng thương.
Bán yêu thoái hóa, là hiện tượng rất hiếm thấy.
Khi đầu lưỡi mềm mại, phân nhánh phun ra từ trong miệng mình, Tiểu Xà Khâm cũng cảm nhận được.
Cậu không khống chế được hướng đôi con ngươi dựng thẳng hẹp dài về phía tiểu Bạc Hà vừa mới lên tiếng nói muốn mang cậu về nhà, những giọt máu chảy xuống từ trên gò má, xuống cánh tay, hai tay gãi vết thương bị lõm xuống, từ trong cổ họng phát ra tiếng gào thét vỡ vụn gần như tuyệt vọng.
Thoái hóa.
Cậu thoái hóa.
Mắt thấy trạng thái tinh thần của Tiểu Xà Khâm không ổn định, Nguyễn Thu Thu không tiếp tục động viên, mà tiến lên một bước, nhanh chóng nắm chặt cánh tay Xà Khâm.
Sói xám tiên sinh vẫn chú ý tình huống ở bên trong sơn động nhỏ cũng không do dự, theo động tác của tiểu thê tử, điều khiển cánh bướm màu nhạt đậu xuống trán Tiểu Xà Khâm.
Cùng lúc đó, Nguyễn Thu Thu điều động dị năng hệ thủy biến dị trong cơ thể, ngưng tụ ra một quả bóng nước chữa trị cấp một, mang theo nhiệt độ ấm áp, bao bọc toàn bộ cơ thể Xà Khâm ở bên trong.
Cánh bướm biến ảo, dung hợp tiến vào bóng nước ấm áp, ánh sáng mỏng lấp lánh màu vàng, khảm sâu vào trong cơ thể Xà Khâm.
Dưới cỗ năng lượng nhu hòa, Xà Khâm từ từ nhắm hai mắt lại, dần ngủ say.
Mấy phút sau, miệng vết thương trên người cậu cũng dần dần khép lại, chỉ là vẫn còn để lại vết sẹo.
Nhưng ở trong mắt của Hùng Đóa Đóa và các yêu thú khác, những vết sẹo trên người Tiểu Xà Khâm đã biến mất hơn một nửa, trở về trạng thái bình thường.
"Woaaa." Hùng Cổn Cổn thấy bạn tốt của mình (đơn phương ảo tưởng) đã khôi phục rất nhiều, cũng yên tâm nhắm hai mắt lại, nằm nhoài trên lưng Hùng Đóa Đóa ngủ thiếp đi.
Nguyễn Thu Thu làm khô những vệt nước trên người Tiểu Xà Khâm, mệt bở hơi tai vỗ tay một cái, "Được rồi, hẳn là không còn đáng ngại."
Nàng nói xong, phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn nàng hình như có chút khác lạ.
Hai mắt Tiểu Bạc Hà sáng lấp lánh, "Thu Thu tỷ! Tỷ thật lợi hại!"
Nguyễn Thu Thu: "......"
Cân nhắc đến tính tình của tên lang yêu nào đó không thích lộ diện, Nguyễn Thu Thu không thể làm gì khác hơn là khiêm tốn nói, "Không có không có, là phu quân của tỷ cùng tỷ trị liệu cho Tiểu Xà Khâm đó."
Nàng nói, nhìn về phía tiểu Bạc Hà, lại nghĩ tới truyền thuyết liên quan đến Sói xám tiên sinh, trong đầu nảy lên suy nghĩ muốn đùa giỡn, nở nụ cười, "Phu quân của tỷ chính là cường giả lợi hại trong truyền thuyết, có thể không cần lộ diện, mà vẫn trị liệu cho các muội được từ xa."
Kết quả, nàng vừa nói xong, tiểu Bạc Hà và Tiểu Ngư còn chưa kịp khen ngợi, Hùng Đóa Đóa vô cùng chân thành cảm khái nói, "Thật là lợi hại, Tộc trưởng gia gia cũng không có cách nào đánh ta từ xa."
Nguyễn Thu Thu: "......" Nàng rõ ràng là nói trị liệu từ xa, nhóc con này sao lại có thể nghĩ tới việc đánh hắn từ xa.
"Vậy chúng ta sẽ không trì hoãn các ngươi nữa." Điền Tú ôm lấy con non bán xà bán ưng, nháy mắt với Hùng Đóa Đóa.
Hùng Đóa Đóa cũng vác Xà Khâm lên,
kể cả Tiểu Ngư và tiểu Bạc Hà đang ôm trứng con non, cũng nói tạm biệt với Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu nhét cho bọn họ hỏa noãn thảo mà Sói xám tiên sinh mang về rất nhiều.
Khi chuẩn bị đi ra khỏi sơn động, đại điêu nhịn không được, quay đầu nhìn lại sơn động lấp lóe ánh sáng ấm áp, tìm đường chết nói, "Uyên...... Uyên huynh, bản lĩnh sờ vật từ xa này sau này có thể dạy cho ta được không?"
Đại điêu rõ ràng bị thương, nhưng Nguyễn Thu Thu lại phát hiện khuôn mặt tái nhợt của hắn trong nháy mắt trở nên ửng đỏ.
Nội tâm của nàng đột nhiên dâng lên một cảm giác không ổn, sau đó nghe thấy Điền Tú đỏ mặt ấp úng nói, "Ta, ta cảm thấy, vị kia nhà ta có thể sẽ thích kích thích như vậy......"
Mặt Nguyễn Thu Thu nóng bừng lên như bị lửa đốt, vội vàng khoát khoát tay với Điền Tú: "Điêu huynh! Ngươi muốn nói gì!"
