Thần Hiên trở lại phòng nghỉ, trông thấy A Vi đang sắp xếp hành lý, túi gấm Hạ bá phụ giao cho hắn ngày hôm qua được đặt ngay ngắn trên đầu giường. Nàng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn hắn, dịu dàng nói: "Thiếp đang thu thập lại hành lý một chút, sợ tổn hại cho nên đành để ra bên ngoài."
Thần Hiên nhìn túi gấm mà chính mình đã suýt quên mất, biết nương tử tò mò: "Không sao, về sau của ta chính là của nàng, cứ mở ra xem qua một chút.", hắn cười, "Bất quá là chút tài vật thôi, đều giao cho nàng."
"Thật sao?" A Vi thật sự có chút suy nghĩ, đoán chừng Hạ tiểu thư là mượn cớ, nhân danh Hạ lão gia mà đưa vài món đồ cho Thần Hiên mà thôi, thật sự sẽ không phải là thứ gì quá quý giá cho nên mới thử mở túi gấm ra. Bên trong chỉ chứa một tờ giấy thật mỏng, phỏng chừng là một phong thư tâm tình cũng nên…
Thần Hiên nhìn ánh mắt A Vi, biết nàng do dự, lập tức vươn tay thay nàng lấy đồ trong túi ra. Bên trong quả nhiên là một trang giấy ngả vàng cũ kĩ, bất quá cũng không có chi chít chữ nghĩa tâm tình. A Vi thấy thực tại không giống như những gì mình nghĩ liền cảm thấy mình đúng là một nữ nhân nhỏ mọn, chuyện vốn không có gì liền suy nghĩ lung tung. Nàng cắn cắn môi định lên tiếng thì lại thấy sắc mặt vốn bình tĩnh như nước của Thần Hiên đột nhiên đại biến…
"Làm sao vậy?" Nàng vội hỏi.
Nét mặt Thần Hiên vô cùng ngưng trọng: "Là bí pháp gia truyền làm men Bí Sắc của Hạ gia."
A Vi vừa nghe đã biết, Kiều lão đầu cả đời làm thợ trám sứ, A Vi đương nhiên cũng nhận thức được. Cái gọi là men Bí Sắc là một loại men xanh thượng phẩm, đồ gốm sứ được tráng men này ở dưới ánh sáng khác nhau sẽ cho ra màu sắc khác nhau. Loại thượng phẩm bằng men xanh ngọc này từ triều Hán đã trở thành cống phẩm tiến cống cho triều đình. Nếu không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là gia đình đại phú đại quý, hầu như hiếm có ai có thể dùng được. Có thể nói là trân quý vô cùng nhưng hiện tại đã thất truyền, lúc này Thần Hiên lại nói Hạ gia có được bí pháp chế tạo loại men này, thật sự khiến người có chút khó tin.
Thần Hiên giải thích: "Tổ tiên Hạ gia từng làm quan Ngự sử từ triều Hán cho nên mới có thể lưu lại bí phương này cho con cháu trong nhà. Cuộc tuyển chọn 7 năm trước, Hạ gia là muốn dùng bí pháp này để đoạt giải nhất nhưng lại có hiệp nghị với Phạm gia nên mới giao ra một vài phương pháp nung gốm tinh xảo để cho Phạm gia đoạt giải, đồng thời cũng không để lộ ra bảo bối trong tay."
"Cho nên Phạm gia năm đó đã đoạt được giải nhất?" A Vi tiếp lời, lại hỏi thêm, "Nhưng… Sao Hạ lão gia lại có thể giao một thứ quý giá như vậy cho chàng?"
Thần Hiên cất tờ giấy mỏng vào túi gấm, không muốn nhìn thêm: "Năm ấy bên ngoài truyền ra tin đồn khắc vợ, cha mẹ ta cũng không nhìn nổi, vô cùng phân vân chuyện có nên tiếp tục giữ bí mật không. Hạ bá phụ cũng biết người nhà ta có dao động, cũng áy náy với tiếng xấu ta phải chịu cho nên liền lập thêm một hiệp nghị mới với Phạm gia. Nếu Phạm gia kiên quyết giữ bí mật thì trước khi chết ông ấy sẽ giao bí pháp cho chúng ta, hơn nữa còn cam kết xưởng gốm của Hạ gia tuyệt đối không sử dụng phương pháp này trước khi giao ra."
Đó là cám dỗ lớn đến mức nào A Vi không phải không hiểu được, mà kết quả đương nhiên làm Phạm gia chấp nhận thỏa hiệp. Đến nay Hạ lão gia tự biết chính mình sẽ sớm không qua khỏi, dựa theo ước định đem bí pháp giao cho Thần Hiên.
"Kỳ thật Hạ Vân Phỉ đã muốn trở về, chuyện năm đó sớm muộn gì cũng phải để lộ chân tướng, Hạ bá phụ thật sự không cần thực hiện ước định này." Thần Hiên nhớ tới vị trưởng bối vì đau bệnh mà nằm liệt giường kia, đột nhiên thở dài.
A Vi lắc đầu: "Thật ra là do chàng đã đặt xuống chuyện cũ, mở một đường lui để cho Hạ lão gia nhận lại nữ nhi, miễn lúc lâm chung tiếc nuối. Đoán chừng là vì vậy mà lão nhân mới kiên trì thực hiện ước định ban đầu, là cảm kích chàng, cũng là thành toàn cho chính ông ấy."
Thần Hiên gật gật đầu, khẳng định suy đoán của nàng.
Bất quá lúc này cầm bí pháp trong tay hắn lại lâm vào một tình huống tiến thoái lưỡng nan. Vừa rồi huynh trưởng có nhắc với hắn chuyện tuyển chọn lần này, kết quả thật sự cũng không có gì nắm chắc, nếu hắn giao cho huynh trưởng bí pháp này thì vấn đề sẽ lập tức được giải quyết. Có được bí pháp, với năng lực của Phạm gia nhất định sẽ làm ra một vật phẩm hảo hạng.
Nhưng là… Cứ vậy đem một bí pháp giá trị liên thành chiếm làm của riêng… Trong lòng hắn thật sự vẫn chưa sẵn sàng…
Mấy ngày cứ thế trôi qua, Phạm Thần Dật gần như không ăn không ngủ, sứt đầu mẻ trán tính toán tìm giải pháp nhưng vẫn thủy chung không đạt được kết quả mong muốn. Ngay lúc tưởng chừng mọi chuyện rơi vào bế tắc thì Thần Hiên phái người đưa tới một phong thơ cùng bản thiết kế một vật phẩm gốm sứ.
Phạm Thần Dật đọc xong mấy chữ, trong lòng liền khơi thông, lập tức sai người chuẩn bị làm theo.
Cùng lúc đó, Hạ gia cũng nhận được một phong thơ cùng với túi gấm trọng yếu kia.
Hạ lão gia xem xong thư, thở dài một hơi, khẽ cười: "Đứa nhỏ Thần Hiên này, ta đúng là không nhìn lầm hắn." Trong lòng còn có một câu "Đáng tiếc hắn không trở thành con rể của ta", chỉ vì Hạ Vân Hàn, Hạ Vân Phỉ cùng với Hình Lâm đều ở đây, lão nhân đành đem vế sau nuốt xuống.
Hạ Vân Phỉ vừa nhìn liền biết túi gấm kia chính là thứ ngày đó phụ thân sai nàng giao cho Thần Hiên, ca ca nói ở bên trong là bí pháp, là trụ cột của cả Hạ gia… Nàng chưa từng nghĩ tới, một vật trân quý có giá trị liên thành như vậy đã giao ra mà còn có lúc lấy được vào tay.
"Phụ thân, trong thư nói cái gì?" Hạ Vân Hàn vội hỏi, "Túi gấm có mất gì không?"
Hạ lão gia lườm hắn một cái, đem túi gấm vứt cho đối phương: "Thần Hiên nói bí phương này hắn không có tư cách nhận, cho nên muốn trả lại cho Hạ gia. Ta già rồi, giao vật này cho ngươi bảo quản. Toàn bộ danh dự cùng tiếng tăm của Hạ gia liền nhờ vào ngươi."
Hạ Vân Hàn vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ vô cùng, không khỏi khẳng định: "Túi gấm đã tới tay Phạm Thần Hiên, ta không tin hắn không động lòng. Nhất định đã sớm sao chép bí pháp, lại còn ra vẻ làm người tốt."
"Lòng tiểu nhân!" Hạ lão gia lớn tiếng quát. Từ khi ông nhận lại nữ nhi, thân thể ông chuyển biến như một kì tích, ngày ngày vẫn chú tâm tịnh dưỡng, bệnh trạng đã không còn là nguy kịch khó qua khỏi, lúc này ngữ khí thập phần nghiêm túc, uy nghiêm so với những năm đó không hề giảm sút.
Hạ Vân Hàn sợ phụ thân nổi giận tổn hại đến sức khỏe, chỉ đứng im nghe trưởng bối giảng giải: "Thần Hiên nói, lần này Phạm gia cùng Hạ gia đều tham dự so tài, chỉ cần cạnh tranh công bằng, phát huy toàn bộ tiềm lực của mình là được. Hắn sẽ không dùng đến bí pháp của chúng ta, ngược lại còn hi vọng Hạ gia có thể chế tạo thành công loại men Bí Sắc cực phẩm kia, như vậy mới là một trận đấu phấn khích cùng gay cấn tột cùng."
Hạ Vân Phỉ không thể tưởng được đối phương có loại suy nghĩ này, đáy lòng không khỏi sinh ra một chút ngưỡng mộ. Hình Lâm đứng bên cạnh nàng, đáy mắt nghiêng nghiêng chưa từng rời khỏi bóng dáng nữ nhân thanh mảnh ấy, nhìn thấy thê tử có chút thất thần xa xăm, đáy lòng hắn thật sự không nhịn được mà có chút buồn bực. Từ lúc ở Thanh Dụ trấn, Lãng Đình đại nhân đối với tiểu tử Phạm gia này đã thập phần thưởng thức, nay nhạc phụ cũng khen hắn không dứt miệng. Hình Lâm hắn không phục! Nếu ngày đó không có Lãng Đình đại nhân ra mặt, chính hắn bây giờ có khi còn bị Hạ gia chặn ngoài cửa. Nay nhạc phụ vì nể mặt Lãng Đình đại nhân mà công nhận hắn nhưng thực tế vẫn không hề cho hắn chút sắc mặt hòa nhã nào.
Mấy người vừa khỏi phòng Hạ lão gia, Hạ Vân Hàn bỗng nhiên đi tới nói với Hạ Vân Phỉ: "Muội muội, muội phu đến Hạ gia chúng ta cũng đã mấy ngày, ta còn chưa cùng đệ ấy nói được mấy câu. Không bằng muội phòng trước, để ta mang muội phu đi mấy cửa tiệm của Hạ gia dạo qua một chút."
Hạ Vân Phỉ nghi hoặc, ca ca từ trước tới nay đối với Hình Lâm đều rất lạnh nhạt, mặc dù mặt ngoài là tiếp nhận nhưng bên trong ngay cả nói chuyện cũng rất ít, sao lại đột nhiên đổi tính muốn cùng Hình Lâm thân cận. Bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều, liếc mắt nhìn Hình Lâm như hỏi ý, thấy hắn không nói gì, nàng liền xoay người trở về phòng.
Hình Lâm đi theo Hạ Vân Hàn đến hoa viên, xung quanh không có ai liền đi thẳng vào vấn đề: "Đại cữu có chuyện gì dặn dò xin cứ nói thẳng."
Hạ Vân Hàn thấy hắn là nam nhân thông minh, liền cười: "Nếu ngươi muốn phụ thân hoàn toàn tiếp nhận ngươi, sao không thay Hạ gia chúng ta làm chút chuyện? Đến lúc đó ta lại thay ngươi nói tốt vài câu, cái nhìn