Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 11


trước sau

Bầu không khí trong xe khôi phục lại sự im lặng.

Vu Hàn Châu không vén rèm cửa nhìn ra bên ngoài nữa mà ngồi đó như thể đang thất thần, nhìn sườn mặt nàng có vẻ lạnh lùng.

Hạ Văn Chương thấy vậy thì trong lòng không khỏi rụt lại. Có phải nàng tức giận rồi không? Vừa rồi hắn không nên nói những lời như vậy đúng không? Nàng, nàng vốn dĩ là muốn kết phu thê với hắn phải không?

Hạ Văn Chương nghĩ đến sự săn sóc của nàng dành cho hắn khi ở An gia, còn gọi hắn là “Chương ca” nữa, khiến hắn cảm thấy trong lòng như bị gì đó chích một cái vậy. Hắn mím chặt môi, bàn tay cũng nắm chặt lại, hắn thầm nhủ rằng hắn không sai, nàng là một cô nương tốt, cho dù có thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không thể làm lỡ làng nàng.   

Nói rõ với nhau từ trước đều tốt cho cả hai người.

Nhưng cho dù hắn có nói với bản thân rằng như thế là đúng đi chăng nữa, thì từ đầu đến cuối trong lòng hắn vẫn nặng nề như bị một tảng đá lớn đè lên vậy, khó chịu đến mức khiến hắn không thể thở nổi.

Mà lúc này, nàng bỗng nhiên quay đầu lại hỏi hắn: “Chúng ta đóng giả phu thê trước mặt mọi người thì có nên thân mật hơn một chút hay không?”

Hạ Văn Chương sững sờ, hắn hỏi: “Nàng không muốn sao?”

“Không phải.” Vu Hàn Châu xua tay: “Ta muốn hỏi ngươi rằng phải thân mật tới mức nào?”

Nàng là trưởng tức của Hầu phủ. Hầu phu nhân rất coi trọng Hạ Văn Chương, cứ nhìn vào cách thường ngày bà chiếu cố cho Trường Thanh viện là có thể biết bà hy vọng đôi phu thê bọn họ sống hoà thuận với nhau đến nhường nào. Thứ nhất, Vu Hàn Châu không mong mình đánh mất thiện ý của Hầu phu nhân. Thứ hai, nàng cảm thấy mệnh của Hạ Văn Chương không còn bao lâu nữa, nhân lúc hắn còn sống thì cho Hầu phu nhân nhìn thấy thứ bà muốn thấy nhiều hơn, đó cũng là sự an ủi đối với Hầu phu nhân.

Vậy nên nàng sẵn lòng hành động thân mật trước mặt bà, chẳng qua là không biết mức độ tiếp nhận của hắn như thế nào? 

Hạ Văn Chương nghe thấy nàng nói vậy thì tâm trạng khó chịu vừa rồi không khỏi thoải mái hơn một chút. Dường như chỉ cần nàng nói chuyện với hắn là hắn lại không nhịn được mà trở nên vui vẻ.

“Đều được.” Hắn nói.

Hắn là ma ốm, căn bản không xứng với nàng, hắn có tư cách gì mà yêu cầu nàng thế này thế kia chứ? Trước mặt người khác, nàng thích làm thế nào thì tuỳ theo nàng là được rồi.

“Vậy ta biết rồi.” Vu Hàn Châu sảng khoái gật đầu.

Cuối cùng xe ngựa cũng tiến vào Trung Dũng Hầu phủ.

Hầu phu nhân nghe thấy đầy tớ tới báo, nói rằng Đại gia và nãi nãi trở về rồi, trên mặt hiện lên nụ cười ngay lập tức.

Bà đã lo lắng suốt cả một ngày trời, ngay từ giây phút hai người ra khỏi cửa thì bà đã bắt đầu lo lắng rồi, lúc này thấy hai người trở về sớm thì thoáng thở phào nhẹ nhõm, bà đứng dậy đi ra ngoài đồng thời hỏi: “Thế nào? Trông Đại gia vẫn ổn chứ?”

Đầy tớ đáp: “Không có gì khác thường ạ.”

Chút lo lắng cuối cùng trong Hầu phu nhân rốt cuộc cũng tan biến sạch, bà thở ra một hơi thật dài, sau đó đi ra ngoài viện.

Bà nhìn vừa đến nhị môn thì thấy Đại nhi tử và Đại nhi tức ở phía đối diện.

Bà thấy con trai ngồi trên xe đẩy còn con dâu đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống nói gì đó với hắn, bầu không khí giữa hai người vừa vui vẻ vừa hài hoà.

Hầu phu nhân không tiến thẳng về phía bọn họ ngay mà là đứng tại chỗ mà ngơ ngẩn nhìn cảnh này.

Không thể không nói rằng cảnh tượng này đẹp đến nỗi khiến bà không dám tin nó là sự thật. Nữ tử này của An gia, cùng lắm cũng chỉ mới mười sáu tuổi, nữ tử ở độ tuổi này là yêu cái đẹp nhất, Hầu phu nhân cũng đã từng trải qua độ tuổi này nên bà biết rõ tính khí của nữ tử ở độ này là như thế nào. 

Thế nhưng bà nhìn nữ tử đi bên cạnh xe đẩy mà không nhìn ra được chút ghét bỏ nào từ trên gương mặt của nàng. Nàng không hề ghét bỏ trượng phu của mình là một nam nhân ốm yếu, tuy rằng chuyện này rất kỳ lạ nhưng Hầu phu nhân lại rất vui khi gặp được chuyện kỳ lạ như vậy.  

Bà chợt nở nụ cười rồi tiến lên phía trước nói: “Chương Nhi, Nhan Nhi, các con về rồi sao?”

“Mẫu thân.” Vu Hàn Châu phúc thân.

Hạ Văn Chương cũng đứng lên, hành lễ rồi nói: “Mẫu thân.”

Hầu phu nhân nhìn lúc con trai đứng lên khỏi xe đẩy thì con dâu rất tự nhiên mà vươn tay ra đỡ hắn một cái.

Không nhất thiết bởi vì nàng đỡ thì con trai mới không ngã xuống hoặc là như thế nào đó, thế nhưng cái đỡ này của nàng lại khiến cho Hầu phu nhân nhìn ra được sự ân cần của nàng.

Điều này khiến Hầu phu nhân cực kỳ vui vẻ yên tâm, hơi thở cũng bắt đầu trở nên bất ổn. Bà hít sâu một hơi để áp chế điểm khác thường ấy, bà cười nói: “Sao lại về sớm như vậy? Không nói chuyện cùng An đại nhân và An phu nhân sao?”

Hạ Văn Chương đáp lại: “Trong nhà nhạc phụ còn có chuyện quan trọng, không tiện tiếp đãi chúng con, vậy nên chúng con về sớm một chút.”

Lời này nói ra ngay cả bản thân Hạ Văn Chương cũng không tin. Hắn chỉ là sức khoẻ không tốt chứ không phải là đầu óc có vấn đề, sao có thể không hiểu dụng ý thật sự của An gia khi bảo bọn họ về sớm như vậy chứ?

Thế nhưng khi hắn nói ra câu này thì vẻ mặt lại rất tự nhiên, giống như đó chính là sự thật vậy.

Hầu phu nhân cũng như thể tin lời của hắn mà cười nói: “Nếu đã như vậy thì nên trở về sớm một chút, đừng quấy rầy đến người ta.” Bà nói tiếp: “Chương Nhi, Nhan Nhi, ngồi xe ngựa suốt cả chặng đường như vậy mệt rồi đúng không? Mau mau về viện nghỉ ngơi đi.”

“Vâng ạ, thưa mẫu thân.”

Đoàn người bước về phía Trường Thanh viện.

Hầu phu nhân cũng đi theo phía sau. Bà không muốn dày vò con trai lát nữa lại đến chính viện thỉnh an, vì thế mà dứt khoát đi theo tới Trường Thanh viện.

Trên đường bà còn hỏi Thúy Châu: “Hôm nay Đại gia ở bên ngoài có cảm thấy khó chịu không?”

Thúy Châu vừa định mở miệng đáp lời thì đột nhiên Hạ Văn Chương lại lên tiếng trước một bước: “Mẫu thân, con vẫn khỏe, không có gì khó chịu cả.”

Thúy Châu nghe thấy hắn nói như vậy thì ngừng lại một chút rồi mới nói: “Bẩm phu nhân, Đại gia đều ổn cả ạ.”

Cho dù có không ổn thì cũng được nãi nãi dỗ xong rồi. Nàng ta nghĩ đến đây thì cảm thấy câu trả lời vừa rồi cũng không tính là lừa dối phu nhân.

Hầu phu nhân rất tin tưởng Thúy Châu, nghe vậy thì cười cười gật đầu: “Vậy thì tốt quá rồi.” Sau đó lại căn dặn nha hoàn: “Đi mời Thường đại phu tới bắt mạch cho Đại gia.”

Hạ Văn Chương ra ngoài một ngày, cứ coi như là ban ngày vẫn ổn thì Hầu phu nhân vẫn lo rằng hắn có chỗ nào không thoải mái, lỡ như chút nữa có phát bệnh thì không thể ứng phó kịp thời.

Nha hoàn nhận lệnh xong thì rời đi.

Hạ Văn Chương thấy Hầu phu nhân chu đáo như vậy thì cảm thấy hơi mệt mỏi. Bà nuôi hắn như nuôi một bông hoa yêu kiều thế này khiến hắn chẳng còn chút thể diện nào nữa.

Thế nhưng thân thể hắn như vậy, không liên lụy tới người khác đã là tốt lắm rồi, còn cần thể diện làm gì?

Hắn lại nhớ tới những lời hôm nay nói với tức phụ thì cảm thấy khó chịu, hắn cũng không còn sức để chống lại sự sắp xếp như vậy của Hầu phu nhân nữa.

Đoàn người nhanh chóng tới Trường Thanh viện.

Bên trong phòng khách, đám nha hoàn người thì rót nước, người thì lấy khăn, hầu
hạ mặc y phục, thay giày, dọn dẹp xong thì mới ngồi vào chỗ của mình.

Mà lúc này, Thường đại phu cũng đã đến.

“Thỉnh an phu nhân.” Ông ấy hành lễ với Hầu phu nhân trước, sau đó nhìn Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu rồi mới ngồi xuống bên cạnh Hạ Văn Chương và bắt mạch cho hắn.

Chưa được bao lâu thì ông ấy thu tay về rồi nói: “Không nghiêm trọng.”

Ông ấy cảm nhận được rõ ràng mạch đập của Hạ Văn Chương hơi loạn, rõ ràng là thụ kinh thụ nhiễu, cộng thêm cảm xúc nhiều lần không ổn định nên mới dẫn tới tình trạng này.

Thân thể Hạ Văn Chương rất yếu, không chịu nổi những cái này. 

“Trước tiên cứ uống một chén trà an thần để ép sự kinh động xuống.” Thường đại phu nói: “Cứ nghỉ ngơi như bình thường. Nếu có chỗ nào không ổn thì sai người tới gọi ta.”

Bây giờ Hạ Văn Chương chưa phát bệnh, thế nhưng buổi tối có hay không thì cũng không nói trước được. Dựa theo kinh nghiệm của Thường đại phu thì đến tối khả năng lớn là hắn sẽ xảy ra chút tình trạng gì đó.

Hầu phu nhân vừa nghe là hiểu liền, bà căn dặn đám Thúy Châu: “Tối nay đừng ngủ say quá, chú ý những điều này, đừng để đến lúc Đại gia gọi lại không có ai đáp.”

Đám Thúy Châu đáp lại ngay lập tức: “Dạ, thưa phu nhân.”

Lúc này Vu Hàn Châu nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết, nữ phụ hận chuyện Hạ Văn Chương khiển trách nàng, lại còn muốn chuyển ra ngoài ở, vậy nên vào lúc hắn không thoải mái đã che miệng hắn lại, khiến cho tiếng cầu cứu của hắn không thể truyền ra ngoài, bị ngạt thở mà chết.

“Nhan Nhi, e rằng tối nay phải khiến con mệt mỏi rồi.” Hầu phu nhân căn dạn đám đầy tớ hầu hạ xong thì lại nói với Vu Hàn Châu. 

Vu Hàn Châu vội vàng đáp: “Đây là việc con nên làm ạ.”

Hạ Văn Chương ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy như vậy thì mím môi chặt lại. Lại là như thế này, lần nào cũng liên luỵ đến người khác. Bây giờ còn liên lụy đến nàng nữa.

“Mẫu thân, con muốn chia phòng ngủ với An thị.” Vẻ mặt Hạ Văn Chương lãnh đạm, không hề nhìn Vu Hàn Châu mà nhìn thẳng vào ánh mắt của Hầu phu nhân: “Một mình con ngủ thì thoải mái hơn. Nếu nàng ấy ở bên cạnh, con, con sẽ bị ồn không ngủ được.”

Vu Hàn Châu: “…”

Nàng cúi đầu, không nói gì.

Nếu Hạ Văn Chương nói không muốn liên lụy tới nàng thì nàng còn có thể nói chút gì đó. Thế nhưng bây giờ hắn nói thẳng là nàng làm ồn đến hắn thì nàng còn có thể nói gì được chứ?

Hầu phu nhân nghe xong lại chẳng thèm nghĩ mà từ chối ngay lập tức: “Không được! Các con là phu thê, sao có thể chia phòng ngủ chứ?”

Không ngủ cùng một giường thì làm sao bồi dưỡng tình cảm được?

Bà biết con trai sợ liên lụy tới tức phụ nên mới nói như vậy. Nếu không thì tại sao trước đây lại không nói? Bà thấy hai đêm trước hai người còn ngủ rất ngon.

Vậy nên, lại càng không chịu để hai người chia phòng ngủ.

Con trai thích nàng, để ý nàng, vậy thì thân là mẫu thân như bà đương nhiên là phải thành toàn cho con trai rồi.

“Nhan Nhi, ý của con thế nào?” Hầu phu nhân mỉm cười nhìn Vu Hàn Châu.

Vu Hàn Châu ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Văn Chương một cái rồi lại nhìn Hầu phu nhân, sau đó mới nói: “Con không đồng ý chia phòng ngủ ạ.”

Chung hoạn nạn mới tiện cùng phú quý.

Bây giờ Hạ Văn Chương ngã bệnh, không muốn liên lụy tới nàng, vậy sau này khi nàng muốn mượn cái danh của hắn để ngủ nướng thì phải mở lời như thế nào?

Đã nói với nhau là làm bằng hữu, đương nhiên không thể chỉ hưởng thụ cái tốt mà không chịu gánh vác trách nhiệm.

Hầu phu nhân hài lòng gật đầu: “Nếu đã như thế, phu thê hai đứa tự bàn bạc với nhau đi.” Bà vừa nói xong thì đứng lên ngay lập tức: “Hai đứa đã vất vả cả ngày trời, chắc là đã mệt rồi, ta không làm phiền hai đứa nữa, mau nghỉ ngơi đi.”

Sau đó mang Anh Đào rời đi.

Trước khi đi bà còn liếc nhìn về phía Thuý Châu một cái.

Thúy Châu gật đầu với bà.

Hầu phu nhân vừa đi, bầu không khí của Trường Thanh viện trở nên thoải mái hơn không ít. Vu Hàn Châu ngồi xuống giường, rất không có hình tượng mà nằm bò ra trên gối đầu mềm mại, vẫy tay với nha hoàn gả theo mình: “Lại đây đấm lưng cho ta.”

Nàng ngồi trên xe ngựa suốt cả chặng đường, bây giờ không khỏi eo mỏi lưng đau.

Nha hoàn đi tới bóp vai đấm lưng cho nàng ngay lập tức, ngay cả chân cũng không bỏ qua, phục vụ toàn bộ. 

Vu Hàn Châu cảm nhận lực đạo xoa bóp vừa phải, không nhịn được mà híp mắt lại hưởng thụ. Dáng vẻ này của nàng rơi vào trong mắt Hạ Văn Chương, khiến hắn hơi tức giận nhưng lại phải đành chịu.

Chỉ đợi đến khi nàng thoải mái đủ rồi, kêu nha hoàn lui xuống rồi hắn mới vung tay lệnh cho tất cả người trong phòng lui xuống. Sau đó hắn ngồi ở một chỗ cách nàng không xa, thấp giọng hỏi nàng: “Tại sao lại không đồng ý? Có lẽ tối nay ta sẽ phát bệnh, lỡ như phát bệnh thì phải giày vò rất lâu.”

Vu Hàn Châu vốn cảm thấy hắn hơi ngây thơ, vậy mà lại nói ra lời như thế ở ngay trước mặt Hầu phu nhân. Thế nhưng giờ khắc này nhìn vào đôi đồng tử sâu thẳm tĩnh lặng của hắn thì lại khiến nàng không khỏi sững sờ.

Hắn có một đôi mắt cực kỳ không tương xứng với gương mặt tái nhợt ốm yếu của mình. Khóe mắt hẹp dài, đôi đồng tử rất đen, là một đôi đồng tử cực kỳ có khí khái của nam tử, lộ ra sự bao dung và thấu cảm mà người thường không có được.

Không phải hắn ngây thơ. Thậm chí hắn còn rất thông minh, hắn biết nói lời gì sẽ dẫn tới phản ứng như thế nào. Nhưng hắn vẫn sẽ nói như vậy, bởi vì hắn biết sức khoẻ mình không tốt, mà Hầu phu nhân lại rất thương hắn, nếu hắn kiên trì muốn làm gì thì Hầu phu nhân căn bản sẽ không từ chối.

Mà Vu Hàn Châu chỉ cần cúi đầu, vâng vâng dạ dạ nghe theo an bài của hắn là được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện