Trăng lạnh như nước.
Thẩm Dứu nằm liệt trên giường đất, y cảm thấy toàn thân y như vừa bị xe tải cán qua.
Nguyên một ngày y bị hệ thống dắt mũi đi, đủ các loại cứu mèo cứu chó, đưa ông lão qua sông,...! Hệ thống cho y trải qua đủ thể loại nhiệm vụ, nhiệm vụ sau còn quá đáng hơn nhiệm vụ trước.
Quá đáng nhất là để hắn giúp một con rắn lột xác! Thẩm Dứu sợ nhất là loại động vật xương sụn này, làm nhiệm vụ mà mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ túa ra.
" Ta có không thể hủy bỏ nhiệm vụ cưỡng chế được sao?" Y đáng thương nói với hệ thống.
Quản lý viên 01 lãnh khốc tỏ vẻ: 【 Nghĩ cũng đừng nghĩ, đã nói là ba ngày! thiếu một giây, một phút, một giờ cũng không được tính! 】
" Ôi....!"
【 Ngươi bất mãn cái gì? 】 Quản lý viên 01 đem tích phân minh kiếm được cho y xem: 【 Một ngày ngươi kiếm được 27 tích phân! Nếu cho ngươi trồng trọt thì ngươi làm được bao nhiêu! 】
Thẩm Dứu " 27 mẫu!"
Hệ thống: 【......!Đây cũng đâu phải câu hỏi.
】
Hệ thống nói cũng không sai, trừ điểm tích phân mà y nhận được thì còn có lễ vật cảm tạ.
Đặc biệt là cứu một em nhỏ trượt chân rơi xuống bờ sông, bố mẹ đối phương ngàn vạn cảm tạ tặng y một rổ đồ.
Nhìn đống lễ vật làm y lại nhớ tới bạc mà Lâm Cảnh Mân cảm tạ y, Thẩm Dứu cảm thấy y phát hiện ra con đường làm giàu rồi.
" Nhiệm vụ của mấy người thật quá quắt!" Thẩm Dứu kháng nghị:" Giúp người làm vui thì tính nhưng giúp rắn làm vui là cái gì? Ngươi không phải cố ý chỉnh ta đấy chứ?"
【 Giờ ngươi vẫn chưa hiểu hay sao? 】 Hệ thống vui sướng khi thấy người gặp họa: 【 Ta là hệ thống giám sát ngươi lao động cải tạo, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta chan hòa ấm áp với ngươi? 】
Thẩm Dứu: QaQ!
******
" Thẩm phu nhân cũng thật quá đáng, rõ ràng phu nhân là người nắm quyền quản nội phủ, lại cứ ba ngày khóc hai nháo đòi tiền chủ tử.
Rõ ràng là tạ lễ của nhị thiếu sao lại là.....!"
Lâm Cảnh Hành mày, đánh gãy lời đối phương:" Tiểu ngũ, sao có thể nói thị phi sau lưng phu nhân."
Tiểu Ngũ là người theo hầu Lâm Cảnh Hành từ nhỏ tự nhiên sẽ thân cận hắn hơn những kẻ hầu khác, nói chuyện từ trước đến nay đều tùy ý:" Ta là thay chủ tử bất bình."
" Phu nhân cũng không dễ dàng gì." Lâm Cảnh Hành vuốt ve cái chén trong tay:" Chúng ta trong phủ cũng không có tiền lời tiền thu, phụ thân lại không để ý đến sự tình trong phủ, nàng không dư dả gì cũng đúng thôi."
" Ai nói? Chỉ cần phu nhân nói với nhà mẹ đẻ nàng một tiếng...."
" Tiểu Ngũ!"
Thấy Lâm Cảnh Hành có chút nổi nóng Tiểu Ngũ liền im bặt, tỏng lòng lại xót xa cho chủ tử hắn.
Chiêu Thành Hầu phu nhân hiện giờ là được cưới về sau khi mẹ Lâm Cảnh Hành mất, là em gái của An Bình quận chúa.
Tính vai vế Lâm Cảnh Hành phải gọi một tiếng dì.
Chiêu Thành Hầu đối với An Bình Quận chúa tình thâm nghĩa trọng, nếu không phải vì quan hệ thông gia gắn bó thì ông căn bản sẽ không tục huyền*, kể cả sau khi nàng sinh Lâm Cảnh Mân thì ông vẫn một lòng thương tiếng vong thê nên vị trí tục huyền phu nhân này liền trở nên xấu hổ.
*Tục huyền: nam lấy vợ mới sau khi vợ cũ mất, giống như nữ tái giá.
Thậm chí Chiêu Thành Hầu sớm đã đem toàn bộ của hồi môn của An Bình quận chúa giao hết cho Lâm Cảnh Hành, càng làm vị phu nhân kia ghen ghét không thôi, luôn tìm mọi cách moi tiền từ Lâm Cảnh Hành.
Lâm Cảnh Hành xoa xoa giữa hai mày:" Dù sao một ngàn lượng bạc ta cũng không phải không trả nổi."
Từ xa đã thấy Lý Đạt cùng nha sai đi tới, Tiểu Ngũ đang nói chuyện cũng phải hậm hực ngậm miệng.
" Thỏa đáng chưa?"
" Dạ." Lý Đạt khom mình hành lễ:" Bạc đã giao cho huyện lệnh, ngài ấy sẽ phái người đưa tới cho vị ca nhi kia."
Lâm Cảnh Hành gật đầu, nghe xong phân phó đã hoàn thành thì muốn quay về.
Chợt nghe Lý Đạt " Di " một tiếng.
" Lại chuyện gì?" mày Lâm Cảnh Hành nhăn lại.
Tâm tình hắn hôm nay có chút bực bội, mấy việc này không cần đích thân hắn ra mặt nhưng cứ dây dây dưa dưa một ngày vẫn chưa hồi kinh, còn chạy một chuyến tới phủ huyện nha, uống trà cả buổi sáng ở cái tửu lâu không ra gì.
Giây phút này thấy Lý Đạt như phát hiện cái gì, ngữ khí hắn không khỏi chút bực bội.
Lý Đạt bị ngữ khí của hắn dọa sợ, vội nói: " Dạ không.....!tiểu nhân thấy ca nhi đã cứu nhị thiếu gia."
Lâm Cảnh Hành theo phản xạ nhìn theo hướng ánh mắt của Lý Đạt.
Trước nghe thấy lời Lý Đạt hắn còn nghĩ là một tên điêu dân tham tiền không đáy, ân công sư tử ngoạm - ngoạm một cái là một ngàn lượng.
Vậy mà Thẩm Dứu này và vị ân công sư tử ngoạm kia không có lấy một điểm giống nhau, cặp mắt kia sáng ngời thanh thoát, vẻ mặt y tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Lâm Cảnh Hành đứng trên lầu hai của tửu lâu yên lặng nhìn Thẩm Dứu đi lao tới kéo em nhỏ mải chơi suýt bị xe ngựa đụng, quay đầu lại thấy y giúp bà lão nhặt đồ...!thậm chí còn giúp một chiếc chó lạc tìm chủ.
Lâm Cảnh Hành càng xem càng trầm mặc.
Một người như lấy giúp người làm lẽ sống, nhặt được của rơi tìm người đánh mất, vì sao lại cố tình muốn ngoạm một ngàn lượng của đệ đệ hắn?!
Hắn nghiêm túc nhìn gương mặt thịnh thế mỹ nhan của Thẩm Dứu, biểu tình ngày càng nghiêm túc hỏi Lý Đạt:"....!Cảnh Mân có lẽ sẽ không làm cái gì có lỗi với gia đình chứ?"
Lý Đạt:"......?"
Thẩm Dứu tự nhận là một người siêu lạc quan hôm nay đã làm quen với nhiệm vụ biến thái của hệ thống, còn tìm được niềm vui trong đó.
Ngày hôm qua đã biết được khái quát toàn cảnh thôn nên hôm nay y quyết định vào thành xem.
Ở trong thành dạo vài vòng tiện tay làm nhiệm vụ, Thẩm Dứu kinh ngạc phát hiện giá cả nơi này không đắt như tưởng tượng, bánh bao thịt hai văn tiền một cái, canh thịt dê mười lăm văn một chén.
Một lượng bạc đổi được một ngàn văn tiền vậy một ngàn lượng bạc đỏi được.....!Quả là một khoản tiền khổng lồ.
Thiên a~ Vậy phủ Chiêu Thành hầu phải có bao nhiêu tiền cơ chứ? Thế tử phi cùng đám vợ lẽ