Chương 36 Có thích lông xù không?
Viên đá năng lượng đó giống như một trái tim đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ tươi, còn người muốn tặng nó cho người bên cạnh, không chờ đợi lâu liền nhận được câu trả lời.
Lục Vãn Vãn cười, “Thật sự muốn tặng cho tôi đồ vật có giá trị như vậy sao?”
Cánh tay khác của tiểu công chúa đang siết chặt tay, môi mím lại, nghiêng mặt lén lấy một hơi, rồi mới quay đầu lại nhìn cô, “Dùng tiền của cô mua.”
Anh đang nói thì ánh mắt liếc qua, phát hiện cánh tay của mình nâng có hơi cao, bèn âm thầm hạ cánh tay xuống, điều chỉnh tư thế để cho Lục Vãn Vãn có thể dễ dàng lấy được.
Lục Vãn Vãn nhìn vết máu lan rộng trên bộ áo quần một màu của anh, không do dự nữa, “Được.”
Cô đưa tay lấy đá hệ huyết, cũng không để ý đến bộ áo quần nhiễm máu của tiểu công chúa nữa, đặt viên đá vào trong túi gần ngực.
Cô mở máy trị liệu, nhanh tay nhanh mắt bắt lấy...ngón tay cái đang muốn thu về của Cố Huấn Đình.
Tay của anh rất lớn, bị Lục Vãn Vãn tóm lấy ngón cái cũng lộ ra vẻ bất ngờ.
“Cố tiên sinh, vết thương trên tay phải xử lý đi? Giọng điệu của Lục Vãn Vãn vô cùng chắc nịch.
“...Không đau, không bị thương.” Cố Huấn Đình rất không thoải mái khi bị cô nắm lấy ngón cái.
Một chút vết thương này so với nỗi đau mà anh sớm đã quen chẳng đáng là gì.
Được bao bọc trong lòng bàn tay mềm mại của cô, một cảm giác không biết tên ngược lại càng mãnh liệt hơn cả sự đau đớn, cho đến khi Lục Vãn Vãn di chuyển thiết bị trị liệu thì đầu ngón tay của tiểu công chúa cũng khẽ run.
Nắm lấy ngón tay cái của anh, Lục Vãn Vãn đang điều khiển thiết bị điều trị vừa sáng tỏ vừa chu đáo không bóc trần lời nói dối của tiểu công chúa.
Đã run thành cái dạng này rồi, có lẽ còn rất đau đúng không?
Nhuyễn Nhuyễn và Phương Phương đứng một bên quan sát...
Trong lúc Nhuyễn Nhuyễn đi một vòng quanh hai người, sau khi chụp được một đống ảnh 360 độ không góc chết xong, một người một mèo mới kết thúc hai chuyện rõ ràng rất đơn giản là “tặng quà” và “chữa trị vết thương”, xong xuôi thì trở về và lên xe.
Tiểu công chúa lái xe, mặt có chút phiếm hồng.
Lục Vãn Vãn lại hỏi Phương Phương ngồi ở ghế sau để lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ, lau viên đá hệ huyết không dễ dàng có được đó.
Cô vẫn nhớ câu nói mà Cố Huấn Đình nói với cô, loại đá này có thể tu luyện sức mạnh tinh thần, không biết nó có tác dụng đối với sức mạnh tinh thần bạo động của anh không.
Bầu không khí trong xe hình thành nhiều thái cực khác nhau.
Phía Cố Huấn Đình giống như là xuân hạ giao thoa, dịu dàng tươi đẹp rồi dần dần trở nên nóng bỏng;
Phía Lục Vãn Vãn thì như thu đông luân phiên, dần lạnh lẽo tiêu điều, lo lắng lặp đi lặp lại.
“Chúng ta đi đến khu áo giáp sao?” Lục Vãn Vãn cất đá hệ huyết, nghĩ một lúc, hơi do dự hỏi.
Ở đế quốc người thú, chỉ có người thú có thể lực và sức mạnh tinh thần đạt trên cấp b mới có thể điều khiển áo robot áo giáp. Vì lý do bẩm sinh, cơ thể của bọn họ càng có khả năng chịu đựng những áp lực và công kích to lớn do điều khiển cơ giáp mang lại hơn là giống cái.
Đối với giống cái, sự giới hạn của điều khiển robot áo giáp càng nhiều, khi sức mạnh tinh thần và thể lực đều trên cấp a mới có thể điều khiển robot áo giáp.
Nhưng những giống cái này rất ít, vì vậy những áo giáp trên thị trường đa số là loại dành cho người thú.
Lục Vãn Vãn sớm đã biết mình không thể nào điều khiển robot áo giáp được, hơn nữa một số áo giáp khá tốt cũng bị hạn chế mua như phi thuyền, giá cả đắt đỏ, vì vậy cô vẫn chưa mua nó.
Khi nhìn thấy tiểu công chúa lần đầu, khắp người anh ấy đều là mảnh vỡ áo giáp, điều này đã để lại Lục Vãn Vãn một ấn tượng không tốt, trong thâm tâm, cô không quá hy vọng Cố Huấn Đình chạm vào áo giáp lần nữa trước khi hồi phục.
“Vết thương của anh...” Lục Vãn Vãn dịu dàng nói, “Trước tiên chúng ta hãy đến hành tinh Man-se-la.”
Cố Huấn Đình nhìn cô vừa nói chuyện, vừa vô thức vuốt lông của Nhuyễn Nhuyễn, nghĩ đến mấy ngày cô ấy ở cùng Nhuyễn Nhuyễn đều rất thích vuốt ve lông của nó, nhịn không được hỏi, “Cô rất thích những thứ có lông xù sao?”
“Hả?”
Lục Vãn Vãn vẫn chưa phản ứng kịp, vô thức nói, “Ừm, khá là thích.”
Cố Huấn Đình mím môi, đôi mắt hơi tối lại, “...”
Lục Vãn Vãn: “???”
Cô có hơi hồ đồ, “Cố tiên sinh?”
Cố Huấn Đình kéo vành mũ, xác nhận đôi tai chẳng khác gì trụi lông kia vẫn đang được giấu kỹ mới bình tĩnh nói, “Ừm, trụi lông trông rất xấu.”
Anh mím chặt môi, một tia buồn bã được che giấu rất tốt trong giọng nói, “Tôi cũng thích lông xù.”
Lục Vãn Vãn vẫn chưa theo kịp tại sao chủ để đang từ việc có nên đi khu áo giáp không đột nhiên biến thành thảo luận đối phương có thích những thứ có lông xù không...
“Vậy chúng ta vẫn đi đến khu áo giáp chứ?” Lục Vãn Vãn hỏi.
“Ừm.” Cố Huấn Đình gật đầu, “Đi.”
Anh liếc thấy Lục Vãn Vãn đang dịu dàng vuốt tai của Nhuyễn Nhuyễn từ trong gương chiếu hậu, không hiểu tại sao lại có nhiều cảm xúc khó diễn tả dâng lên trong lòng.
Lục Vãn Vãn cảm nhận được tâm trạng của tiểu công chúa hơi bất thường, nhưng anh không thể hiện ra ngoài, cô cũng không tiện hỏi, bầu không khí trong xe lại trở nên kỳ lạ.
Lúc này, Nhuyễn Nhuyễn lại phát huy sự cứng nhắc thông thường của robot, “Nhuyễn Nhuyễn lông xù!”
Lục Vãn Vãn cười nói Nhuyễn Nhuyễn thật đáng yêu, không chú ý đến trái tim mèo vừa chua lại vừa đắng, đến nỗi có thể vắt nước ép.
Cố Huấn Đình dùng sức siết chặt máy điều khiển, đến khi bọn họ đến nơi, Phương Phương là người bước xuống xe cuối cùng đã phát hiện tay lái điều khiển phương hướng đã bị biến dạng.
Phương Phương: “...”
Phương Phương chẳng nhìn thấy gì cả.
“Bíp” Quang não rung lên, Lục Vãn Vãn lại nhận được rất nhiều tin nhắn được gửi đến từ các cửa hàng.
Có tất cả mọi thứ, từ linh kiện áo giáp đơn cho đến hoàn chỉnh, ở đây có mô hình kinh doanh gần giống như khu kim loại, chỉ khác là giá cả đã tăng lên gấp mấy lần, cấp bậc áo giáp càng cao, giá tiền càng khiếp đảm.
Vì lúc trước trời đổ mưa, với lý do nền đất có hơi bẩn, Lục Vãn Vãn vẫn ôm lấy Nhuyễn Nhuyễn.
Cố Huấn Đình không định nói chuyện, nhưng liếc thấy cô sờ cổ tay một hồi, tựa như không được thoải mái, miệng vẫn lạnh lùng nói, “Tôi