Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 19


trước sau

Đợi sau Hạ Văn Chương ngủ say, Vu Hàn Châu cũng rón rén tay chân nằm xuống.

Nàng mới sẽ không đi gian thứ ngủ. Nếu như nàng đi, nhất định sẽ truyền đến tai Hầu phu nhân, đến lúc đó Hầu phu nhân sẽ đến hỏi, có chuyện gì xảy ra? Sao lại chia phòng ngủ?

Mặc dù có Hạ Văn Chương ứng phó với Hầu phu nhân, nhưng nàng cũng sẽ không chạy thoát. Ứng phó với Hầu phu nhân, nàng thà vui lòng ứng phó với Hạ Văn Chương còn hơn.

Thúy Châu ở bên ngoài đợi một lúc lâu, không đợi được Vu Hàn Châu đi ra để đến gian thứ ngủ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra nãi nãi lại thuyết phục được Đại gia rồi, nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm bội phục, nãi nãi thật có bản lãnh.

Bởi vì Thường đại phu nói một câu, buổi tối có thể sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy đám nha hoàn ngay cả xiêm áo cũng không dám cởi, càng không dám ngủ sâu, chỉ đợi cho vừa có tiếng động thì bò dậy hầu hạ.

Vu Hàn Châu cũng không ngủ say. Nàng cứ cách một lúc thì sẽ tỉnh dậy một lần, sờ trán và sườn cổ của Hạ Văn Chương, xem thử hắn có đổ mồ hôi không, có lên cơn sốt hay có gì không ổn không.

May mà một đêm này hắn đều rất yên giấc.

Gần sáng, khi Vu Hàn Châu cuối cùng chắc chắn có lẽ hắn sẽ không phát bệnh, nàng mới chìm vào giấc ngủ say.

Hạ Văn Chương ngủ một giấc thật ngon, thậm chí còn mơ một giấc mơ đẹp.

Hắn lại giống như khi còn bé, nằm mơ thấy mình biến thành một con mèo, được một nử tử ôm vào trong ngực, vuốt ve đầu, xoa cổ.

Lúc hắn còn rất nhỏ, mỗi lần bị bệnh, đều sẽ mơ giấc mơ như vậy. Trong mơ hắn là một con mèo nhỏ ba chân, sống cùng một nữ tử có hoàn cảnh sống không tốt lắm, cũng bởi vậy, nên khiến hắn tuy từ nhỏ thân thể đã không tốt nhưng tính tình cũng không có nhiều tật xấu.

Bởi vì hắn cảm thấy, cuộc sống quả thực quá khó khăn, mà hắn lại quá may mắn, sinh ra ở gia đình như thế này, ốm yếu nên chuyện gì cũng không làm được, nhưng vẫn có cơm ăn, có áo mặc, có phòng ở.

Thậm chí còn tốt hơn thế nữa, bởi vì còn có đại phu rất giỏi chẩn bệnh cho hắn, có rất nhiều đầy tớ hầu hạ hắn, giải sầu cho hắn, chăm sóc sinh hoạt của hắn.

Nữ tử kia không có gì cả. Nàng sống trong hoàn cảnh vô cùng tồi tề, mỗi một bữa cơm đều phải liều mạng đi tranh. Nàng còn nhỏ như vậy, mỗi lần hắn biến thành mèo, đều sẽ nhìn thấy trên người nàng có rất nhiều vết thương. Cuộc sống nàng khó khăn như vậy, nhưng vẫn sẵn lòng chia ra một miếng cơm cho con mèo nhỏ do hắn biến thành.

Hạ Văn Chương biết, đây chỉ là một giấc mộng, cũng không phải hiện thật, nhưng hắn vẫn không nhịn được tự suy ngẫm, hết sức trân trọng cuộc sống bây giờ.

Hắn đã rất nhiều năm không mơ giấc mơ này. Từ sau chín tuổi, hắn không còn mơ giấc mơ này nữa. Không ngờ rằng, cách mười năm, hắn lại một lần nữa mơ giấc mơ này.

Hạ Văn Chương ngủ một giấc thật ngon, cả người đều khoan khoái, nằm ở trên giường không động đậy, trong lúc nhất thời vẫn chưa khôi phục tinh thần từ trong cảm giác thoải mái tràn đầy. Mãi đến dần dần, hắn nghe có tiếng hít thở khẽ khẽ nằm bên cạnh, cả người chậm rãi cứng lại.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm không có cách nào xem nhẹ được, mùi thơm mà hắn đã quen thuộc. Cổ Hạ Văn Chương cứng đờ, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đang ngủ ngon giấc bên cạnh mình.

Gò má nàng đỏ bừng, ngũ quan tinh xảo không tài nào nói ra được, lông mi vừa dài vừa dày, dáng vẻ yên lặng ngủ, khiến hô hấp người không khỏi nín lại, e sợ sẽ quấy rầy đến nàng.

Hạ Văn Chương nín thở không được bao lâu, thì không nhịn được nữa, không thể không nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi lại nhẹ nhàng hít vào.

Hắn nhìn nàng, không biết qua bao lâu, mím môi, cố gắng kiềm chế đi khóe miệng muốn vểnh lên.

Tối hôm qua nàng không đi.

Hắn bảo nàng đến gian thứ ngủ, nàng không đi.

Mà tối hôm qua hắn ngủ sâu như vậy, là vì nàng đã xoa bóp cho hắn phải không? Trong lúc mơ màng, hắn cảm nhận được nàng đang dùng lực đạo vừa phải để xoa bóp đầu của hắn.

Cho nên, nàng nói muốn sờ hắn tóc chơi, cũng không phải là nói thật, mà đây chỉ là cái cớ, nàng chẳng qua là muốn dỗ hắn ngủ.

Sau khi dỗ hắn ngủ say, nàng còn lưu lại, dù hắn bảo nàng đi, nàng cũng không đi.

Nàng thích cùng hắn ở chung một chỗ.

Sự vui vẻ bất tận dâng lên từ đáy lòng, Hạ Văn Chương chưa bao giờ nếm qua vị ngọt nồng đậm như thế.

Ngày hôm qua được nàng sờ tóc, hắn cho là đó đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi, không ngờ rằng, lúc này hắn lại nếm được sự hạnh phúc càng lớn hơn. Cả người hắn như thể bị cảm giác hạnh phúc không lồ bao lấy, niềm hạnh phúc nhiều vô kể dâng lên sùng sục từ đáy lòng.

Có một nử tử đáng yêu nhất, không màng báo đáp, không tính toán gì chăm sóc hắn.

Hắn phải làm một người thật tốt, đúng không? Nếu không, sao có thể đáng cho nàng đối xử tốt với hắn như vậy?

Hắn vừa cảm động, vừa tự hào, cả người rơi vào trong cảm giác thõa mãn thật sâu. Hắn nhìn vẻ mặt đang ngủ yên tĩnh của người bên cạnh, mắt không nỡ chớp lấy một cái.

Cho đến khi bụng truyền ra tiếng ọc ọc.

Mặt hắn thay đổi, lập tức che kín bụng, muốn đè lại tiếng kêu không phù hợp với hoàn cảnh. Nhưng mà đã muộn, người bên cạnh đã bị hắn đánh thức.

Hắn hơi chán nản, nhìn nàng nói: “Xin lỗi, đánh thức nàng rồi sao?”

Thật Vu Hàn Châu là bị đồng hồ sinh học đánh thức, buổi sáng nàng đều sẽ dậy vào giờ này, nàng chớp mắt mấy cái, từ từ tỉnh lại. Lại nghe thấy từng tiếng ọc ọc rõ ràng, không nhịn được cười lên.

“Ngươi đói bụng rồi?” Nàng bò dậy, ánh mắt rơi vào trên mặt của hắn, thấy dáng vẻ hắn tinh thần cũng không tệ, hơi vui vẻ: “Tối hôm qua ngủ cũng được chứ?”

Phải là rất được, nhìn khí sắc của hắn là biết.

“ Ừ.” Hạ Văn Chương cũng chậm rãi ngồi dậy, hơi thẹn thùng, có phần cảm kích nói, “Cám ơn nàng, tối hôm qua… chăm sóc ta.”

Hắn nghĩ đến cảnh tượng được nàng ôm đầu xoa bóp, cả người liền nóng lên. Đáng tiếc, tối hôm qua nàng xoa bóp cho hắn quá thoải mái, đến mức khiến hắn không nhớ được cảm nhận nằm trên đùi nàng.

May mà không nhớ, nếu không lúc này còn không biết hắn túng quẫn cỡ nào nữa.

“Đừng khách khí.” Vu Hàn Châu nghiêng đầu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Chúng ta là bằng hữu, nên chăm sóc lẫn nhau.”

Nàng luôn nghe hắn nói “Xin lỗi”, “Liên lụy nàng”, cảm thấy đây hẳn là nguyên nhân hắn chưa từng có bạn bè chơi cùng, cho nên định dạy cho hắn, cái gì là bạn.

Đồng bọn sẽ bao dung cho nhau, không trách tội đối phương, cũng không sợ liên lụy đối phương, cùng nhau chơi đùa thật vui vẻ.

Cho nên nàng sẽ sau khi mỗi lần hắn nói “xin lỗi” “cám ơn”, sẽ nói với hắn “không sao”, đây là chuyện nên làm, bạn bè đều như vậy, nàng sẽ chăm sóc hắn, hắn cũng sẽ ở lúc nàng cần mà giúp đỡ và tiếp
sức cho nàng.

Ánh mắt nàng trong veo, mang sức mạnh trầm tĩnh và vỗ về lòng người, khiến tân trạng vốn kích động của Hạ Văn Chương dần lắng đọng xuống.

Hắn nhìn nàng, chậm rãi gật đầu: “ Được.”

Bọn họ là bằng hữu. Nàng là người tốt như vậy, có thể làm bằng hữu của nàng đã chuyện cực kỳ may mắn, hắn sẽ không biết gì là đủ nữa.

“Người đâu!” Vu Hàn Châu xuống giường, hướng ra phía ngoài kêu lên.

Đám nha hoàn trông coi bên nghe được tiếng gọi, lập tức đẩy cửa vào, giống như thường ngày, hầu hạ hai người mặc quần áo, buộc tóc, trang điểm này nọ.

Thúy Châu tuyệt không đề cập tới chuyện ngủ gian thứ tối hôm qua, chỉ vui vẻ nói: “Lúc tối Đại gia không gọi người, buổi sáng nhìn khí sắc không tệ, hẳn là không có gì khó chịu phải không? Thật quá tốt!”

Còn nói: “Đại gia trước kia mỗi lần bệnh, đều phải giày vò mấy ngày, thế mà lần này không có, có thể thấy là nhờ nãi nãi chăm sóc tốt.”

Bên cạnh có một nha hoàn cười nói: “Còn cần ngươi nói, nãi nãi là phúc tinh của Đại gia đấy, có nãi nãi, thân thể của Đại gia đã tốt hơn nhiều, nói không chừng sẽ nhanh chóng khỏe lên rồi!”

Lời may mắn mọi người đều thích nghe, lúc này Hạ Văn Chương cũng không nhịn được nở nụ cười trên mặt, vừa giang cánh tay để cho người mặc quần áo cho hắn, trong lòng vừa khát khao, hắn sẽ có ngày khỏe lên sao?

Mặc dù biết rõ không thể nào, nhưng hắn vẫn không nhịn được nghĩ, nếu như hắn thật sự khỏe lên thì sao?

Nếu mà hắn có thể sống rất nhiều năm thì sao? Vậy hắn, hắn và nàng, há chẳng phải là… Trái tim đang đập vững vàng trong lồng ngực, bỗng dưng đập thình thịch dữ dội, Hạ Văn Chương như sắp bị lủng màng nhĩ, lại sợ bị người nghe được, nhìn thấu mơ mộng hảo huyền của hắn, cố gắng nghiêm mặt, không để cho cảm xúc thể hiện ra bên ngoài.

Nhưng mà hắn tự cho rằng mình nghiêm mặt, thật ra ai cũng đều thấy khóe miệng hắn nhếch lên, lời cát tường cũng nói nhiều hơn.

“Nãi nãi chúng ta là phúc tinh trời sinh.”

“Đại gia gặp được nãi nãi thì khá lên ngay, có thể thấy là trời sinh một đôi.”

