Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 108


trước sau

Hầu phu nhân xuất hiện ở yến hội lần nữa, lập tức bị rất nhiều phu nhân vây lại hỏi bà: “Sách mới của Trường Thanh công tử ra rồi, ngươi biết chưa?”

“Ngươi lên được bảng khen thưởng không?”

Hầu phu nhân thàn nhiên ngồi xuống, nâng ly trà lên, thong thả nhấp một ngụm, sau đó lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng.

Khăn lụa màu trắng được thêu hoa văn tinh xảo, phối hợp màu sắc và cách thêu đều vô cùng độc đáo, mọi người nhận ra ngay, đây là quà tặng của Trường Thanh công tử.

Nhìn dáng vẻ cao ngạo kiểu cách của bà, mọi người biết ngay bà chắc chắn đã lên được bảng khen thưởng.

“Ngươi khen thưởng bao nhiêu bạc thế?” Có người hỏi.

Hầu phu nhân hơi ngẩng đầu lên, nhìn sang người vừa nói chuyện, nói một cách nhẹ như mây bay gió thổi: “Không nhiều, cũng chỉ tám trăm lượng thôi.”

Mọi người: “…”

Tám trăm lượng còn không nhiều? Bà ta thật biết khoác lác!

Nhưng mọi người lại nghĩ thầm, hậu viện của Trung Dũng Hầu rất sạch sẽ, không phải nuôi mấy nữ nhân trang điểm lộng lẫy, cũng không nhiều thứ tử thứ nữ phải hầu hạ. Cho dù thân thể Đại nhi tử bà không tốt lắm, nhưng hắn chỉ có một người, cho dù ăn nhân sâm như ăn cà rốt thì có thể ăn được bao nhiêu chứ?

Tính vậy thì của cải của Trung Dũng Hầu phủ tính ra phong phú hơn bọn họ nhiều!

Nói như vậy thì cũng chưa chắc Hầu phu nhân đang mạnh miệng.

Trong lòng mọi người nghĩ thế lại dần thấy chua xót. Trên mặt vẫn là vẻ thỏa đáng như cũ, khẽ gục gặt nói: “Tám trăm lượng đúng là không nhiều, nếu có thể lên bảng khen thưởng thì cũng đáng giá.”

“Chỉ là chút tiếng vang làm ra chút động tĩnh mà thôi.”

Trong bụng Hầu phu nhân cười thầm, trên mặt vẫn dáng vẻ mây trôi gió thổi, gật đầu nói: “Đúng vậy, con trai con dâu đều bớt lo, ta cả ngày không có chuyện gì làm, cũng chỉ tìm chút thú vui thôi.”

Mọi người nghe vậy, trong lòng xùy một tiếng. Ai tìm thú vui lấy tám trăm lương bạc đi đập người ta chơi chứ?

Có người đâm chọt bà: “Ngươi cũng nhàn hạ, chỉ có hai con trai, bọn ta lại không giống vậy. Dưới gối ta ba nam hai nữ, lo liệu chuyện của bọn nó cả ngày mà cũng không xử lý nổi, mệt muốn mỏi eo đau lưng.”

Còn có người nói: “Ngươi thế là sướng rồi, có hai áo bông nhỏ tri kỉ, ta sinh năm đứa toàn là con trai, ngày ngày bị chọc tức muốn nhức đầu.”

“Chắc hẳn Trung Dũng Hầu phu nhân không hiểu được.” Cũng có người nhìn về phía Hầu phu nhân, cười nói: “Thân thể Hạ Đại công tử không tốt, chắc cả sức để phát cáu cũng không có, cũng bớt lo được hết cỡ. Hạ Nhị công tử chỉ có một người thì có thể tinh nghịch đến đâu được chứ?”

Vẻ mặt Hầu phu nhân lạnh lùng, rủ mắt xuống, lấy nắp ly gọt bột lá trà, thản nhiên nói: “Ta hâm mộ các ngươi. Đại nhi tử ta từ nhỏ không tinh nghịch, bây giờ thân thể khỏe rồi cũng chỉ ở nhà đọc đọc sách. Tiểu nhi tử cũng hiếu học, đọc sách cả ngày cũng thấy không đủ, không vô cớ gây rối. Mỗi ngày ta rảnh rỗi khó chịu, chỉ đành phải trút giận với Hầu gia nhà ta. Nhưng Hầu gia ta cũng không giận dữ, ta chỉ dựng chân mày lên thì đã vội đến dỗ ta, một chút tức giận cũng không để ta được trút ra ngoài.”

Mọi người: “…”

Sự ghen tuông trong mắt mọi người quả thật là không thể kiềm được nữa, ào ào tuôn ra ngoài.

Rất nhanh có người nói: “Thân thể Đại công tử nhà ngươi tốt rồi, chắc hẳn ngày sau sẽ tập tước chứ? Tiểu nhi tử nhà ngươi phải làm sao đây? Ta nhớ hắn cũng rất xuất sắc.”

Nghe thấy lời này, mọi người như thể cũng sốt sắng cả lên, một người một câu nói: “Đúng vậy, dựa theo quy củ là trưởng tử tập tước, nhưng trước kia thân thể trưởng tử nhà ngươi không tốt, nên đã xem Tiểu nhi tử thành người thừa kế không phải sao?”

“Ôi chao, vậy bây giờ phải làm thế nào đây?”

Lải nhải léo nhéo.

Hầu phu nhân không cần nghe cũng biết được bọn họ đang lải nhải cái gì. Nếu là lúc trước thì có lẽ bà sẽ phiền muộn một chút. Nhưng bây giờ chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, bà một chút cũng không thấy phiền.

Chờ bọn họ lải nhải đến mức hưng phức cực kỳ xong, Hầu phu nhân mới cười nhạt nói: “Chuyện này có gì đâu? Chung quy hai đứa trẻ đều là do ta sinh, cho ai không được? Lại nói, chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau, ta và Hầu gia cũng sẽ tách ra được thôi.”

Đây cũng là nói dưới gối các phu nhân đó có rất nhiều con trai, đích tử con vợ kế đều có, hậu trạch không yên bình, còn không biết xấu hổ mà đi đâm chọt bà sao?

Khách quan mà nói, chuyện trưởng tử thứ tử tập tước cũng đơn giản vô cùng.

Mọi người không nói lại bà, cảm thấy bà thật đáng hận, từ lúc còn trẻ đã không buông tha người ta, đến bây giờ vẫn lúc nào cũng làm nghẹn họng người khác.

Trong lúc nhất thời không ai để ý đến bà nữa, quay sang nói chuyện khác.

Lại nói về Trường Thanh công tử: “Cũng không biết bây giờ bao nhiêu tuổi? Lấy vợ chưa? Nếu chưa lấy vợ, trong nhà ta có mấy thứ nữ vẫn chưa định hôn sự.”

“Trong nhà bọn ta không có, nhưng ta nhớ trong nhà mẹ đẻ có mấy tẩu tử có cô nương còn khuê nữ.”

Những người này vốn dĩ không coi trọng Trường Thanh công tử, cảm thấy chỉ là một người viết thoại bản thôi, cho dù kiếm được nhiều tiền chút thì cũng chỉ là người dung tục trên người đầy mùi tiền.

Nhưng hôm nay nhận được thẻ kẹp sách và khăn tay hắn tặng thì lập tức thay đổi chủ ý.

Mặc dù bọn họ chưa từng nhìn thấy mấy tranh minh họa kia, nhưng từ ý cảnh và cách vẻ của thẻ kẹp sách và khăn tay có thể nhìn ra được người này rất tài hoa.

Chữ tốt, vẽ đẹp, cộng thêm trình độ tu dưỡng được bộc lộ trong thoại bản, có thể nhìn thấy người này không phải vật trong ao. Nếu có thể lôi kéo chút thì chưa chắc không phải chuyện tốt.

Hầu phu nhân bị lạnh nhạt, lúc này nghe thấy bọn họ đàm luận như vậy, trong lòng xùy một tiếng.

Muốn gả thứ nữ cho Chương Nhi của bà? Mơ đẹp nhỉ!

Trong thiên hạ này cũng chỉ có Nhan Nhi xứng với Chương Nhi của bà!

Một ngày, Trưởng công chúa lại có tiệc rượu, mời các phu nhân thường qua lại đến ngắm hoa.

Hầu phu nhân đương nhiên cũng trong nhóm được mời.

Ban đầu Hầu phu nhân cũng không cảm thấy có chuyện gì, cho đến khi Trưởng công chúa bỗng nhiên nói ra một câu: “Chương Nhi năm nay có vẻ lười biếng. Lúc thân thể không tốt còn nhớ đến vẽ quạt tròn cho ta, bây giờ thân thể tốt rồi lại quên mất. Cũng không biết dạo đây hắn đang bận rộn gì?”

Nghe thấy câu này thì trực giác Hầu phu nhân cảm thấy có gì không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được. Đợi đến khi nhìn thấy ánh mắt của Trưởng công chúa, trong đầu bỗng nổ rầm, nghĩ đến chuyện gì đó!

Trưởng công chúa là người rất am hiểu cầm kỳ thi họa, bà ta từng nhận được quà tặng của Hạ Văn Chương, chỉ cần liếc mắt là sẽ nhận ra được đó là phong cách của Hạ Văn Chương.

Đoạn Trường Nhân kia nếu là bà ta thì chắc chắn bà ta đã
nhận ra là nét vẽ của Chương Nhi từ tranh minh họa, thẻ kẹp sách và khăn tay.

Hầu phu nhân thoáng giật mình, vội áp cảm giác khác thường xuống, cười nói: “Hắn à, đúng là bận đấy, cả ngày cứ dính vào tức phụ hắn, còn không thì sẽ đọc sách.”

Lúc nói chuyện, bà nhất thời xúc động, nắm lấy tay Tưởng công chúa.

Lúc làm ra hành động này, tự Hầu phu nhân cũng thấy kinh ngạc. Tuy tình cảm giữa bà và Trưởng công chúa rất tốt, nhưng những năm cũng chưa từng thân thiết đến mức thế này. Bà lập tức nghĩ, đều là bị Đại nhi tức làm ảnh hưởng, khiến bà cũng trở nên không còn đúng mực.

Nhưng nếu đã làm rồi thì Hầu phu nhân sẽ không thu lại, ánh mắt mềm mại nhìn Trưởng công chúa nói: “Đứa nhỏ này không dễ dàng, hai mươi năm trước cũng không trải qua được mấy ngày vui vẻ, bây giờ rốt cuộc thân thể tốt rồi, nên đâm ra lười biếng, điện hạ đừng chấp nhặt với hắn.”

Cơ thể Trưởng công chúa lúc này cũng đang cứng đờ.

Bà ta và Hầu phu nhân là bạn tốt hơn nửa đời người, tuy nói chuyện cũng thân thiết, phần lớn thời gian dù nói gì cũng đều có thể nói đến cùng một ý, rất ăn ý, nhưng thân thiết như lúc này thì vẫn là lần đầu tiên.

Bà ta không thấy quen lắm. Nhìn ánh mắt như nhũn ra của Hầu phu nhân, không khỏi nghĩ thầm, người bạn tốt này của bà ta cũng không dễ dàng gì, những năm nay bởi vì chuyện của Đại nhi tử mà mỗi ngày không biết phải phiền muộn bao nhiêu. Hôm nay còn mê muội lương tâm giúp Đại nhi tử kiếm tiền tài kiểu thế này, ngay cả thể diện cũng nỡ lôi ra dùng.

Lúc này cầu xin bà ta như thế, cũng là không còn cách nào chăng? Nghĩ như vậy, trong lòng Trưởng công chúa mềm nhũn, nói: “So đo với một đứa trẻ thì ta thành ra cái gì chứ?”

Hầu phu nhân nghe thế, cũng biết Trưởng công chúa không truy cứu nữa, trong bụng thở phào, lại vui mừng không thôi: “Đa tạ điện hạ. Thần thay Chương Nhi cảm ơn điện hạ.”

Bà cũng không dám nắm tay Trưởng công chúa nữa, vội thu về.

Bà và Đại nhi tức vẫn là không giống nhau được. Nó là một đứa trẻ, làm nũng với trưởng bối, cũng không có gì không thỏa đáng. Bà và Trưởng công chúa là người đều đã làm mẫu thân rồi, thậm chí sắp làm tổ mẫu, nào có thể không ra thể thống gì như vậy được chứ?

Trưởng công chúa sau khi bà thu tay về, cũng thấy thở phào. Bà ta cũng vô cùng không thích ứng được sự thân cận như vậy, nhanh chóng điều chỉnh lại, hỏi: “Cảnh Nhi thế nào rồi? Lần trước ngươi bảo rất băn khoăn hôn sự của hắn, bây giờ sao rồi?”

Ban đầu Hầu phu nhân nghe, còn thoáng sửng sốt một chút.

Gần đầy bà quên mất chuyện của Tiểu nhi tử ra sau đầu mất rồi.

“Cũng không gấp.” Bà nhanh chóng cười đáp lại một câu.

Chuyện của Tiểu nhi tử, tóm lại vẫn còn hai năm, có gì gấp chứ? Bây giờ góp chút của cải cho Đại nhi tử mới là chuyện gấp hơn.

Những người này đều đã từng chế giễu bà, gạt của bọn họ một ít bạc, Hầu phu nhân không hề thấy có gánh nặng tâm lý chút nào.

Lúc Hạ Văn Chương viết sách, Vu Hàn Châu xoa mèo, Hầu phu nhân bận bịu tham gia yến hội, bốn phía tuyên dương sách của Trường Thanh công tử.

Bởi vì đã qua được cửa ải của Trưởng công chúa, thế là bà thậm chí còn nói: “Ngay cả Trưởng công chúa điện hạ cũng vô cùng thích đấy.”

Vì vậy, người đọc nhiều hơn.

Mọi người đoán được người đứng đầu xếp hạng bảng khen thưởng có thể là Trưởng công chúa, thế là dù vì nể mặt Trưởng công chúa, bọn họ cũng đều nguyện khen thưởng cho một phần. Dẫu sao, người ngay cả Trưởng điện hạ cũng thưởng thức thì sao bọn họ không thưởng thức được chứ?

Như vậy, thu hoạch của Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu càng nhiều hơn.

Hầu phu nhân mọi việc đều thuận lợi, cho đến khi đụng phải một người.

An phu nhân.

An phu nhân tại một lần trong yến hội đụng phải Hầu phu nhân, ánh mắt nhìn bà vô cùng không vui.

Hầu phu nhân không nghĩ ra được, cảm nhận của bà với An phu nhân rất tốt, dẫu sao cũng vì An phu nhân sinh một đứa con gái tốt nên bà mới có một con dâu ngoan.

“An phu nhân.” Bà ôn hòa tiến lên, mỉm cười chào hỏi.

An phu nhân lạnh lùng nhìn bà, quay đầu đi chỗ khác, ngữ điệu vô cùng lạnh nhạt: “Nghe nói ngươi gần đây hay đọc thoại bản sao?”

“Ừ.” Hầu phu nhân nói.

An phu nhân cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Theo ta thấy, ngươi cũng khỏi phải xem thoại bản gì nữa, tự ngươi viết mới phải đấy! Viết thoại bản qua cầu rút ván, tháo cối giết lừa, muốn gì được nấy!”

Nói xong còn quăng ánh mắt lạnh băng như đao về phía Hầu phu nhân.

Hầu phu nhân lập tức ngây ngẩn.

“Làm sao? Sai bảo con gái ta không đủ vui sướng sao?” Thấy bốn bề không có người, An phu nhân không thèm che giấu gì nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà, giọng sắc bén: “Con gái ta mỗi ngày làm nha hoàn cho ngươi sai bảo, bóp tay đấm vai, thoải mái không? Trung Dũng Hầu phu nhân thoải mái, có khen thưởng con gái ta tí tẹo nào không?”

“Cũng không cần nhiều như tám trăm lượng, chỉ cần cho nó tám lượng bạc, đủ cho nó mua tấm khăn tay lau nước mắt thì cũng đủ yêu thương nó rồi!” An phu nhân lạnh lùng nói, ánh mắt như phóng đao ra ngoài.

Mặt Hầu phu nhân tỏ vẻ ngạc nhiên!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện