Chương 40 Canh hai
La Nhĩ nói không sai, khoảng mười phút sau, bọn họ lái xe vào khu vực bệnh viện Kha Kha theo dọc con đường rộng.
Bệnh viện Kha Kha là tòa kiến trúc lớn nhất trên đảo Kha Kha, tổng thể có màu bạc nhàn nhạt. Một số tòa độc lập nối với nhau bằng cầu vượt nhiều màu sắc, tô điểm nhìn rất đẹp mắt.
Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình xuống xe, La Nhĩ tạm biệt họ.
Hai người bước vào cửa, dựa theo chỉ dẫn đi vào trong, rất nhanh đã gặp được người phụ trách tiếp đón họ lần này.
Một giống cái mang bộ đồng phục màu xanh nhạt.
Cô có mái tóc xoăn dài màu đỏ tía, hốc mắt sâu và hai vết sẹo rõ ràng trên má.
“Xin chào, cho hỏi có phải là cô Lục Vãn Vãn?” Một số âm điện tử kỳ lạ phát ra từ cô ấy, có lẽ đây là một cô gái nói chuyện dựa vào máy phát âm.
Lục Vãn Vãn cười lịch sự với cô ấy, “Xin chào, là tôi đây.”
“Tôi là Khả Khả.” Giống cái nọ cong khoé môi, để lộ một nụ cười cứng ngắc, cô vươn tay chỉ về hướng thang truyền tự động thay đổi tốc độ trong phòng, “Mời hai...”
Cô ấy khựng lại, nhìn Nhuyễn Nhuyễn bên cạnh Lục Vãn Vãn và Phương Phương đứng ở phía sau, mỉm cười, “Mời bốn vị theo tôi.”
Lần đầu tiên Lục Vãn Vãn gặp người liệt Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn vào hàng người trong cuộc, ấn tượng với Khả Khả ngay lúc đó tốt lên rất nhiều.
Bọn họ không đi bao xa thì đã gặp nơi kiểm tra đầu tiên.
Lục Vãn Vãn đặc biệt đọc sách hướng dẫn, bữa sáng đã chuẩn bị từ sớm, đặt trong bụng của Phương Phương, đợi sau khi hạng mục kiểm tra cần để bụng rỗng kết thúc rồi sẽ ăn.
Các bác sỹ ở đây trông rất bình tĩnh khi thấy Cố Huấn Đình, có lẽ đã nhìn thấy nhiều rồi.
Một số kiểm tra thông thường nhanh chóng kết thúc, sau khi nghỉ ngơi và ăn uống đơn giản, Khả Khả dẫn bọn họ đến một phòng kiểm tra toàn diện có đầy đủ các thiết bị ở trong cùng, nơi chỉ dành cho khách vip sử dụng.
Những máy móc bên trong phòng kiểm tra tốt hơn gấp nhiều lần so với phòng trị liệu trong nhà Lục Vãn Vãn, thậm chí còn có máy kiểm tra thể lực và sức mạnh tinh thần.
Cố Huấn Đình nhìn hai cỗ máy đó, liền siết chặt tay, không để ai phát hiện.
Đã bảy năm rồi.
Trong phòng kiểm tra tổng quát có một người thú vận bộ đồng phục màu trắng, tuổi tác cũng không lớn, anh ta đeo mắt kính, nhìn rõ hình dáng của Cố Huấn Đình thì đồng tử bèn thắt chặt một lúc, nhưng nhanh chóng hiện ra một nụ cười tươi tắn, chào hỏi, “Chào mọi người, tôi là Kha Kha.”
Lục Vãn Vãn bĩnh tĩnh lại, người thú trước mặt đây có lẽ là viện trưởng của bệnh viện Kha Kha.
“Kha Kha, đây là một số báo cáo kiểm tra của quý ông này.” Khả Khả chạm quang não, chuyển những tài liệu này cho viện trưởng Kha Kha.
“Cảm ơn em yêu.” Kha Kha không kiêng kỵ gì, hôn lên khoé miệng của Khả Khả.
Lục Vãn Vãn lần đầu tiên có cảm giác được hít drama ngay trước mặt.
Kha Kha lướt qua báo cáo, sắc mặt hơi nghiêm trọng, anh ngẩng đầu muốn nói gì đó, nhưng cứ cảm thấy sởn tóc gáy.
Ngẩng đầu lên, đối diện chính là ánh mắt của Cố Huấn Đình.
Đó là ánh mắt có chút kinh ngạc, có chút khiếp sợ, lại giống như mang chút ý tứ khác.
Kha Kha thở dài, trở lại vẻ ôn hoà, “Khả Khả, em có thể dẫn quý cô này và hai robot đến phòng chờ chờ bọn anh không?”
“À...” Lục Vãn Vãn có chút lo lắng.
Cố Huấn Đình thu lại cảm xúc sắp không kiềm chế được trong đáy mắt, sờ vành vũ, “Tôi không sao.”
Trong lòng Lục Vãn Vãn nghĩ có quỷ mới tin anh, con mèo công chúa anh lần nào cũng nói dối.
Nhưng cô nhìn thấy dáng vẻ ấn vành mũ của anh, nghĩ đến chuyện vô tình thấy đôi tai của anh trước đây, đành thở dài, lấy ra bình nước ép quả tử ngọc ấm áp từ bụng của Phương Phương, nhét vào tay anh, “Tôi đợi anh ở bên ngoài.”
Lục Vãn Vãn và đám Phương Phương rời khỏi căn phòng, cửa đóng lại, Kha Kha cười bất lực, “Ngài cựu...cựu nguyên soái, không ngờ có thể thấy anh bằng xương bằng thịt ở đây.”
Lúc Lục Vãn Vãn trao đổi chỉ cung cấp một phần tư liệu kiểm tra tại hành tinh Tiểu Lộc của Cố Huấn Đình lúc trước, chứ không nói ai cần khám bệnh, vì vậy khi Kha Kha nhận ra Cố Huấn Đình vẫn rất ngạc nhiên.
Cố Huấn Đình không phản đối cách xưng hô với anh.
Đây là lần đầu tiên anh gặp người thú trước mặt, nhưng việc đối phương biết anh cũng rất bình thường, cái tên “cựu nguyên soái” này cứ như một nhãn hiệu dán lên người anh.
Kha Kha đẩy cặp kính, “Không biết anh có ấn tượng với tôi không, tôi cũng ở trong khoa y...Đại học Quân sự Thủ đô, tôi là Tạ Kha.”
Cố Huấn Đình lắc đầu, Tạ Kha cũng không lấy làm lạ.
Năm đó khi Cố Huấn Đình vào nhập học, anh cũng sắp tốt nghiệp rồi, cộng thêm Cố Huấn Đình nhập học tuổi còn khá nhỏ, anh lớn hơn Cố Huấn Đình đến mười một tuổi.
Năm đó, tài năng của Cố Huấn Đình bộc lộ rất rõ, khí phách tuổi trẻ không thể che giấu, cộng thêm anh ta rõ ràng là người thú họ mèo, nhưng có thể đánh nhiều người thú họ voi, họ gấu, họ khuyển (chó) lớn hơn anh ta nhiều phải ngã lăn ra đất, điều này từng khiến một người thú rõ ràng họ gấu mèo nhỏ, nhưng lực chiến đấu lại yếu đến kinh người là anh vô cùng ngưỡng mộ.
Nhưng hai người vẫn chưa từng gặp qua nhau, cũng không có giao tình gì đặc biệt, sau này Cố Huấn Đình xảy ra chuyện, Tạ Kha cũng chỉ cảm thán vài câu rồi thôi.
“Nói ra thì anh vẫn là người tôi ngưỡng mộ năm đó.” Lời của Tạ Kha nửa thật nửa đùa, hàn huyên vài câu rồi vào chủ đề chính, “Không rõ anh Cố có tiện bỏ mũ xuống không?”
Cố Huấn Đình khựng lại, bỏ mũ xuống, để rồi lộ ra đôi tai màu trắng đen, phảng phất như bị đốt cháy, gần như trụi hoàn toàn và không có cách nào thu lại.
Đồng tử của Tạ Kha co lại, nghĩ đến những bệnh nhân đã từng bị chiếu xạ, được gửi đến để chữa trị đó, anh đẩy kính, “Di chứng cộng với bức xạ?”
Cố Huấn Đình gật đầu, anh bị trụi lông cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ là lúc trước không nghiêm trọng như vậy.
“Ừm.” Tạ Kha gật đầu, “Anh Cố, đầu tiên hãy kiểm tra thể lực, sức mạnh tinh thần và bể tinh thần đi.”
Cố Huấn Đình rất hợp tác,