Thẩm Dứu phủ nhận nói: "Không phải sư công."
"Hả?" Khổng Quân gãi đầu, người kết hôn với sư phụ không phải sư công thì là gì?
"Vậy nên vẫn gọi là sư nương à?"
Lâm Cảnh Hành không vui nhíu mày một cái.
"Nương cái đầu ngươi." Thẩm Dứu đoạt lấy đống bao lớn bao nhỏ về, xoay người đi vào nhà: "Hắn với ta không có quan hệ gì hết, bị thương nên ở tạm nhà ta, khi nào thương khỏi sẽ đi."
Lâm Cảnh Hành bạnh hàm nhìn Khổng Quân đầy cảnh cáo, lững thững đi theo sau Thẩm Dứu, không phải nói chứ có nạng tiện quá trời: "Nhưng ta chưa nói ta phải đi."
Thẩm Dứu liếc hắn: "Không đi thì ngươi muốn ở lại cả đời à?"
Khổng Quân khiếp sợ nhìn một màn này, một tiểu ca nhi lại cho một tên đàn ông ở nhờ?....!Không hổ là sư phụ mình! Người làm nghệ thuật đúng là khác biệt!
Đại sư phong phạm! Không câu nệ tiểu tiết!
Thẩm đại sư đi vào phòng bếp, phát hiện sủi cảo lúc sáng làm đã ăn hết, phòng bếp cũng không có lưu lại vết tích kỳ lạ gì, nồi niêu bát đũa đều được rửa xếp gọn gàng, mười phần kinh ngạc, mới qua một ngày mà đã tiến bộ lớn vậy?
....Còn tưởng nay mình về trễ thì hắn sắp chết đói đến nơi rồi chứ.
Thẩm Dứu tặng cho một ngón tay cái: "Rất lợi hại, còn biết hâm sủi cảo."
Tuy rằng hắn một ngón cũng không đụng đều là Tiểu Lục làm nhưng Lâm Cảnh Hành vẫn ngạo nghễ nhận lời khen, vụng trộm cong khóe miệng.
Giây tiếp theo Thẩm Dứu đá đá ghế nhỏ cạnh cửa bếp: "Vậy giúp ta nhóm lửa đi."
Lâm Cảnh Hành: "......"
Đuôi lòi cũng nhanh.
Cũng may lúc này Khổng Quân đã vượt qua cú sốc, bay như một cơn gió vào phòng bếp, suýt nữa đâm bay Lâm Cảnh Hành: "Để ta! Nào có chuyện đệ tử để sư phụ nấu cơm! Để đệ tử làm!"
Thẩm Dứu: "....Không cần."
Chủ yếu là sợ ngươi làm ta nuốt không trôi.
Thẩm Dứu hôm nay định làm nồi xương sườn cho cơm tối, trong đó bước quan trọng nhất là nước sốt.
Ở hiện đại mấy loại sốt, nước chấm đều bán sẵn, tự làm ở nhà thì có thể cho tương đậu vào với nước lẩu, giờ ở cổ đại Thẩm Dứu đành tự lực cánh sinh.
Hương diệp, vỏ quế, bát giác, sả thảo, thì là, chao, tương bột,...!Hai mấy loại hương liệu đảo đều trong chảo dầu, hương thơm của hương liệu bay khắp sân.
Cổ đại không có ớt nên Thẩm Dứu cho ít thù du thay thế, cẩn thận cho vào để hương liệu có thể làm bớt cay đắng của thù du, nếm đi thử lại cũng ra vị gần giống.
Khổng Quân nhóm lửa ở một bên hắt xì: "Quá thơm, là món thần tiên gì vậy? Sư phụ ngài cái gì cũng biết." Anh hiện tại không nghi ngờ Thẩm Dứu là con gánh hát nữa mà là người nối nghiệp tửu lâu, ngoài ý muốn mà lưu lạc nơi đây!
Thẩm Dứu được khen có chút lâng lâng, không khỏi đắc ý nói: "Sư phụ ngươi còn nhiều trò lắm." Mấy trăm năm khoa học kỹ thuật cùng văn hóa phát triển, lấy tùy ý một thành quả cũng nở rực rỡ ở cổ đại.
Lâm Cảnh Hành đứng ở cửa phòng bếp, yên lặng nhìn hai sư đồ nói chuyện tới quên trời đất, trong lòng nổi lên chút không thoải mái.
.....Hình như hắn với Thẩm Dứu không có gì đặc biệt.
Người này còn có quan hệ với y là sư đồ, mà hắn chỉ là một người ở ké.
Lâm Cảnh Hành có điểm ghen ghét, hắn không phục!
Thẩm Dứu cho chút rượu trắng cùng rượu nếp than vào trong nồi, lại đợi mười phút liền có thể bắc nồi.
Thẩm Dứu muốn đi rửa rau thì thấy Lâm Cảnh Hành kéo cái ghế nhỏ của y ra: "Để ta."
Hắn nói xong sợ Thẩm Dứu từ chối liền cầm mớ rau trong chậu ấn ấn, vụng về rửa.
Quần áo Lâm Cảnh Hành không giống quần áo của bọn họ mà là cái loại quần áo có ống tay dài cho quý tộc.
Lúc hắn rửa thì hơn nửa ống tay áo bị ngâm trong chậu.
Hắn cau mày nhìn một chút, bộ dáng muộn phiền, cuối cùng quyết định mặc kệ, hết sức chuyên chú rửa rau.
Hắn chưa bao giờ rửa rau, cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận, mỗi một lá rau đều được rửa cực kỳ tinh tế, lại có chút vụng về đáng yêu.
Thẩm Dứu đứng bên cạnh nhìn chốc lát, yên lặng vắt khô tay áo cho hắn rồi xắn lên khuỷu tay.
Ở cổ đại hay có dây buộc áo dùng cho mấy trường hợp này nhưng người cổ đại nửa mùa như Thẩm Dứu không biết, đem ống tay áo cuộn cuộn xoắn vào nhau.
Ngón tay kia ở trên bắp tay Lâm Cảnh Hành vỗ vỗ giống như một con mèo nhỏ cào.
Thẩm Dứu cổ vũ hắn: "Cố lên."
Nhưng kết cục sau khi rửa xong thì nửa thân hắn đều ướt như chuột.
Thẩm Dứu đành phải đem quần áo của y cho hắn thay, áo tay ngắn thành một đoạn, cổ chân cũng lộ ra.
Thẩm Dứu nhìn bộ dáng bé nhỏ của mình so với hắn mà phát cọc.
Trước kia y cao giống Lâm Cảnh Hành, đều cao một mét tám ba!
Lâm Cảnh Hành không biết lý do vì sao tự nhiên y bực tức, nhưng gương mặt y phình phình nhìn rất đáng yêu.
Hắn tưởng quần áo của ca nhi lại bị một tên đàn ông mặc nên y mới cáu, vội vàng nói: "Để ta bồi thường cho ngươi, ngươi muốn đồ thế nào? Để ta mua."
Hắn bắt đầu nghĩ hay là để lần sau Tiểu Lục tới thì bảo cậu cầm ít quần áo đang thịnh hành ở kinh thành đến.
Thẩm Dứu phẩy phẩy tay: "Không cần." Xem ra y cần luyện tập thêm cho thân hình.
Thân thể này mới 17-18 tuổi, còn có thể cao hơn.
Nhìn Thẩm Dứu tiêu sái đi đến bếp cũng không quay đầu, Lâm Cảnh Hành sờ sờ quần áo, đem câu "Ta muốn tiêu tiền cho ngươi mà" nuốt về bụng.
Khi nước sốt quyện lại, Thẩm Dứu đem một phần cho vào một cái bình rồi đậy kín lại, đem một ít còn lại đảo với sườn.
Chờ xáo xong lại làm thêm một nồi canh nữa là có thể ăn cơm.
Khổng Quân nhìn hướng phòng phía đông, chọc ghẹo hỏi: "Thật sự không phải sư nương sao?"
Thẩm Dứu đen mặt: "Không biết lớn nhỏ."
Khổng Quân: "......."
Ba người ngồi quanh bàn trong nhà chính, giờ có thêm Khổng Quân lắm mồm nên bữa cơm cũng náo nhiệt hẳn.
Lâm Cảnh Hành từ nhỏ đến lớn hưởng sự giáo dục của con ông thế gia, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, trên bàn cơm chỉ có Thẩm Dứu với Khổng Quân ríu rít nói chuyện.
Thẩm Dứu không quá am hiểu thuyết thư, cũng may trí nhớ y không tồi, nhớ lại những lời