“Đại gia chúng ta đọc sách giỏi, đến khi thân thể khỏe lên, ai cũng không che giấu được hào quang của Đại gia, nãi nãi cứ đi theo hưởng phúc thôi.”

Hạ Văn Chương nghe được câu này, lý trí rốt cuộc cùng trở về, nghiêm mặt quát: “Nhiều lời!”

Hắn bây giờ còn chưa khỏe. Đợi đến lúc hắn thật sự khỏe mạnh, ít nhất, là lúc Thường đại phu nói hắn sẽ khỏe lên, thì mới nói những lời đó.

Đang lúc căng thẳng, khóe mắt hắn nhìn về phía Vu Hàn Châu, trong lòng thầm nghĩ, chuyện chưa thành, không thể treo ở mép nói, tránh cho cho nàng hy vọng, cuối cùng lại làm nàng thất vọng.

“Sau này ai còn nói bậy nữa thì sẽ không tha cho người đó!” Hắn nghiêm túc nói.

Đám nha hoàn không biết câu nào nói không đúng, khiến hắn bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, vội ngậm miệng, chỉ tâng bốc Vu Hàn Châu: “Nãi nãi hôm nay cài trâm cài nào?”

“Đôi bông tai này rất hợp với xiêm áo hôm nay của nãi nãi.”

Hạ Văn Chương không ghét những chuyện này, thậm chí là rất vui khi thấy đám nha hoàn hết lòng với nàng.

Đợi Vu Hàn Châu trang điểm xong, hai người bèn ngồi ở bên cạnh bàn, chuẩn bị ăn cơm sáng.

Tối hôm qua Hạ Văn Chương ngủ ngon, lúc này tâm trạng càng tốt đẹp, thấy cơm sáng thanh đạm nhạt nhẽo cũng không thấy ghét, còn rất thèm ăn.

Lúc sắp dùng xong bữa sáng, Thường đại phu đến. Tối hôm qua ông ấy luôn không ngủ sâu, chiỉ đợi vị này phát tác rồi đám đầy tớ đến gọi ông ấy qua chữa trị. Không dám nghĩ lại là một đêm an ổn.

Hắn cũng an ổn một đêm, thấy thời gian cũng đến rồi, vì vậy Thường đại phu xong cơm sáng mới đến.

Đợi Hạ Văn Chương cũng dùng xong cơm, rồi gọi hắn qua ngồi một bên: “Vươn tay ra.”

Ông ấy bắt mạch cho Hạ Văn Chương, hơi bất ngờ, đương nhiên là loại bất ngờ vui vẻ: “ Không tệ, ngươi có tiến bộ.”

Biết khơi thông cảm xúc, không giấu cảm xúc phiền muộn trong lòng nữa, rất tốt.

Hắn nào biết chứ, Hạ Văn Chương cũng không phải là tự mình chủ động khơi thông cảm xúc. Nhưng Hạ Văn Chương cũng sẽ không giải thích với ông ấy, rủ mắt xuống, chỉ nói: “Là Thường đại phu kê thuốc tốt, ta uống thuốc xong thì ngủ thôi.”

Thường đại phu nghe, sờ râu dài, cười híp mắt nói: “Tiếp tục duy trì.”

Bởi vì hắn không có triệu chứng gì, Thường đại phu thu tay lại, đứng dậy trở về.

Không bao lâu sau, Hầu phu nhân cũng đến.

Bà quan tâm thân thể của Đại nhi tử nhất, huống chi bây giờ hắn đang bệnh, bà quăng hết tất cả mọi chuyện cần xử lý để đến xem thử tình hình của hắn.

“Thỉnh an mẫu thân.” Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương đồng thời hành lễ.

Hầu phu nhân nhìn Đại nhi tử và Đại nhi tức chỉnh tề, nhất là khí sắc của con trai cực kỳ tốt, dáng vẻ tâm trạng cũng không tệ, miễn bàn cảm thấy vui vẻ yên tâm bao nhiêu!

“Đừng đa lễ.” Bà cười cực kỳ hiền hòa, “Ngồi xuống nói chuyện.”

Hầu phu nhân vốn là định nhìn một cái rồi đi, nhưng vì thấy Đại nhi tử và Đại nhi tức sống chung không tệ, nhất thời không nhịn được, không muốn đi nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện