Chương 12 Người đẹp ngủ và thẻ phụ
Tiếng ho nhẹ lọt qua khe cửa, xen lẫn với lòng tự tôn khó mở miệng của anh, Lục Vãn Vãn không tiếp tục đợi ở cửa nữa mà tranh thủ đến phòng bếp.
Cô biết bây giờ nên làm gì, trước tiên để Phương Phương gửi quần áo đã được sửa lúc trước cho Cố Huấn Đình, rồi mới đến phòng bếp làm đồ ăn, nấu cháo cho hai người.
Còn về vết thương ở xương bả vai......
Lục Vãn Vãn thở dài, những hạt ánh sáng chưa thể xứ lý hoàn toàn đó cần được cô dùng dị năng thanh tẩy thanh trừ nó, chỉ là không biết, Cố Huấn Đình có chịu để cho cô đến gần.
Nhìn phản ứng của anh lúc đó, hết tám phần là không tình nguyện rồi.
Lục Vãn Vãn hơi nhíu mày, cô vẫn chưa biết nên làm thế nào nên cũng không nôn nóng nữa, xoay người lấy ra một ít thức ăn trong tủ lạnh.
Những thứ này là thực phẩm phù hợp với giống cái tự nhiên ăn mà mấy ngày trước cô mua được ở trên mạng, mặc dù giá cả có hơi đắt, nhưng bù lại số lượng và chất lượng đều không tồi.
Lục Vãn Vãn lấy ra một loại rau lá xanh cấp ba tương đối giống với loại rau xanh ở địa cầu cô ở trước kia-“ rau phỉ thủy”.
Loại rau này giá cả đắt đỏ, là loại rau dưỡng sinh mà chỉ có giống cái tự nhiên mới có thể mua được, ăn xong có thể dương nhan, làn da cũng sẽ càng mềm mại hơn.
Mặc dù đế quốc có lãnh thổ rất rộng lớn, nhưng càng gần Hạ tinh vực thì độc tố và tinh cầu sinh mệnh càng ít, vì vậy loại rau không có bao nhiêu độc tố và bức xạ này rất trân quý.
Thật ra tạp chất của loại rau này đã rất ít, nhưng Lục Vãn Vãn ngẫm nghĩ vẫn nên rút ra một tia dị năng, đặt trên rau phỉ thủy, cùng với ánh sáng nhàn nhạt ánh lên, một chất lỏng màu đen chảy ra từ rau phỉ thủy.
Dù khả năng tiêu hóa và thải độc của thú nhân đều tương đối mạnh, nhưng tình trạng bây giờ của Cố Huấn Đình, cô vẫn nên cẩn thận một chút, không được để anh ăn những thực phẩm có chứa tạp chất, chăm sóc nhiều vẫn tốt hơn.
Còn về phần của mình thì không cần lãng phí dị năng để giải độc, vì trong cơ thể cô đã có rất nhiều “nguyên tố thanh tẩy” rồi, thường những thực phẩm không chứa nhiều tạp chất đi vào bụng cô sẽ tự động phân giải.
Cô vẫn nên để lại dị năng lát nữa trị thương cho tiên sinh 100.
Lục Vãn Vãn nhanh chóng làm xong công tác chuẩn bị, bỏ tất cả nguyên liệu vào trong nồi thông minh, thiết lập xong thời gian, quang não trên cổ tay liền hiện ra tin nhắn, là của Nhuyễn Nhuyễn.
Cái đầu của mèo đen hiện lên trên màn hình, “Vãn Vãn, Cố Huấn Đình đau đến ngất đi rồi.”
Lục Vãn Vãn thất kinh, chạy đến phòng trị liệu...
Cô cho rằng Cố Huấn Đình hấp thụ không ít dinh dưỡng đáng ra phải tốt lên rồi, không ngờ anh còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ, có phải do hạt sáng lại lan rộng ra?
Quay ngược thời gian lại không lâu trước đó...
Sau khi Lục Vãn Vãn rời khỏi phòng trị liệu, Cố Huấn Đình chỉ là ho để ngụy trang, nhưng lại cứ như không thể dừng lại được, đến cả cái dà dày quặn thắt của anh cũng nôn ra rất nhiều bọt máu.
Anh như một con quỷ bị cắt đứt đôi cánh, tấm lưng co rúm tội nghiệp.
Cánh tay không bị thương của Cố Huấn Đình dùng lực vịn vào thành của khoang dinh dưỡng, muốn thử bò dậy.
Nhưng một tên vô dụng, tàn phế như anh, đến bò dậy cũng không làm được.
Cơ thể anh có quắp, miệng thở hổn hển, sau khi lặp lại nhiều lần, màn hình u quang của Nhuyễn Nhuyễn vẫn luôn dõi theo Cố Huấn Đình cũng không xem nổi nữa.
Nó khéo léo gắn cánh tay máy cho mình, sau đó kéo Cố Huấn Đình ra khỏi khoang dinh dưỡng bị máu của anh làm cho bẩn thỉu, phối hợp với Viên Viên, đặt anh nằm lên sàn đã được bỏ sẵn nệm.
“Khụ......” Dưới đôi mày cong của Cố Huấn Đình là vẻ phiền muộn sâu sắc, đáy lòng chôn vùi một sự hối hận che kín cả trời đất.
Anh rõ ràng không muốn nói, không muốn làm như vậy.
Cô đã cứu anh, câu đầu tiên của anh lại không phải là cảm ơn.
Anh mất mặt như vậy, cô nhất định chê anh bẩn, nhất định sẽ chán ghét anh.
“Cạch cạch” Cửa phòng trị liệu bị đẩy ra, Cố Huấn Đình run rẩy từ trong tiềm thức, nheo đôi mắt có hơi mơ hồ, nhìn rõ người phía trước mặt:
Không phải là Lục Vãn Vãn, là một robot nhìn giống như Phương Phương.
“Vãn Vãn nói để chúng ta thay quần áo cho ngài.” Màn hình điện tử của Phương Phương hiện ra một câu như vậy.
Nhuyễn Nhuyễn “meow” một tiếng, hai robot và một mèo máy cứ thế vây quanh Cố Huấn Đình, cánh tay máy của Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên xuất hiện một cây kéo, là loại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Cố Huấn Đình: “.........”
“Để ta tự làm.” Cố Huấn đình có hơi cắn răng cắn lợi nói.
“Nếu không dùng kéo, cái quần trên người ngài sẽ rất khó cởi.” Nhuyễn Nhuyễn thành thật nói, “Trước kia cũng rất khó.”
Nghe lời nó nói, Cố Huấn Đình rõ ràng ngây ra hai giây, “Vậy sao?”
Ngữ khí của anh có vẻ không rõ, âm cuối trầm thấp, xen lẫn biểu cảm mà chip của robot không thể lý giải nổi.
“Đúng vậy.”
Khi không biết trả lời thế nào thì nói sự thật, đây là cách mà Lục Vãn Vãn dạy nó, Nhuyễn Nhuyễn đã trả lời như vậy.
“Không sao.” Cố Huấn Đình nhẹ nhàng nói, hạ thấp hàng mi, vài sợi tóc dài trên trán buông xuống, che đi đôi mắt của anh.
Động tác của Nhuyễn Nhuyễn khựng lại vài giây, rồi mới tựa như cân nhắc gật gật đầu, Phương Phương đặt quần áo trên sàn, những robot được Lục Vãn Vãn dạy bảo rất tốt ngay lập tức tự giác rời khỏi phòng trị liệu, dù vậy Nhuyễn Nhuyễn vẫn để lại một máy giám sát.
Cố Huấn Đình thấy phản ứng của đám robot, vẫn có chút gì đó không ngờ đến.
Quả nhiên, quần áo trên người anh không phải là Lục Vãn Vãn thay.
Vậy sự sạch sẽ mà lúc trước anh nghĩ, có lẽ cũng không phải do Lục Vãn Vãn làm. Phải rồi, tên người thú nhơ bẩn như anh, đến anh còn ghét bỏ bản thân mình, Lục Vãn làm sao có thể không chút ghét bỏ chứ?
Tiếng ọc ọc trong bụng anh cô khẳng định đã nghe được, anh phiền phức như vậy, cô nhất định ruồng bỏ anh rồi.
Nhưng......
Như thế mới đúng.
Cố Huấn Đình nắm chặt tay tự giễu, những giọt nước trượt từ trán anh xuống mặt, lăn trên gò má.
Anh có hơi nhếch nhác đưa tay xoa mặt, đụng phải những vết lồi lõm không đều.
Các đầu ngón tay như bị thiêu đốt bởi những vết sẹo uốn lượn, chốc lát rũ xuống.
Cơn ho lại bắt đầu trỗi dậy, Cố Huấn Đình gắt gao cắn chặt môi kìm nén, bụng của anh giống như đang chống đối anh vậy, âm thanh ọc ọc truyền đến cùng với cảm giác đói tăng gấp bội.
Anh nhìn quần áo thêu hoa màu tím hồng, được xếp ngay ngắn trên sàn, đuôi mắt xinh đẹp đỏ lên vẻ khuất nhục.
Trong lòng có nỗi buồn không tên, ngón tay tiếp xúc mấy