Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 142


trước sau

Hạ Văn Chương theo ánh mắt kia nhìn lại, là thê tử của Văn Cảnh, hắn không khỏi có chút kinh ngạc.

Hắn đắc tội nàng ta bao giờ?

Hắn nhớ lại những lúc bọn họ chạm mặt nhau cũng chỉ đơn giản là hợp tác giữa Sơn Nhân Nhàn Nhân cùng Thường Thanh công tử thôi. Nhưng những lần hợp tác này là nàng ta đề nghị, hắn cũng chưa từng chiếm lợi gì từ nàng ta, nếu vì vậy mà bất mãn với hắn thật không hợp lý.

Hay là vì vừa rồi ở chính viện hắn kêu Văn Cảnh kêu đi? Nhưng có Châu Châu lưu ở lại cùng nàng ta, cũng không có bỏ mặc nàng ta, sao nàng ta trách cứ hắn làm cái gì?

Hạ Văn Chương cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không để ý, tầm mắt hán chuyển qua thê tử bên cạnh, cười nói: “Đã trở lại rồi à? Đi dạo quanh phủ một lần chưa?”

“Chưa đi xong.” Vu Hàn Châu nói, nàng bước đến bên cạnh hắn, “Quý phủ thật sự rất lớn mới đi có một lát sao đi hết được? Nhưng mà đã chỉ cho thê tử Văn Cảnh phương hướng đại khái.”

Hạ Văn Chương gật gật đầu, nói: “Vất vả cho nàng.”

Giọng nói của hắn hơi trầm, giống như đang ám chỉ điều gì đó.

Ánh mắt của Hạ Văn Cảnh ở một bên đều dính lấy thê tử của mình, bị Lục Tuyết Dung trừng một cái hắn ta mới hồi phục tinh thần lại, xoay người thi lễ với Vu Hàn Châu: “Đa tạ tẩu tử.”

Vu Hàn Châu nhìn hắn ta như vậy, có chút buồn cười, lại có chút mất hứng.

Nàng vừa mới cùng thê tử hắn ta đi dạo một lần, mệt đến mức chân đều nhũn ra, còn nói nhiều như vậy, lúc này miệng khô lưỡi khát, cư nhiên hắn còn đợi Lục Tuyết Dung trừng một cái mới biết tạ ơn nàng.

“Văn Cảnh khách sáo rồi.” Nàng đáp với một câu.

“Phải tạ ơn tẩu tử!” Lúc này, Lục Tuyết Dung nói thêm một câu, cũng hành lễ thật sâu, “Lúc trước tẩu tử rất chiếu cố ta, hôm nay còn chỉ dậy rất nhiều, lòng ta vô cùng cảm kích.”

Nàng ta thật sự cảm kích Vu Hàn Châu. Có nghĩ như thế nào nàng ta cũng không nghĩ đến việc có chị dâu tốt như vậy. Chị dâu hòa nhã tốt bụng như vậy, quả thực chính là chị dâu thần tiên!

Hạ Văn Cảnh còn cản trở nàng ta, làm cho Lục Tuyết Dung thật sự không biết nói cái gì mới phải, trong lòng nàng ta đã sắp tức chết rồi, trên mặt lại phải che giấu, chỉ để lộ bộ dạng cảm kích.

“Nên như vậy.” Lúc này, Hạ Văn Chương thản nhiên nói một câu, hắn ôm lấy thê tử, “Đi vào nói chuyện đi.”

Hai người bước vào phòng.

Hạ Văn Cảnh cùng Lục Tuyết Dung đi theo phía sau.

“A ——” Trước khi vào cửa, chân bị hung hăng đạp một cái, Hạ Văn Cảnh theo bản năng kêu ra tiếng, vừa mới phát ra một tiếng, đã bị thê tử trừng đi nuốt vào trong.

Hắn có chút mờ mịt, sáp qua hỏi: “Sao lại đạp ta?”

“Lát nữa chàng ít nói lại!” Lục Tuyết Dung trừng hắn một cái, hạ giọng nói.

Hạ Văn Cảnh gật gật đầu: “Được.”

Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào.

Nhóm nha hoàn bưng trà, dâng điểm tâm, bốn người ngồi ở trong phòng, tiếp tục trò chuyện.

Rất nhanh Hạ Văn Cảnh đã quên lời Lục Tuyết Dung dặn dò, hắn ta cho rằng nói chuyện với ca ca tẩu tử có cái gì không đúng đâu?

Nên hắn ta vui mừng nói: “Đáng tiếc hiện tại là ngày xuân, không có băng. Đợi đến mùa đông năm nay, ta lại đắp đồi tuyết trong hoa viên lý, chúng ta cùng nhau trượt tuyết.”

Không đợi Hạ Văn Chương cùng Vu Hàn Châu trả lời, hắn ta đã giải thích với Lục Tuyết Dung: “Năm vừa rồi sức khỏe của ca ca vừa có khởi sắc, không thể ra ngoài nhiều, ta cho người đắp tuyết trong hoa viên…”

Hắn ta bắt đầu kể mình cho người đắp tuyết như thế nào, làm thế nào để tạo ra độ dốc.

Nói xong, hắn ta bỗng nhiên nhớ ra, vỗ ót mình một cái: “Ta thật là hồ đồ. Hiện giờ sức khỏe của ca ca đã tốt, không cần ở trong phủ trượt tuyết, chúng ta có thể đi đến núi băng mà!”

Hắn ta giờ cũng có thê tử rồi, có thể đi với ca ca tẩu tử, mọi người đều có đôi có cặp, cùng đi chơi!

Khuôn mặt anh tuấn, giọng nói nhiệt tình, lúc hắn ta nói chuyện có sức cuốn hút lạ thường. Tuy rằng hơi ngốc một chút, nhưng cũng làm người ta không ghét nổi. “Cái này cũng hay.” Vu Hàn Châu cười nói.

Nàng dứt lời, Hạ Văn Chương bỗng nhiên nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn nàng một cái. Thấy nàng ngồi không thỏa mái lắm, cả người có vẻ mệt mỏi, ánh mắt sáng ngời cũng có chút ảm đạm. Hắn lập tức nhìn về phía đệ đệ, nói: “Sắp đến buổi trưa rồi, có đói bụng chưa?”

Hạ Văn Cảnh vừa định nói không đói bụng, đã bị Lục Tuyết Dung cướp lời, nàng ta đứng lên, vẻ mặt áy náy nói: “Đã nhiều ngày tẩu tử phải bận bịu lo cho hôn sự của chúng ta, hôm nay còn mang theo ta đi dạo trong phủ một lượt, thật sự vất vả, chúng ta xin phép không quấy rầy tẩu tử nữa, ngày khác sẽ đến tìm tẩu tử trò chuyện.”

Lúc này Hạ Văn Cảnh mới phản ứng lại, thì ra ca ca đang tiễn khách. Tuy rằng còn chưa có tận hứng, nhưng hắn ta cũng đứng lên nói: “Đa tạ ca ca đã vất vả vì dệ, đệ và Dung Dung đi về trước, ca ca tẩu tử hãy nghỉ ngơi đi ạ.”

Câu này còn giống tiếng người, Hạ Văn Chương không dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn ta nữa, hắn đứng lên nói: “Người một nhà cả vốn nên như thế.” Lại bảo Thúy Châu tiễn hai người đi ra ngoài.

Người ngoài đi rồi, Hạ Văn Chương mới ngồi xuống, ôm lấy chân thê tử gác lên đùi mình, hai tay còn xoa bóp cho nàng: “Mệt muốn chết rồi hửm?”

Vừa rồi Vu Hàn Châu còn miễn cưỡng duy trì tư thế ngồi, lúc này trực tiếp nằm xuống, hai cái đùi đều gác lên trên đùi hắn, còn cởi giày ra: “Chân cũng muốn xoa xoa.”

Tiểu nha hoàn vốn muốn đến hầu hạ, thấy thế trực tiếp lui ra.

Trong phòng không có hạ nhân, chỉ còn hai vợ chồng bọn, Hạ Văn Chương cũng không để ý, hắn ôm lấy chân của nàng bắt đầu ấn ấn.

“Vất vả cho nàng rồi.” Hắn có chút đau lòng nói.

Vu Hàn Châu nói: “Cũng may Dung Dung biết cảm kích, thật ra cũng không có gì. Người một nhà cả mà, hôm nay ta giúp đỡ nàng, ngày sau nàng cũng sẽ giúp đỡ ta.”

Hạ Văn Chương nghe xong, càng cảm thấy đau lòng. Nàng có chuyện gì khó xử, hắn sẽ tự giúp nàng, sao lại cần đến người khác đến nhờ đỡ?

Nhưng dù sao cũng là thê tử  của đệ đệ hắn, là người một nhà, hắn không thể nói với thê tử “Không nên như thế” “Không cần phải như thế”.

Nàng làm không sai. Không chỉ không sai, còn rất đúng đắn. Hắn cúi đầu xoa chân của nàng, sau một lúc lại nén giận nói một câu: “Văn Cảnh thật sự đáng giận.”

“Còn có chút ngốc.” Vu Hàn Châu nhịn không được nói.

Hạ Văn Chương nói: “Nếu đệ ấy ngốc thì tốt, ta chỉ sợ trong lòng đệ ấy đang phớt lờ mà thôi.”

Đệ đệ năm nay đã hai mươi tuổi, không phải đứa nhỏ bảy tám tuổi nữa. Hắn đã có công việc, cưới thê tử, đã trở thành đại trượng phu đứng đắn.

Với tuổi này, dù thế nào cũng nên trầm ổn, có trách nhiệm. Nhưng hắn thấy biểu hiện của đệ đệ vẫn sơ suất như cũ.

Giống như buổi sáng, vậy mà hắn ta lại thức dậy muộn, một chút quy củ cũng không có.

Mới vừa rồi ở trong viện, trong mắt đều là thê tử của hắn ta, đối với sự vất vả của tẩu tử hắn ta như không hề nhìn thấy.

“Nếu đệ ấy còn như vậy thì không đáng để chúng ta quan tâm.” Hạ Văn Chương trầm giọng nói.

Từ trước đến giờ hắn luôn chăm sóc đệ đệ là bởi vì tình huynh đệ ruột thịt. Hiện giờ, đệ đệ đã trưởng thành, không hề cần hắn săn sóc từng li từng tí.

“Về sau nếu bọn họ còn chọc mẫu thân tức giận, nàng không cần nói đỡ cho bọn họ.” Nghĩ đến đây, Hạ Văn Chương dặn dò thê tử, “Đệ ấy nên ném chút khổ cực mới nhớ lâu. Chúng ta luôn che chở đệ ấy, ngược lại chính là đang hại đệ ấy.”

Nếu đệ đệ còn sơ suất như vậy thì không đáng để bọn họ che chở. Nếu
đệ đệ ngu đần, càng cần chịu chút đau khổ mới nhớ lâu.

Nói tóm lại, mặc kệ hắn ta là được rồi.

“Ta chỉ đau lòng mẫu thân.” Vu Hàn Châu chưa nói đồng ý, cũng chưa nói không đồng ý, nàng chỉ nói: “Mẫu thân đối với chúng ta tốt như vậy, ta không nỡ nhìn mẫu thân tức giận.”

Hạ Văn Chương nói: “Nàng muốn an ủi mẫu thân, cũng chờ mẫu thân xử lý xong đã.”

“Được rồi.” Vu Hàn Châu gật gật đầu, cũng không muốn đến chuyện này nữa, lắc lắc chân, “Có thối hay không?”

Nàng đi nửa ngày, mặc dù không thối, cũng có chút mùi hôi.

Hạ Văn Chương nghe xong, còn cúi đầu ngửi thử, sau đó nhíu mày ghét bỏ nói: “Thối chết mất, cách xa ta một chút.”

Nếu hắn nói không thối, Vu Hàn Châu còn ngượng ngùng rụt chân lại. Nhưng hắn nói thối, Vu Hàn Châu liền hừ một tiếng: “Thối cũng phải chịu! Tiếp tục xoa!”

“Vâng, thưa Đại nãi nãi của ta.” Hạ Văn Chương học bộ dạng của đầy tớ nói.

Vu Hàn Châu liền mềm lòng rút chân lại, không cho hắn xoa nữa, kêu hắn đi rửa tay.

Hạ Văn Chương đi rửa tay trở về, cùng nàng nằm trên giường đất trò chuyện.

“Đang dịp trăm hoa đua nở, phong cảnh vô cùng xinh đẹp, ta mang nàng đi ra ngoài ngắm hoa chịu không?”

“Đi đâu?”

“Mang nàng đến ngoại ô cưỡi mã, thế nào?”

“Được!”

Bên kia, Lục Tuyết Dung và Hạ Văn Cảnh trở lại viện cũng đóng cửa lại nói chuyện với nhau.

Hạ Văn Cảnh thấy cửa đã đóng lập tức làm xấu, hắn bế thê tử vào trong, lại bị Lục Tuyết Dung nhéo tai quát: “Buông ta xuống!”

Nghe giọng nói của nàng rất nghiêm tức, Hạ Văn Cảnh liền buông nàng xuống, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chàng còn hỏi làm sao vậy? Sắp bị chàng hại chết rồi!” Lục Tuyết Dung nghĩ đến những chuyện hôm nay, tức giận đến mức đánh hắn.

Hạ Văn Cảnh rất kinh ngạc, nói: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Lục Tuyết Dung đánh đủ rồi, mới đẩy hắn ra, tự mình ngồi xuống giường đất, đếm cho hắn nghe.

Buổi sáng kính trà muộn là một.

Không biết lớn nhỏ trước mặt trưởng bối là hai.

Tẩu tử chỉ dạy cho nàng ta, hắn ta chỉ lo nhìn mình, cũng không cảm tạ tẩu tử, là một chuyện nữa.

“Chàng nói mẫu thân luôn khoan dung với chúng ta, ở nhà nên tùy ý một chút, nhưng chúng ta không kính trọng trưởng bối, dựa vào cái gì trưởng bối phải khoan dung cho chúng ta?” Nàng có chút bực mình nói, “Chàng là nhi tử của mẫu thân, mẫu thân đánh chàng mắng chàng cũng không là gì, còn ta thì sao? Ta là tức phụ, mẫu thân đánh ta một cái, mắng ta một câu, ở trong phủ ta còn có thể nhìn ai được nữa?”

“Mẫu thân không phải loại người như vậy!” Hạ Văn Cảnh nhíu mày nói, “Nàng đừng nghĩ nhiều.”

Lục Tuyết Dung ngừng một chút, nói tiếp: “Tất nhiên ta biết mẫu thân không phải loại người như vậy! Chàng có chờ ta nói xong thể hay không?”

“Nàng nói tiếp đi.” Hạ Văn Cảnh nói.

Lục Tuyết Dung bị cắt nàng, lại không biết nói gì tiếp theo.

Vừa rồi nàng ta vốn muốn nói, nhưng mẫu thân sẽ không đánh nàng ta, cũng sẽ không mắng nàng ta, như vậy nếu bị truyền ra ngoài bà cũng mất hết mặt mũi, cho nên nhiều nhất là mẫu thân lãnh đạm với nàng ta chút thôi.

Những chỉ cần mẫu thân thoáng lãnh đạm vài phần, bọn hạ nhân trong phủ thấy thì sẽ theo chiều gió mà đi, vậy nàng ta sẽ sống những ngày mệt mỏi.

Hắn ta là nam nhân, suốt ngày ở bên ngoài, giờ nàng ta gả cho hắn ta, không thể ra ngoài đi đó đi đây, suốt ngày sống trong phủ đệ rộng thế này, chẳng phải sẽ rất buồn à?

Nàng ta có rất nhiều điều muốn nói với hắn ta, rồi lại mệt mỏi đến một chữ cũng không muốn nói.

Dừng nửa ngày, rốt cục nàng ta cũng nói: “Ta biết chàng yêu thương ta, ta có chuyện gì khó xử chàng sẽ giúp ta giải quyết. Nhưng có một số việc, không phải đơn giản như vậy. Người trong phủ này cũng không phải người ngoài, mà là người nhà. Nếu chàng vô ý, không làm tổn thương người này, cũng sẽ tổn thương người khác, có thế nào cũng không tốt.”

Nàng ta thích Hạ Văn Cảnh, bởi vì hắn ta hào sảng trượng nghĩa, nhiệt tình sáng sủa, tâm địa chân thành. Nàng ta còn thích hắn ta không câu nệ tiểu tiết, cảm thấy cùng người như vậy qua một đời sẽ rất thoải mái.

Nhưng sau này cả nhà sinh hoạt cùng nhau, nàng ta mới phát giác khiếm khuyết của hắn vì không câu nệ chuyện nhỏ. Bởi vậy, nàng ta thật kiên nhẫn theo phân tích cho hắn ta nghe.

“Người khác không đối tốt với chàng, chàng sẽ tức giận. Vậy chàng đối với tẩu tử không tốt, không phải đại ca cũng tức giận à?” Nàng ta hướng dẫn từng bước, “Lúc trước chỉ có đại ca cùng chàng, huynh đệ hai người có như thế nào cũng tốt, nhưng hiện giờ không phải, đại ca cưới tẩu tử, chàng cưới ta.”

Xưa nay Hạ Văn Cảnh rất thông minh, nghe xong hắn ta lập tức hiểu.

Gãi gãi đầu, hắn nói: “Ta đã biết rồi.”

“Chàng đã nói đã biết, vậy ta hỏi chàng.” Lục Tuyết Dung nói, “Ca ca tẩu tử giúp chúng ta rất nhiều, chàng chọn vài món lễ vật tặng quà cảm tạ họ đi.”

Hạ Văn Cảnh thoải mái gật đầu: “Được!”

Hắn ta ôm chầm ấy thê tử hôn một cái, sau đó đi chọn lễ vật.

Hai năm nay hắn ta trữ được không ít đồ vật, đến khi kiểm lạ thật sự có rất nhiều thứ tốt, nhưng hắn ta cũng không vừa lòng.

Tặng trân châu, bảo thạch, cảm thấy không đủ thành ý.

Đồ cổ tranh chữ, trước nay hắn ta tặng không ít, cảm thấy ca ca sẽ không quá thích thú, bởi vậy cũng không vừa lòng.

Nghĩ nghĩ, hắn ta nói với Lục Tuyết Dung: “Nàng đưa cho ta ít ngân lượng.”

Lục Tuyết Dung liền hỏi: “Chàng muốn bao nhiêu?”

“Năm trăm lượng là được.” Hạ Văn Cảnh nói.

Lục Tuyết Dung lấy ngân phiếu đưa cho hắn, sau đó hỏi: “Chàng muốn mua cái gì?”

“Bí mật.” Hạ Văn Cảnh nói.

Hai ngày sau, Hạ Văn Chương nhận được lễ vật đệ đệ tặng mình.

Vì thái độ của đệ đệ vô cùng tốt, rất thật lòng làm hắn thấy thỏa mái hơn rất nhiều. Mang theo vài phần chờ mong, hắn mở thùng ra, thấy bên trong bày một tòa Tống Tử Quan Âm được điêu khắc bằng bạch ngọc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện