Chương 52 Canh hai
Phong cách hội bán đấu giá không những giống đoàn xiếc, ngay cả nhân viên kiểm tra vé cũng đều hóa trang thành con rối.
Một người một mèo kiểm tra xong vé, men theo ánh sáng giống như con bướm đi vào trong.
Vì là hội bán đấu giá ảo, bên ngoài trông giống như hội trường biểu diễn xiếc, nhưng sau khi đi vào là một căn phòng nhỏ độc lập, bên trong có một máy chiếu ba chiều, có thể nhìn thấy vật đấu giá ở khoảng cách gần.
Lục Vãn Vãn và tiểu công chúa chọn một phòng đôi lớn hơn, đợi một lát, ánh đèn dần tối đi.
“Buổi bán đấu giá sắp bắt đầu rồi.”
Lục Vãn Vãn cảm thấy bầu không khí cứ trầm mặc rất kỳ lạ nên tìm một chủ đề.
“Ừm.”
Tốc độ ánh sáng của tiểu công chúa làm cho Lục Vãn Vãn vừa nãy nóng như cái lò bỗng đóng thành băng Bắc Cực.
May mắn buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, vì có tiếng nói của người dẫn chương trình đấu giá, trong căn phòng nhỏ cũng không còn lạnh lẽo như thế nữa.
Để di chuyển lực chú ý, Lục Vãn Vãn chăm chú nghe người thú trẻ tuổi khá có tài ăn nói và có khuôn mặt cũng khá điển trai đang giới thiệu từng sản phẩm đấu giá.
Cô xem chăm chú, khiến cho trong lòng của người nào đó có hơi đố kỵ.
Ngoại hình của người thú dẫn chương trình đúng là không rồi, có phong cách khác với của anh.
Người thú nọ trắng hơn anh một chút, ngũ quan hoà nhã, trên mặt không có sẹo, xem đôi răng thỏ và giọng nói dễ thương kia có lẽ là người thú tộc thỏ có lông mềm mịn nhỉ.
Vừa hay phù hợp với thẩm mỹ của Lục Vãn Vãn.
“Vũ khí laser còn nguyên vẹn trên áo giáp cấp B, công dân cấp ba trở lên có thể mua, giá khởi điểm 1 triệu tinh tệ.” Người dẫn tộc thỏ cười nói.
Lục Vãn Vãn nhìn món hàng đó, do dự một lát...
Hừm, vũ khí laser trên phi thuyền của cô hình như cũng chỉ cấp B, có nên mua không đây?
“Cấp B chẳng có sức sát thương gì.” Tiểu công chúa cười lạnh một tiếng.
“Bản thiết kế kiếm laser áo giáp cấp C đặc biệt, công dân cấp hai trở lên có thể mua, giá khởi điểm 6 triệu tinh tệ.” Người dẫn tộc thỏ nháy mắt một cái.
Lục Vãn Vãn liếc bản vẽ...
Kiếm laser cảm giác khá ngầu, tiểu công chúa có thích không? 6 triệu cũng không đắt, hay là mua tặng tiểu công chúa?
“Chậc, thiết kế bình thường.” Cố Huấn Đình tiếp tục cười lạnh.
“Kim loại được tháo rời từ áo giáp cấp D, đây là lựa chọn không tồi để gia cố robot hoặc chế tạo cổng vũ khí, tổng cộng 117,5 cân, nửa cân giá mười ngàn tinh tệ.”
Lần này tiểu công chúa vẫn chưa kịp lên tiếng, Lục Vãn Vãn đã nhìn qua, “Cố tiên sinh, có muốn mua kim loại không?”
Cố Huấn Đình nén cảm xúc trong lòng xuống, “Ừm.”
Gần đây anh đã hồi phục được chút ít, giúp Tạ Kha tăng cường thiết bị phòng thủ trên đảo Kha Kha, nhưng kim loại vẫn luôn không đủ dùng, kim loại cấp D cũng xem như không tệ rồi.
Cuối cùng Lục Vãn Vãn đã mua về số kim loại cấp D này với giá mười lăm ngàn tinh tệ nửa cân.
Sau đó người thú tộc thỏ lại giới thiệu một số sản phẩm, nếu không phải phẩm chất quá thấp, thì là không phù hợp với bọn họ (nguyên văn lời tiểu công chúa), vì vậy Lục Vãn Vãn đều không mua.
“Cuối cùng đã đến phần mong đợi của quý vị trong buổi đấu giá lần này.” Người dẫn chương trình tộc thỏ rõ ràng đã hưng phấn lên, “Bộ phận máy áo giáp đã từng được cựu nguyên soái đế quốc Cố Huấn Đình điều khiển. Cho dù sau bảy năm, bây giờ vẫn có thể được liệt vào áo giáp cấp E!”
Hắn ta vừa nói xong, Lục Vãn Vãn rõ ràng cảm nhận được người bên cạnh có một sự cứng nhắc khác thường.
“Hiển nhiên Cố Huấn Đình là người như thế nào mọi người đều rõ, hôm nay chúng ta không thảo luận về nhân phẩm của hắn. Nhưng hắn lại có thể sống sót trở về sau vụ nổ các vì sao gần như đã lan ra nửa cái ngân hà, có thể nói hết 99% là nhờ vào áo giáp của hắn.
Nghe câu nói này, trong lòng Lục Vãn Vãn vô cùng không thoải mái, cái gì mà “nhân phẩm thế nào không cần thảo luận?”
Nếu như chưa từng tiếp xúc qua, nghe được bình luận kiểu này, Lục Vãn Vãn sẽ không cảm thấy có chỗ nào không vui, nhưng sau khi cô tiếp xúc với Cố Huấn Đình, không hề cảm thấy nhân phẩm của anh kém.
Cho dù lúc hai người vừa quen biết, anh đích thực là vô cùng nhạy cảm và lạnh lùng.
Nhưng anh chỉ như một chú mèo lớn lang thang mà thôi, đã là người thì sẽ có lúc mềm yếu, anh đã chịu đau đớn và oan ức trong thời gian dài, nhưng vẫn có thể bảo vệ được sự tự tôn và cái tôi của mình, không phàn nàn, không thù hằn, thậm chí còn có thể giữ lại một phần dịu dàng đã rất khó rồi.
Tiểu công chúa đối xử với robot nhẹ nhàng như vậy, làm sao có thể là tên ác ma táng tận lương tâm chứ?
Cô nhìn Cố Huấn Đình, chú mèo ấy dường như chẳng có phản ứng gì với những lời như vậy. Ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu lên đôi mắt anh thành màu lưu ly, lần đầu tiên Lục Vãn Vãn không thể phân biệt được cảm xúc nơi đáy mắt anh là gì.
“Cố tiên sinh, những điều hắn ta nói, anh đừng để bụng.” Lục Vãn Vãn cân nhắc giọng điệu của mình, “Hắn ta nói không đúng, thực ra vẫn còn rất nhiều người tin anh.”
Cố Huấn Đình quay đầu, đối diện với đôi mắt của cô, làn gió nhẹ khẽ thổi qua, Lục Vãn Vãn thấy tóc anh đung đưa trong gió, lộ ra vết sẹo hung tợn đó.
Giọng nói trầm khàn truyền đến bên tai, Cố Huấn Đình cười khẽ, cong khoé môi, vừa như tự giễu, lại vừa như có chút thoải mái, “Không sao.”
Đánh giá của bên ngoài đối với anh rốt cuộc như thế nào, bảy năm như vực thẳm tăm tối sớm đã nói cho anh biết hết. Những đau đớn, bất cam, khó khăn đã bị anh chôn vùi nơi đáy lòng từ lâu.
Chỉ là vài đánh giá và lời bịa đặt mà thôi, anh sớm đã không còn để tâm nữa.
Những điều người ngoài hiểu được, trước giờ chỉ có “Đứa trẻ đã cứu đại hoàng tử”, “học sinh mới có sức mạnh tinh thần và thể lực đều cấp S, đánh nhau rất ghê”, “nguyên soái bách chiến bách thắng đuổi cổ tộc Trùng”, bọn họ chưa bao giờ hiểu được “Cố Huấn Đình”.
Cũng chẳng ai hiểu được, trước lúc được đặt tên, anh chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi mang số hiệu L027 trong trại trẻ mồ côi.
Anh đã từng không ngừng nỗ lực và chiến đấu, vì để chứng minh bản thân sinh ra trên thế giới này, lẽ ra có giá trị sống.
Chỉ có điều, đến sau cùng, ngoại trừ thù hận và đau khổ, dường như anh vẫn là đứa trẻ không có gì như lúc ban đầu.
Anh đợi bảy năm trong bóng tối, cuối cùng đã đợi được Lục Vãn Vãn.
Chỉ cần cô không để ý, anh cũng chẳng cần quan tâm người khác nhìn anh thế nào.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, khiến Lục Vãn Vãn suýt nữa cho rằng mình quen biết một tiểu công chúa giả.
Cố Huấn Đình nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, Lục Vãn Vãn âm thầm thở một hơi, hơi hối hận vì đã nói cho Cố Huấn Đình về buổi đấu giá, có lẽ cô nên đi một mình, trực tiếp đem mảnh áo giáp anh từng sở hữu về là được.
“Những năm trong quá khứ, những mảnh vỡ áo giáp của cựu nguyên soái đã được lần lượt bán đấu giá, hôm nay là bộ phận cuối cùng,