Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 131


trước sau

Sự hổ thẹn nhấn chìm Vu Hàn Châu, nàng cứ cầm bức thư như vậy, mãi cho đến khi Hạ Văn Chương đến bên cạnh thì nàng mới đưa thư cho hắn đọc: “Chương ca, ta cảm thấy rất có lỗi với mẫu thân.”

“Viết gì vậy?” Hạ Văn Chương gác bút rồi cầm thư đọc.

Hắn đọc xong, vẻ mặt chẳng có gì thay đổi cả, giọng điệu vẫn như thường: “Gì mà cảm thấy có lỗi chứ? Mẫu thân căn dặn nàng cẩn thận một chút thì nàng cẩn thận một chút là được rồi.”

Vu Hàn Châu mở to hai mắt, khoa trương chỉ vào hắn mà nói: “Chàng không có trái tim!”

Hạ Văn Chương buồn cười nói: “Đúng vậy, trái tim của ta cho nàng rồi, chẳng còn chút gì cho người khác nữa cả.” Hắn nói xong thì kéo nàng ngồi lên chân rồi ôm lấy nàng mà nói: “Cuối cùng chúng ta cũng đi chơi rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, vui vẻ một chút mới không uổng công chúng ta mang tiếng bất hiếu.”

Nếu bọn họ chỉ đi một tháng hoặc nửa tháng thì cùng lắm chỉ bị giáo huấn một trận, nói vài cây tùy hứng rồi thôi. Nhưng kế hoạch của bọn họ là đi chơi nửa năm mới quay về, thậm chí tết trung thu là ngày cả nhà đoàn viên mà bọn họ cũng không quay về, không thể tránh nổi mang tiếng bất hiếu.

Nếu đã như vậy, không vui chơi thoải mái một chút thì đúng là có lỗi với bản thân.

Vu Hàn Châu kề lên bờ vai của hắn, cúi đầu chơi đùa ngón tay, nàng nói: “Nhưng mẫu thân thương chúng ta như vậy.” Mà nàng và Hạ Văn Chương lại lừa gạt bà, không nói thật với bà, đúng là hơi quá đáng, chuyện này khiến Vu hàn Châu cảm thấy áy náy.

“Châu Châu, sau khi quay về chắc ta sẽ bị đánh.” Hạ Văn Chương nhắc nhở nàng, “Nàng cho rằng mẫu thân thương chúng ta thì sẽ không đánh ta sao? Nàng thì trốn được nhưng ta trốn không được.”

Vu Hàn Châu ngước mắt nhìn hắn một hồi, thấy vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như thể đang nói chuyện nhỏ vậy, khiến nàng không khỏi ‘phì cười’.

“Nếu nàng thực sự cảm thấy có lỗi thì viết thư gửi về nói cho mẫu thân biết là nàng lừa gạt mẫu thân.” Hạ Văn Chương nhíu mày, “Nói cho mẫu thân biết là nàng không phải bị ta lừa ra ngoài mà là nàng cũng muốn đi chơi. Nói cho mẫu thân biết cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe lời, vẫn luôn là ta đội nồi thay nàng—”

Lời hắn còn chưa dứt thì đã bị Vu Hàn Châu bụm miệng.

“Ta không như vậy.” Vu Hàn Châu nói, sao nàng lại tự hủy bức trường thành của mình chứ? Nàng nói tiếp: “Cho dù có hổ thẹn đi chăng nữa thì ta cũng không quay về.”

Hổ thẹn thì vẫn hổ thẹn, nhưng nàng sẽ không quay về.

“Ta đi viết thư cho mẫu thân.” Nàng đi xuống khỏi đùi của hắn rồi chạy đi viết thư cho Hầu phu nhân.

Trong thư, nàng kể mình và Hạ Văn Chương ngắm cảnh gì bên ngoài, miêu tả chúng đẹp như thế nào, rồi nghe được kỳ văn dị sự gì, mặc dù không thể tưởng tượng được ra nhưng đều là thật. Nàng còn nói mình và Hạ Văn Chương đều ổn cả, thân thể rất tốt, cũng không gặp phải phiền phức gì cả.

Sau đó nàng hỏi Hầu phu nhân dạo này có khỏe không? Thân thể có tốt không? Có người để bà giải sầu cùng không? Rồi lại xin lỗi về chuyện không thể quay về vào tết trung thu được, nói rằng mình bất hiếu, sau khi trở về mặc mẫu thân trách phạt và một số chuyện khác nữa.

Chữ viết nàng có quy củ và thanh tú dễ mến, giọng điệu trong thư cũng cực kỳ thành khẩn, nàng viết kín cả xấp thư, sau đó sai người đưa về kinh.

Bọn họ mang theo bốn gia đinh, thiên phiên nhau đưa thư.

Lúc bức thư này nằm trong tay Hầu phu nhân, Hầu phu nhân giận cũng không giận nổi nữa. Bà còn thể làm sao nữa? Rõ ràng là con trai không qua về, sơn thủy ngàn trùng, chẳng lẽ bà có thể tóm hắn quay về sao?

Nhưng đến khi nhìn thấy độ dày của bức thư thì bà có chút bất ngờ. Đến khi mở thư ra, nhìn thấy chữ viết thanh tú, nhìn giọng điệu khôn ngoan kia thì biết được ngay đây là thư con dâu viết!

Bất ngờ hơn là tâm tình của Hầu phu nhân trở nên tốt hơn đôi chút, bà cầm thư rồi từ từ đọc.

Vu Hàn Châu viết rất kỹ càng tỉ mỉ, Hầu phu nhân đọc thư mà tựa như cảnh vật bạt ngàn đang hiện ra trước mắt bà vậy, con đường quanh co khúc khuỷu, ngọn núi xanh biếc, vườn hoa hồng lộng lẫy rồi sông nước cuồn cuộn.

Giường như bà thấy Đại nhi tử ức hiếp con người ta như thế nào, giả bộ muốn ném con dâu vào nước, con dâu bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt. Mỗi dòng chữ viết thanh tú như thể truyền đến từng trận cười vui, khiến vẻ mặt của Hầu phu nhân cũng bất tri bất giác mà buông lòng, vẻ mặt mang theo chút ý cười khó mà nhìn thấy được.

Cho đến khi bà đọc xong xấp thư dày mà Hầu phu nhân còn có chút chưa thỏa mãn. Con dâu thì quan tâm, con trai thì vô liêm sỉ, Hầu phu nhân thầm nghĩ như vậy. Từ câu “Sau khi quay về mặc mẫn thân trách phạt” thì bà càng nhận thức được rằng con trai vô liêm sỉ đến nhường nào, mà con dâu lại dịu ngoan biết bao.

Bà vừa căm tức vì con dâu không tự chủ nhưng lại vì tình cảm của con trai và con dâu tốt như vậy mà vui vẻ yên tâm. Thôi vậy, bà còn có thể làm gì bây giờ? Bọn họ vui vẻ là được.

Trong những ngày này, Hầu phu nhân giận cũng đã giận rồi, nhưng bà hiểu được rằng hai người vui vẻ bên ngoài không muốn quay về. Mấy năm trước Đại nhi tử đúng là buồn chán quá rồi, hiện giờ chẳng khác gì người bình thường, lúc trước đã chịu biết bao khổ cực, cũng nên bù lại mới đúng.

Bà buông lỏng lòng mình, không oán trách hai người nữa. Bà viết một bức thư, nói trong phủ mọi chuyện đều tốt, kêu bọn họ chú ý an nguy rồi sai gia đinh mang đi.

Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương nghỉ lại Giang Biên mấy ngày, mãi cho đến khi quyển sách mới được Hạ Văn Chương viết xong rồi sai người mang về kinh, sau đó bọn họ mới tiếp tục lên đường.

Mỗi một nơi hai người đặt chân đến, mỗi một phong cảnh mà hai người ngắm nhìn thì vẽ một bức tranh, kèm thêm xấp thư thật dày của Vu Hàn Châu, cùng với một chút quà quê, sau đó gọi người đưa về kinh.

Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói khi nào sẽ quay về.

Hầu phu nhân cũng không hỏi, vì bà cảm thấy bọn họ đã đi ra ngoài lâu như vậy rồi thì cũng nên quay về rồi nhỉ?

Giữa tháng này cũng nên quay về rồi nhỉ?

Đầu tháng sau cũng nên quay về rồi nhỉ?

Bởi vì những ‘cũng nên’ này mà Hầu phu nhân vẫn luôn không đặt bút viết câu ‘Khi nào quay về’ kia.

Thời tiết càng ngày càng trở nên lạnh, thu đi đông tới. Hầu phu nhân tức giận không thôi nên bà cũng không hỏi nữa—có loại cảm giác là bọn họ cũng đừng quay về đón tết!

Vào thời gian đón năm mới, Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương chắc chắn sẽ quay về.

Bọn họ ở lại Túc Huyền mấy ngày, thăm An đại ca và An đại tẩu, ôm Hiên
Hiên và Lâm Lâm vừa mới biết đi một cái rồi bắt đầu lên đường trở về.

Đương nhiên sẽ không đi về bằng đường cũ mà đi đường khác, như vậy thì có thể ngắm được thêm một số phong cảnh, thưởng thức được thêm một số đồ ăn ngon.

Thời tiết càng ngày càng lạnh nên trên mặt đất sương trắng cũng chuyển thành tuyết đọng, xe ngựa chạy trên đường cũng càng ngày càng chậm.

Nhưng có chậm thế nào đi nữa thì cũng đã quay về kinh thành. 

Hai ngày trước Hạ Văn Chương đã phái gia đinh chạy về trước báo tin, Hầu phu nhân biết Đại nhi tử và Đại nhi tức hôm nay về đến nơi, nên mới sáng sớm đã tinh thần sung mãn, kêu người chuẩn bị lạc nhân và roi mây.

Bà muốn bắt Đại nhi tử quỳ lên lạc nhân rồi dùng roi quất hắn, để xem lần sau hắn còn dám tùy hứng làm bậy như vậy nữa không!

“Mẫu thân, bọn con quay về rồi.” Cùng với giọng nói quen thuộc, Hầu phu nhân nhìn thấy hai bóng dáng nắm tay nhau đi tới.

Người cao gầy rắn rỏi kia bởi vì mặc đồ rất dày mà không nhìn ra được là có gầy hay không. Nhưng đường nét trên gương mặt lại cực kỳ kiên nghị, dường như cũng có đôi chút bóng dáng của Hầu gia.

Hạ Văn Chương trông giống Hầu phu nhân hơn, nhưng ra ngoài du ngoạn một chuyến thì thần sắc thay đổi, nhìn ra đôi chút bóng dáng của phụ thân hắn.

Đen đi không ít, Hầu phu nhân thầm nói, sau đó bà quay đầu nhìn Đại nhi tức.

“Đen rồi! Gầy rồi!” Hầu phu nhân nhìn thấy rõ tướng mạo của Đại nhi tức thì nhất thời cảm thấy thương yêu không dứt, bà tiến lên kéo Đại nhi tức lại, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi hai vòng của nàng, bà đau lòng tát Đại nhi tử một cái, “Nghiệp chướng! Ngươi giỏi quá nhỉ!”

Khiến cho tức phụ của hắn mệt mỏi như vậy!

“Mẫu thân, không có, là con giảm bớt mỡ thừa thôi ạ.” Vu Hàn Châu vội nói.

Qua năm mới là nàng mười chín tuổi. Du ngoạn bên ngoài hơn nửa năm, luôn ở trên đường, vừa leo núi vừa lặn lội, da thịt mềm mại cũng trở nên săn chắc. Còn có một chút mũm mĩm cũng hoàn toàn biến mất rồi.

Còn việc đen đi thì đây là việc nàng cố tình phơi nắng mấy ngày cho đen để tranh thủ sự thương hại của Hầu phu nhân, để bà không nổi giận với nàng. 

“Con đừng cản ta!” Hầu phu nhân nói rồi đẩy nàng ra, cầm lấy roi mà nha hoàn đang bưng, rồi quất lên người Hạ Văn Chương, “Ta tưởng là ngươi muốn ra ngoài chỉ nửa tháng! Không ngờ ngươi lại đi nửa năm! Nếu không phải đón tết thì ngươi vẫn chưa chịu quay về có phải không?”

Hạ Văn Chương cũng không dám tránh, sợ Hầu phu nhân càng tức giận hơn, huống chi hắn bất hiếu thật sự, vậy nên hắn vén vạt áo lên mà quỳ xuống, cất cao giọng: “Con trai bất hiếu! Xin mẫu thân trách phạt!”

“Bốp” một tiếng, roi quất vào người hắn một cách tàn nhẫn.

Nhưng bởi vì hắn mặc dày nên chỉ nghe tiếng vang mà không cảm thấy chút đau đớn nào cả.

Hầu phu nhân quất một roi thì hiểu ra ngay, vì thế bà càng tức giận hơn: “Nghiệp chướng! Ngươi đúng là muốn làm ta tức chết!”

“Mẫu thân cẩn thận tay đau ạ!” Vu Hàn Châu vội vàng ôm lấy tay của bà rồi lấy roi trong tay và ra, “Việc nặng này sao lại để mẫu thân làm được ạ? Anh Đào, Hải Đường, còn không mau tới đây?”

Nàng gọi tên nha hoàn rồi đưa roi cho bọn họ: “Hành hình thay mẫu thân!”

“Chuyện này…” Anh Đào và Hải Đường không dám nhận.

Vu Hàn Châu nhìn Hầu phu nhân: “Mẫu thân, mẫu thân nói với bọn họ đi ạ, bảo bọn họ đừng có nương tay!”

Hầu phu nhân được đỡ ngồi lên ghế, lại có con dâu chăm sóc từ đầu đến cuối, bà chợt cảm thấy cảm giác quen thuộc đã trở lại mà thở phào nhẹ nhõm. Bà nhướng mày một cái, trừng mắt nói: “Ngây ra đó làm gì? Đánh cho ta! Đánh mạnh vào!”

Đại nhi tử mặc một người da lông, cho dù đánh một trăm roi cũng không thấy đau, Hầu phu nhân không ngu để mình phải mệt mỏi đến mức bại liệt mà Đại nhi tử thì lại cứ sừng sững bất động.

Kêu đám  nha hoàn chỉnh đốn hắn!

Cho dù đánh không đau đi chăng nữa thì nghe tiếng vang lên cũng thoải mái!

“Vâng ạ.” Anh Đào hết cách nên đành phải cầm lấy roi mà quất lên người Hạ Văn Chương.

Hầu phu nhân nghe thấy âm thanh không được lanh lảnh nên còn nói: “Chưa ăn cơm sao?”

“Phu nhân bớt giận.” Anh Đào buộc lòng phải nói rồi nói xin lỗi với Hạ Văn Chương, nàng ta nhắm mắt lại mà tàn nhẫn quất xuống.

Hầu phu nhân đang cảm thấy hả giận thì thấy con dâu bước tới bên cạnh mà quỳ xuống, nàng nói: “Hải Đường, quất ta một roi đi.”

“Con làm gì vậy?” Hầu phu nhân sững sờ.

Vu Hàn Châu dập đầu một cái, để trán lên mặt đất, nàng nói: “Con dâu bất hiếu, không thể hầu hạ bên cạnh mẫu thân, khẩn cầu mẫu thân trách phạt.”

Hầu phu nhân nghe thấy giọng nói khôn ngoan của nàng, rồi nhìn thân hình xinh đẹp đang nằm sấp trên mặt đất của nàng, ba nghiêng đầu so sánh Đại nhi tử đang quỳ ngay thẳng bên cạnh, vẻ mặt chẳng có chút hối lỗi nào cả, tay cầm chén dần dần run lên.

“Người đâu, lột ngoại bào của nó xuống!” Giọng nói Hầu phu nhân run run, “Lột cả áo bông luôn!” 

Đồ vô liêm sỉ!

Đến bây giờ vẫn chưa biết sai!

Nhìn xem Đại nhi tức rõ ràng là bị liên lụy nhưng lại tự động thỉnh cầu trách phạt, Hầu phu nhân cực kỳ đau lòng nên vội vàng đứng dậy đi đỡ nàng: “Liên quan gì đến con? Đều là do tên nghiệp chướng kia liên lụy đến con! Đứng lên, đứa nhỏ ngoan, mẫu thân không phạt con.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện