Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 111


trước sau

Hóa ra mẫu thân thương yêu hắn ta như thế!

Cho dù ngoài miệng nói không bằng lòng cửa hôn sự này, nhưng khi hắn rời nhà đến nơi đóng quân thao luyện, vì để hắn ta không bị không chú tâm, mà lặng lẽ chăm sóc Dung Dung!

Hạ Văn Cảnh cảm động cực kỳ, chỉ cảm thấy lồng ngực nóng bỏng hừng hực, bao nhiêu mệt mỏi lâu ngày thao luyện trong nơi đóng quân đều tan đi rất nhiều!

“Thỉnh an mẫu thân.” Hắn ta lễ độ cung kính đi tới trước mặt Hầu phu nhân, bái lạy một cái từ tận đáy lòng.

Hầu phu nhân đã rất lâu không gặp Tiểu nhi tử, cũng có chút nhớ. Lúc này thấy hắn quy củ thận trọng như thế, cũng có phần bất ngờ, lông mày nhướng lên, nói: “Chịu không ít đau khổ rồi? Trông con chín chắn lên hẳn rồi.”

“Tấm lòng mong được của phụ thân và mẫu thân, con trai đương nhiên cố gắng luyện tập, không dám lười biếng!” Hạ Văn Cảnh khẩn thiết nói.

Hầu phu nhân chỉ cảm thấy Tiểu nhi tử ra ngoài mấy tháng này, cũng có phần xa lạ hơn rồi. Đứa con nhỏ sẽ gây rối với bà, làm bà đau đầu dường như thoắt cái đã trưởng thành rồi.

Bà có chút cảm khái, lại có chút yên tâm, gật đầu nói: “Được, mẫu thân rất yên tâm.”

Nếu là đặt ở trước đây, Tiểu nhi tử duy nhất có thể thân thiết trở nên chín chắn hơn, Hầu phu nhân nói không chừng sẽ thấy hơi mất mác. Nhưng hôm nay, bà có Đại nhi tức bên cạnh, nàng là một đứa trẻ đáng để người ta yêu thương, mà còn biết thân thiết, Hầu phu nhân yêu thích không thôi.

Thế là đối với Hạ Văn Cảnh trở nên thành thục, cũng không để ý mấy nữa.

“Ở trong doanh trại tất cả đều tốt chứ?” Hầu phu nhân bảo hắn ta ngồi xuống, nói chuyện với hắn ta, “Mất bao lâu thích ứng? Hôm nay về nhà, có thể nghỉ ngơi cho khỏe rồi. Muốn đi đâu chơi không? Hiếm khi có cơ hội, năm sau sẽ lại phải bận rộn, thừa dịp có thời gian đi chơi cho thống khoái đi.”

Hạ Văn Cảnh ngồi thẳng tắp, thỉnh thoảng gật đầu: “Vâng ạ. Đều tốt ạ. Đa tạ mẫu thân nhớ mong.”

Mẫu tử hai người nói chuyện một lúc, Hầu phu nhân bèn nói: “Được rồi, đến thăm ca ca tẩu tử con đi.”

“Vâng ạ.” Hạ Văn Cảnh đứng lên, hành lễ: “Con trai cáo lui.”

Hắn ta chững chạc lễ độ như vậy, có tiến có lùi, Hầu phu nhân nhìn mà không khỏi yên tâm.

Sau khi từ chính viện rời đi, Hạ Văn Cảnh đến Trường Thanh viện.

Lúc này, Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu đang làm ổ trên giường đất, xem sổ sách Lục Tuyết Dung đưa tới.

Hai bên nếu đã hợp tác, thì phải lấy ra sự thành tâm mới được. Thành ý của Hạ Văn Chương đã cho ra, Lục Tuyết Dung cũng phải lấy ra thành ý của mình, đó chính là sổ sách của nàng ta, vật này cũng nói rõ nàng ta không hề giở trò bịp bợm, bạc nên lấy ra để chia không hề thiếu một xu.

“Nàng ấy rất thành thật.” Vu Hàn Châu vùi vào trong ngực nam nhân đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, nói.

Hạ Văn Chương hơi gật đầu: “Đúng vậy, ánh mắt của Cảnh đệ không tệ.”

“Không biết mẫu thân có thay đổi cách nhìn không?” Vu Hàn Châu chơi đùa tóc của hắn, nhỏ giọng nói: “Đã trôi qua một năm rồi, nếu dựa theo thời gian định ra hai năm trước đó, chuyện đính hôn nên phải bắt đầu lo liệu rồi.”

Hạ Văn Chương trầm ngâm chốc lát, nói: “Mẫu thân tự có chủ ý.”

Chuyện này bọn họ không tiện dính vào. Ban đầu khuyên mẫu thân đã là làm trọn bổn phận rồi, bây giờ lại thúc giục thành hôn sớm chút nữa, khiến mẫu thân phải nghĩ thế nào đây?

Vu Hàn Châu cũng không đề cập đến nữa, dựa vào trong ngực hắn, ôm cổ hắn muốn hôn.

“Thỉnh an Nhị gia.”

Ngay tại lúc này, bên ngoài truyền tới giọng nói của nha hoàn, ngay sau đó là tiếng bước chân sải bước lớn: “Ca ca, đại tẩu, đệ về rồi.”

Hai người vội vàng ngồi thẳng lại, cũng nhét sổ sách vào trong góc.

“Cảnh đệ về rồi à.” Hạ Văn Chương nở nụ cười trước, nhìn về phía đệ đệ đang vén rèm bước vào, “Ở trong doanh trại mọi chuyện đều tốt chứ?”

Hạ Văn Cảnh thấy hai người đang ngồi trên giường đất, bèn không đến gần ngồi cùng mà ngồi cạnh bàn. Hắn ta đã sớm không phải là thiếu niên không hiểu chuyện trước kia đó nữa, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, hắn ta rất có chừng mực.

“Đều tốt.” Hắn ta nói, rồi kể về chuyện ở trong doanh trại với người ca ca vẫn luôn thân thiết.

Trò chuyện một lúc, hắn ta không nhịn được, hai mắt lấp lánh nói: “Ca ca, đệ phát hiện trong lúc đệ không ở nhà, mẫu thân rất chăm sóc Dung Dung. Người bắt đầu tiếp nhận Dung Dung rồi phải không?”

Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu đều trầm mặc một lúc.

Sự chăm sóc của Hầu phu nhân với Lục Tuyết Dung, rốt cuộc là chăm sóc ai còn chưa nói được.

“Nên làm.” Cuối cùng, Hạ Văn Chương vẫn gật đầu, vỗ về đệ đệ: “Trong lòng mẫu thân luôn mong nhớ đệ.”

Hạ Văn Cảnh nghe vậy, lập tức cười mặt mày hớn hở: “Đệ biết, mẫu thân từ trước đến giờ luôn thương đệ.”

Nếu như không phải thương hắn, cũng sẽ không muốn cưới cho hắn một cửa hôn sự tốc cho bằng được. Sau khi hắn không chịu, tuy rằng tức giận không thôi, nhưng vẫn đồng ý với hắn hai năm sau cưới Dung Dung. Cũng sẽ ở lúc hắn ta khổ cực thao luyện bên ngoài, giúp hắn ta chăm sóc tốt cho Dung Dung.

Nghĩ tới đây, Hạ Văn Cảnh lại nhìn ca ca, trong lòng không nhịn được cảm thấy áy náy.

Mẫu thân đặt quá nhiều yêu thương cho hắn ta. Thân cận với hắn ta hơn, săn sóc hắn ta hơn, còn cho cả tước vị cho hắn ta. So sánh ra thì thứ ca ca có được quá ít.

Trong lòng hắn ta quyết định, sau này cho dù có được tước vị, cũng phải kính yêu ca ca như trước. Không, hắn ta phải tôn trọng ca ca nhiều hơn.

“Đúng rồi, ca ca tẩu tử gần đây mọi chuyện vẫn tốt chứ?” Hạ Văn Cảnh bắt đầu hỏi han cuộc sống của hai người.

Hạ Văn Chương đáp: “Mọi chuyện đều tốt, thân thể huynh cũng càng ngày càng khỏe mạnh hơn, cả năm nay cũng chưa bị bệnh lần nào.”

“Vậy thì tốt quá!” Hạ Văn Cảnh vui mừng nói, còn nói: “Lúc đệ vừa đến đã thấy ca ca có tinh thần hơn lần trước gặp, khí sắc tốt hơn.”

Nói một lúc, tư thế ngồi của Hạ Văn Cảnh không còn cao ngất như lúc mới tiến vào nữa, một cùi chỏ của hắn ta chống trên mặt bàn, người ngửa về sau, hai cái chân tùy ý mở ra, khổ não nói: “Ca ca, huynh nói xem khi nào đệ nhắc đến chuyện đính hôn với mẫu thân là tốt đây?”

Hắn cảm thấy mẫu thân không còn chống đối hôn sự này như trước nữa. Nhưng hắn ta lại không dám nhắc. Bây giờ hắn ta càng lúc càng thận trọng hơn rồi, không dám tùy ý làm gì nữa.

“Đệ muốn nói lúc nào?” Hạ Văn Chương hỏi.

Hạ Văn Cảnh gãi mặt, nói: “Đệ muốn nói ngay bây giờ, ngày mai muốn đính hôn ngay.”

Qua năm là hắn mười chín tuổi rồi,
bằng hữu quen biết trong doanh trai, trong nhà thậm chí đã có hai con, nhưng hắn ngay cả tức phụ vẫn chưa có!

Hắn muốn lập tức đính hôn, sang năm thì thành hôn!

Như vậy lần sau hắn trở về, nói không chừng đã có con cái rồi!

Nghe thấy lời của hắn, Hạ Văn Chương rủ mắt xuống, bưng ly trà lên, từ từ nhấp, mới nói: “Đệ đã gấp thế thì cứ nói với mẫu thân đi.”

Dừng một chút, “Mẫu thân dù sao vẫn thương đệ.”

“Được!” Có ca ca khích lệ, Hạ Văn Cảnh như thể lên tinh thần, thoắt cái nhảy cỡn lên, đi ra bên ngoài, “Ca ca đệ đi trước.”

Hạ Văn Chương: “Ừ.”

Đợi người đi không còn thấy bóng nữa, Hạ Văn Chương mới đột nhiên cụp khóe mắt xuống, ôm Vu Hàn Châu lên đùi, nói: “Nếu như đệ đệ có con trước chúng ta thì sao?”

“Có thì có thôi!” Vu Hàn Châu kinh ngạc nói, “Vậy thì sao đâu?”

Hạ Văn Chương không vui là mấy, miệng giật giật, một lát sau nói: “Như vậy người khác sẽ có ý kiến với nàng. Nàng tiến vào phủ trước, kết quả vẫn tụt lại sau người khác.”

“Chàng nghĩ nhiều quá rồi!” Vu Hàn Châu sờ sờ mặt của hắn, “Chàng lại quên rồi sao? Chúng ta muốn đi ra ngoài chơi đó, không ở trong phủ, ai nhìn chúng ta thế nào, chúng ta cũng không biết, thế thì có gì phải để ý?”

Hạ Văn Chương nghe vậy, cũng không nói gì thêm nữa, cúi đầu hôn nàng.

Dù sao không thể để đệ đệ đuổi lên trước hắn được.

Hắn đã nhịn đến hơn hai mươi tuổi rồi, đệ đệ giống hắn thì cũng không có gì không tốt cả.

Hạ Văn Cảnh sau khi nghe theo sự “khích lệ” của ca ca, bèn quay trở lại chính viện: “Mẫu thân!”

Hầu phu nhân thấy hắn đi rồi còn trở lại, còn trông phấn chấn, lại có dáng vẻ không chững chạc của trước kia, không khỏi nhướng mày: “Sao lại quay lại?”

Hạ Văn Cảnh cười xán lạn, tiến tới bên người bà, dính lấy bà giống như trước: “Mẫu thân, sắp hết năm rồi, năm sau con đã mười chín tuổi rồi.”

“Ừ.” Hầu phu nhân gật đầu, “Số học con học không tệ.”

Hạ Văn Cảnh: “…” Cái này ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết tính, có gì hay mà khen chứ?

“Mẫu thân toàn chọc con.” Hắn nói, sau đó cười hì hì, hỏi: “Mẫu thân, lúc nào người đính hôn cho con?”

Hầu phu nhân nghe hắn nói vậy, một chút cũng không cảm thấy bất ngờ, bà sớm đoán được trong lòng hắn ngoài chuyện này thì không còn chuyện khác nữa. Nghiêng đầu nhìn Tiểu nhi tử đang hết sức phấn khởi, dáng vẻ hấp tấp như con khỉ, nói: “Trước kia không phải đã nói thời hạn hai năm sao?”

“Mẫu thân nói là hai năm sau thành thân. Bây giờ đã qua một năm, nên đính hôn rồi.” Hắn ta cười hì hì nói.

Hầu phu nhân nghe thấy lời này, nhất thời trầm ngâm.

Trên mặt lại không có bao nhiêu không vui.

Đã qua một năm, bà đã không còn phản đối hôn sự này giống như trước nữa.

Một là, sự nghiệp viết thoại bản của Đại nhi tử đã phân đi rất nhiều tinh lực của bà, bà thường xuyên phải gạt bạc của những người đối đầu với mình, tốn tinh lực chết đi được.

Hai là, Đại nhi tức thật sự là một đứa bé ngoan, nếu cho nàng một chị em dâu xuất thân vọng tộc, sợ rằng nàng phải chịu uất ức.

Nếu Tiểu nhi tử thích Lục Tuyết Dung xuất thân bình dân kia, hơn nữa bà đã sai người dò xét qua, Lục Tuyết Dung cũng là cô nương tính tình ôn hòa, không háo thắng gây gỗ với người khác, nói chuyện làm việc có đúng mực, kết duyên với Tiểu nhi tữ lỗ mãng lại cẩu thả, ngược lại cũng không phải không được.

Về phần những chuyện khác, có thể sẽ có những lời nhàn ngôn toái ngữ (những lời bàn tám đâm chọt), có thì có thôi!

Hầu phu nhân bây giờ đã nghĩ thoáng, miệng người khác luôn sẽ không chặn được, nếu ai nhại gốc lưỡi bà thì bà sẽ gạt bạc của người đó!

“Được.” Hầu phu nhân gật đầu, “Nếu như thế, ta sẽ sai người đến cửa cầu hôn.”

Vốn tưởng rằng còn phải dây dưa Hầu phu nhân một lúc, mới có thể được bà gật đầu, không nghĩ đến dễ dàng như vậy đã nhận được lời sảng khoái, Hạ Văn Cảnh kích động cực kỳ: “Đa tạ mẫu thân!”

Lúc nói chuyện, trong mắt hắn ta thậm chí còn long lanh. Mẫu thân thật sự là quá thương yêu hắn ta!

“Nhưng có một chuyện.” Hầu phu nhân bỗng nhiên nghiêm túc, “Chuyện này là con cầu xin, ta khuyên con cũng đã khuyên rồi, đánh cũng đánh rồi, lời nên nói cũng đã nói hết rồi, là tự con không thay đổi chủ ý, phải lấy Lục cô nương cho được, Nếu đã vậy, sau này con không được hối hận!”

Hạ Văn Cảnh cũng nghiêm túc lên, đáp: “Mẫu thân, con không hối hận! Sau này cho dù thế nào, con tuyệt đối sẽ không giận cá chém thớt oán trách người ngoài!”

Hầu phu nhân nhìn thẳng vào hai mắt hắn, chậm rãi gật đầu: “ Được, con đã nói vậy, ta tin con.”

Bà nói được là làm được, lập tức sai người mời người làm mai, đến nhà Lục Tuyết Dung cầu hôn.

Bên Lục Tuyết Dung đã nhận được tin của Hạ Văn Cảnh, biết phụ mẫu hắn ta đã đồng ý với hôn sự này, cũng vui mừng không thôi. Người làm mai tới nhà đề nghị kết thông gia, thuận lợi suông sẻ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện