????????????????????????????????????????????????????????????
Giáng sinh vui vẻ nha các tình yêu!
---‐------‐-------------------------------------------------
Ra khỏi thang máy, Tiểu Lạc trở lại vị trí công việc của mình. Uông Tuyết thò đầu qua, nhìn chằm chằm vào cô.
Tiểu Lạc nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
“Tôi ngửi được một cỗ hương vị tình yêu.”
Tiểu Lạc:???
Một ngày không gặp, cô ấy không phải phát điên rồi đi.
“Chẳng lẽ cô không phát hiện sao? Lâm tổng trước khi đi công tác cùng Lâm tổng trở về hoàn toàn là hai người khác nhau.”
“Vậy cô nhất định là hoa mắt.”
Đừng tưởng rằng cô không biết, Uông Tuyết trộm viết truyện đồng nhân về cô và Lâm Ngạn Sơ. Có một lần nộp tài liệu trở về, cách thật xa cô liền nhìn thấy cô ấy trộm đánh chữ trên di động, nhãn lực của Tiểu Lạc người bình không thể so sánh, nội dung cô nhìn được vô cùng rõ ràng. Thời điểm đến gần, Uông Tuyết mới vội vội vàng vàng tắt điện thoại đi.
Hiện tại lại muốn từ trên người cô tìm được linh cảm, cô mới không bị mắc lừa.
Uông Tuyết thấy không thể đào ra cái gì, lại rụt đầu trở về.
Giữa trưa Tiểu Lạc cùng Lâm Ngạn Sơ ăn cơm, quản gia gọi điện thoại tới: “Tôi đã tìm được huấn luyện viên quyền anh, là đệ tử của vua quyền anh Griffin, Dương Khải Bang, đợt này hắn vừa vặn ở Giang Thành.”
Lâm Ngạn Sơ định lên tiếng, quản gia lại nói thêm: “Nghe hắn nói ngày hôm qua hắn còn nhận được một lời mời khác, đối phương cũng là người mới, hẹn hôm nay gặp mặt. Hắn nghĩ hai người cùng nhau học có thể có cùng trình độ huấn luyện, cho nên tôi muốn hỏi một chút ý tứ của thiếu gia, có muốn học cùng một người khác không, hay là chọn thời gian khác.”
Đối phương cũng là người mới, có thể dùng để kiểm tra đo lường trình độ bản thân không thể tốt hơn.
Lâm Ngạn Sơ nói: “Hôm nay bảo hắn an bài cùng nhau tập luyện thử xem, nhìn không thuận mắt lại đổi.”
An Đức đồng ý, cúp điện thoại.
“Anh muốn học quyền?” Tiểu Lạc hỏi.
Lâm Ngạn Sơ gật đầu: “Tan tầm cô về trước cùng tài xế, tôi sẽ về muộn một chút.”
“Vừa lúc tôi muốn cùng đồng nghiệp ra ngoài chơi, tôi còn chưa cùng bọn họ ra ngoài chơi lần nào.”
Mọi người tan làm có đôi khi sẽ hẹn đi ăn cơm hoặc xem phim chiếu rạp, Tiểu Lạc mỗi ngày đều đi cùng Lâm Ngạn Sơ, mọi người cũng không dám hẹn cô, đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Nếu hôm nay Lâm Ngạn Sơ muốn đi luyện quyền, vừa lúc cô cũng có thể đi ra ngoài chơi.
Tiểu Lạc sau khi trở về liền hẹn Uông Tuyết cùng nhau đi phố đồ ăn nổi danh ở Giang Thành.
Uông Tuyết tan làm đều ngồi tàu điện ngầm, Tiểu Lạc vừa mới bắt đầu ở thế giới này là không có tiền ngồi tàu điện ngầm, đi đâu đều là đi bộ, sau lại đến Lâm gia, mỗi lần đi ra ngoài đều là quản gia an bài xe, cũng không có cơ hội ngồi tàu điện ngầm, bởi vậy tan làm liền trực tiếp đi theo Uông Tuyết, tính toán thử một chút phương tiện giao thông khác.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)
Uông Tuyết có cảm giác Alexander, trong công ty ai không biết Tiểu Lạc là người của Lâm tổng, trên người tùy tiện một kiện quần áo chính là năm tới sáu con số, hiện tại cô mang theo người của Lâm tổng đi tàu điện ngầm, tự cảm thấy bát cơm khó giữ được.
Bất quá Tiểu Lạc hứng thú bừng bừng, Uông Tuyết cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Lạc như vậy không có dáng vẻ của kẻ có tiền, liền to gan dẫn cô đi.
Tàu điện ngầm ở Giang Thành phi thường chen chúc, đặc biệt là giờ tan làm. Uông Tuyết ngày thường ở văn phòng thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, tới trạm tàu điện ngầm quả thực nháy mắt hóa thân thành Đấu Sĩ, mang theo Tiểu Lạc chen chúc vào, ở trong hoàn cảnh người đông như kiến chen lấn xô đẩy nhau nhưng cô ấy lại cướp được hai chỗ ngồi.
Tiểu Lạc nhìn chung quanh lại dựng ngón tay cái với Uông Tuyết, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Uông Tuyết từ trong bao lấy ra một bộ tai nghe, cắm vào di động, đưa một bên cho Tiểu Lạc, “Muốn nghe không?”
Tiểu Lạc gật đầu.
“Cô thích nghe ai hát?” Mang tai nghe xong, Uông Tuyết click mở playlist nhạc.
“Đều được, tôi không biết được nhiều bài hát lắm…… Bất quá lúc trước tôi có xem《 bá đạo đế quân yêu ta 》, cảm thấy nhạc dạo đầu của bộ phim rất êm tai.”
“Phim này tôi cũng có xem!” Uông Tuyết click mở album của ca sĩ Cam Ninh, “Vậy chúng ta nghe nhạc của Cam Ninh đi, bài hát kia chính là anh ấy hát, những bài khác của anh ấy cũng rất dễ nghe, gần đây còn vừa phát hành một bài hát mới, tôi cho cô nghe thử.”
“Được.”
Cam Ninh là ca sĩ chuyên hát nhạc trữ tình, bài hát mới cũng là ca khúc trữ tình, bất quá so với những bài hát mang tâm trạng bi thương trong quá khứ, bài hát này mang tiết tấu vui sướng, hơn nữa phi thường tẩy não, Tiểu Lạc mới nghe một lần, đã bị giai