Điền Tú ngừng lại, không dám nhìn mặt Nguyễn Thu Thu, nhưng ở một loại nhu cầu nào đó, vẫn tìm đường chết nói hết lời, nhưng đã uyển chuyển rất nhiều, "Ta nói, nàng có thể sẽ yêu thích phương thức tu luyện...... đặc biệt như vậy."
"............ Đệt." Nghĩ tới việc Sói xám tiên sinh có thể hiểu được từ "Tu luyện" này, Nguyễn Thu Thu thực sự nhịn không được, cho dù là đối tượng là Sa Điêu bị trọng thương, cũng không nhịn được buột miệng chửi thề.
"Mệt?" Tiểu Bạc Hà nghi ngờ hỏi.
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, cúi xuống xoa đầu của cô bé, "À tự nhiên tỷ thấy hơi mệt thôi."
Điền Tú: "......"
Hùng Đóa Đóa: "......"
Sói xám tiên sinh đang lén nghe góc tường: "????"
Lang yêu suy nghĩ về lời nói của sa điêu, đăm chiêu sờ sờ cằm.
Điền Tú vẫn tiếp tục tìm chết, trước khi đi xa còn không quên suy yếu gọi, "Uyên huynh...... Nhất định phải dạy ta đó!"
Nguyễn Thu Thu tức giận nghiến răng, thậm chí hận không thể đạp cho Điền Tú- kẻ mà nàng vẫn cảm thấy rất lịch thiệp thận trọng một cước bay lên trời.
Nhưng chờ cho tới khi bóng người của bọn họ dần dần biến mất trong đêm tuyết tối tăm, cảm giác vô cùng lúng túng và tức giận trong lòng đã rút đi, biến thành cảm giác xấu hổ dở khóc dở cười.
Nói cho cùng, vẫn là do nàng khởi đầu tự tìm đường chết, đùa giỡn Sói xám tiên sinh.
Nhưng nàng lại không nghĩ tới, sức tưởng tượng của bầy yêu thú này còn này mạnh hơn con người, còn có sa điêu kia nữa, không hổ danh là điêu đã có bạn lữ, cách như thế cũng có thể nghĩ ra được.
Nguyễn Thu Thu đúng là bái phục, nàng đóng kỹ cửa gỗ, xoay người tựa ở cạnh cửa thở dài, lại ngước mắt lên, Uyên Quyết cũng đã đứng cách nàng không xa.
"Phu quân......" Nguyễn Thu Thu cắn môi dưới, vô cùng hi vọng Uyên Quyết không nghe được gì, chỉ cẩn thận thử thăm dò hỏi, "Vừa rồi chàng không nghe thấy gì...... chứ?"
"......" Uyên Quyết nhíu chặt hàng lông mày đen rậm, trên gò má đẹp trai yêu nghiệt hiện lên một tia không vui hiếm thấy, giọng nói mang theo chút không cam lòng, vẫy vẫy cái đuôi to, "Tất cả sói đều nghe thấy rồi."
Nguyễn Thu Thu: "......"
Nguyễn Thu Thu: "Vậy...... Phu quân không có ý tưởng gì chứ?"
Ai biết nàng dứt lời, đã nhìn thấy Uyên Quyết đỏ mặt, đột nhiên xuất hiện rất nhiều những cánh bướm, hội tụ thành bàn tay thon dài rộng lớn của Sói xám tiên sinh, cứ như vậy cách một đoạn, nắm chặt lấy nàng.
Trên bàn tay truyền đến một loại xúc cảm lạnh lẽo như những luồng khí lạnh, Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp tinh tế cảm thụ, những cánh bướm nhạt màu trong suốt đã biến thành một luồng ánh sáng vỡ vụn thành từng chấm nhỏ li ti, sau đó tạo thành vài nhánh cây, cứ như vậy níu chặt lấy eo và tay chân nàng.
Nhấc cả người nàng lên.
Nguyễn Thu Thu: "......"
???
Trong nháy mắt, trong đầu Nguyễn Thu Thu hiện lên rất nhiều hình ảnh không thể miêu tả, khuôn mặt ửng đỏ, nàng thử giật giật tay chân, phát hiện còn có thể động đậy, nhưng vẫn nằm trong bàn tay giam cầm của tên sói nào đó.
Thậm chí, cánh tay bị yêu lực của hắn hóa thành cành cây quấn quanh đã trở nên không được bình thường.
Sói xám tiên sinh làm sao vậy, lẽ nào đột nhiên thông suốt rồi sao?
Nhưng, nàng chưa chuẩn bị một chút tâm lý nào.
Đầu Nguyễn Thu Thu sắp bốc khói tới nơi, trong lúc nhất thời không biết mình nên nói cái gì.
Nhưng cũng may, suy nghĩ của Sói xám tiên sinh thuần khiết hơn rất nhiều so với nàng, chẳng qua là cảm thấy sau này có thể dùng yêu lực di chuyển tiểu phu nhân tới chỗ của mình, khóe mắt ửng đỏ điều khiển yêu lực, nhưng nhìn tư thế Nguyễn Thu Thu bị hắn không cẩn thận điều khiển, cảm thấy càng ngày càng nóng.
Uyên Quyết nhìn cánh môi mềm mại của nàng, ánh sáng lấp lánh trên cánh môi ướt át, lại nhìn vành tai ửng hồng của nàng, hắn chỉ cảm thấy thật kích thích, lông trên toàn thân lang yêu, từ lỗ tai đến chóp đuôi đều muốn nổ tung dựng đứng.
Hắn cảm thấy Điền Tú đúng là sa điêu, tại sao lại muốn học tập kỹ xảo di chuyển bạn lữ từ xa?
Rõ ràng là, trực tiếp hôn, mới càng làm cho lang yêu hắn cảm thấy cả người sung sướng.