Đối phương không nghĩ lại hỏi cô, dọn đồ vật rồi đi luôn.
Đám người kia đi xa, Uông Tuyết hướng cô dựng cái ngón tay cái, phổ cập khoa học nói: “Vừa mới nãy là Maggie, chủ nhiệm của tổng tài, nhân xưng lão vu bà, thiết diện vô tư, đối xử bình đẳng, cùng áp bức, tóm lại, không cần chọc cô ấy.”
Tiểu Lạc gật đầu, hỏi: “Rõ ràng mọi người đều là người Hoa Hạ, như thế nào đều có tên tiếng Anh.”
“Công ty chúng ta có rất nhiều dự án hợp tác với công ty nước ngoài, Linda thường xuyên đi giao thiệp với các đối tác ấy, khẳng định phải có tên tiếng Anh, bằng không không tiện để xưng hô.”
Tiểu Lạc bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là như vậy, tôi đây có phải hay không cũng nên đặt tên tiếng Anh.”
Uông Tuyết: “Nhưng không phải cô không hiểu tiếng Anh sao?”
Tiểu Lạc: “…… Cô nói đúng.”
Buổi chiều, Lâm Ngạn Sơ nghe Maggie buộc tội Tiểu Lạc , Lâm Ngạn Sơ nói: “Đứa trẻ ham chơi trong nhà, mang đến công ty để canh chừng ,về sau Tiểu Lạc phiền cô lo lắng.”
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)
Vì thế Tiểu Lạc phát hiện, từ sau khi Maggie đi ra từ văn phòng của Lâm Ngạn Sơ, bản thân đột nhiên được Maggie đặc biệt chú ý, chẳng những có công việc gì cũng nghĩ đến cô đầu tiên, buổi chiều đi họp cũng phải đem cô đi theo, mang tiếng đi theo học tập.
Tiểu Lạc: “……”
Lâm Ngạn Sơ hại cô.
Sau khi về nhà, Tiểu Lạc cá mặn nằm ở trên sô pha, hướng Lâm Ngạn Sơ kháng nghị: “Người ở công ty anh sao lại thế này? Linda luôn niết mặt tôi, Maggie hận không thể đem tôi buộc ở trên lưng quần mang theo, tôi biết bản thân lớn lên người gặp người thích, nhưng cũng không thể vì vậy mà làm thương tổn tôi.”
“Nguyên lai Tiểu Lạc của chúng ta ở công ty lại được hoan nghênh như vậy.” Quản gia vui tươi hớn hở mà nói.
Tiểu Lạc ngồi thẳng thân mình: “Còn tốt đi, so với Lâm Ngạn Sơ thì cũng chỉ xem như một chút mà thôi.”
Quản gia cười nói: “Kia rất lợi hại, thiếu gia chính là thần tượng của toàn công ty.”
Lâm Ngạn Sơ nói: “Tôi thấy cô cùng Maggie ở chung đến không tồi, cô ấy còn khen cô.”
Có thể không khen cô sao? Từ khi bị Maggie theo dõi, cô chỉ có làm và làm.
“Thiếu gia, trà của ngài.” Người hầu bưng chung trà của Lâm Ngạn Sơ đến.
Lâm Ngạn Sơ sau khi ăn xong thích uống trà, Tiểu Lạc lập tức đến tiếp: “Để tôi đi, tôi mang qua cho thiếu gia.”
Người hầu đem trà đưa cho Tiểu Lạc, Tiểu Lạc ân cần mà bưng trà đưa tới trước mặt Lâm Ngạn Sơ: “Thiếu gia, mời.”
Lâm Ngạn Sơ nhìn cô.
Tiểu Lạc vô tội mà chớp chớp mắt: “Nhìn tôi làm gì, chén trà này anh tận mắt thấy tôi mang lại đây, tôi gì cũng không làm. Không tin tôi uống cho anh xem.”
Tiểu Lạc mang chén trà lên uống một ngụm: “Xem đi, không có việc gì.”
Lâm Ngạn Sơ ý vị thâm trường mà nhìn cô một cái, lúc cô uống xong hắn