Tiểu Lạc vốn đã đi lên cầu thang được nửa đường, nghe được giọng nói đó liền quay trở về, muốn nhìn thật rõ hai người đang nói chuyện kia.
Không sai, lần trước cũng chính là giọng nói này.
Lâm Ngạn Sơ cũng quay lại theo: “Làm sao vậy?”
“Lâm Ngạn Sơ.” Tiểu Lạc đột nhiên nở một nụ cười, ngửa đầu vươn hai ngón tay nâng cằm Lâm Ngạn Sơ, “Cười một cái, bổn tiên nữ giúp anh xả giận.”
Lâm Ngạn Sơ mặt vô biểu tình, Tiểu Lạc chính mình động thủ, vươn hai ngón tay kéo khóe miệng hắn nhếch lên: “Tốt.”
Lâm Ngạn Sơ: “……”
Lâm Ngạn Sơ vừa đi, những người khác cũng không tính toán lưu lại, tuy rằng có chút không cam lòng, bọn họ vẫn lục tục đi ra ngoài.
Đi được một lúc, đột nhiên có người hô: “Chị gái à, mặt chị làm sao vậy?”
Người bị hỏi đến nghi hoặc mà sờ soạng gương mặt của mình: “Làm sao vậy?”
Cô ta nhìn về phía bên cạnh liền thấy cô em chồng Lâm Ti Uẩn trên mặt đột nhiên xuất hiện những chấm nhỏ màu đỏ như bệnh sởi, vội chỉ vào cô ta: “Ti Uẩn, mặt em……”
“Chị……”
Hai người cùng chỉ tay vào nhau, những người khác nhịn không nổi cũng vây quanh lại: “Mặt hai người làm sao vậy? Có phải hay không ăn cái gì bịndị ứng?”
“Không có.” Hai người đang nói, các chấm đỏ bắt đầu gây ngứa , hai người luống cuống, đầu tiên là nghĩ xem có hay không ăn phải đồ vật gì dị ứng, kết quả Đường Gia Di nhớ tới thời điểm ở trên xe Lâm Ti Uẩn đã cho cô ta một túi bánh quy, chỉ có túi bánh quy này trước kia cô ta chưa từng ăn qua.
Bên này Lâm Ti Uẩn cũng không thuận theo, thời điểm ở trên xe Đường Gia Di la hét không ăn bữa sáng đã đói bụng, chính mình có ý tốt đem túi bánh quy cho chị ta vậy mà chị ta còn oán ả. Hơn nữa bánh quy này trước kia ả cũng đã ăn nhiều lần, căn bản không có dị ứng, hiện tại trên mặt ả cũng nổi chấm đỏ, khẳng định không phải bánh quy có vấn đề.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)
Hai người lời qua tiếng lại một hồi, những người khác đều vây quanh lại đây khuyên giải. Đúng lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một âm thanh đánh rắm làm người hít thở không thông.
Mọi người vội vàng bịt mũi, tiếng đánh rắm kia lại tiếp tục vang lên, phi thường vang dội, hơn nữa là liên tiếp một chuỗi dài. Mọi người một bên che mũi hướng bên cạnh trốn, một bên rời xa Đường Gia Di cùng Lâm Ti Uẩn, bởi vì đánh rắm không phải người khác, đúng là hai người bọn họ.
Ngay cả con trai của Đường Gia Di cũng chịu đựng không được mùi thối phát ra từ mẹ mình, giãy giụa từ trong lòng ngực cô ta đi xuống, chạy đi trốn.
“Hai cô rốt cuộc ăn cái gì? Như thế nào lại thối như vậy?”
Tôi gì cũng không ăn, Lâm Ti Uẩn, chị đã sớm nói qua cô không cần ăn những thứ lung tung bên ngoài, kết quả cô không tin, chị lần này bị cô hại thảm.”
“Hừ, chị như thế