Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Chương 37


trước sau

Hạ Văn Chương không hề nói ra tất cả những nỗi ưu lo này.

Sợ nàng sẽ thích Văn Cảnh, hắn không nói. Lo lắng tốn rất nhiều thời gian mình mới khỏe lại, nàng chờ không được sẽ phiền chán hắn, hắn cũng không nói ra.

Những điều đề cập tới tình yêu nam nữ, hắn không thể nói. Trước khi hắn khỏe lại, hắn tuyệt sẽ không để cho nàng nhận ra được tâm ý của hắn.

Hắn không thể có dây dưa về cảm tình với nàng, như vậy nếu cuối cùng hắn không khỏe lại được, tuy rằng nàng sẽ đau khổ nhưng nàng sẽ thích người khác. Bởi vậy, hắn chỉ nói ra nỗi lo cuối cùng, lo lắng nàng bị người khác thương hại, bị người khác khinh thường, cả đời không ngẩng đầu lên được.

Nhưng tuy rằng hắn không nói, Vu Hàn Châu lại như phát giác ra điều gì đó.

Hắn rất quan tâm đến nàng, rất để ý cảm xúc của nàng, hắn còn để ý đến chuyện của nàng hơn cả nàng.

Trên đời này thật sự có người tốt như vậy? Không tự nghĩ cách bảo hộ yêu quý thân thể của chính mình, không thèm nghĩ đến việc trong khoảng thời gian còn được sống làm thế nào mới có thể hưởng thụ, lại lo lắng cho một bằng hữu, lo lắng đến mức khó chịu vài ngày?

Chuyện này không hợp với lẽ thường, cũng không hợp tình hợp lý.

Một người tốt thật sự, sẽ đối tốt với tất cả mọi người. Mà đích xác là Hạ Văn Chương đối tốt với tất cả mọi người, tựa như hắn đối tốt với đầy tớ của Trường Thanh viện, nhưng đối với nàng, hắn lại quá tốt.

Hắn đối với nàng thật sự quá tốt. Bọn họ mới quen biết hơn ba tháng, nàng chỉ cùng hắn chơi đùa, ngay cả việc chăm sóc cho hắn, nàng đều không có làm bao nhiêu. Hằng ngày đều là Thúy Châu chăm sóc hắn, nếu như so với nhóm Thúy Châu nàng thật sự làm quá ít.

Nhưng hắn đối với nàng là tốt đến không thể tốt hơn được nữa, còn tốt hơn nhiều so với nhóm Thúy Châu. Rất nhiều suy nghĩ xẹt qua trong đầu Vu Hàn Châu, cuối cùng có một suy đoán càng ngày càng rõ ràng—hắn thích nàng.

Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích tất cả sự khác thường ở hắn. Như vậy, chính hắn có biết không? Hắn biết hắn thích nàng không? Lúc trước hắn nói, bọn họ là bằng hữu.

Vu Hàn Châu ngồi xếp bằng, một tay nâng má, nàng cụp mắt suy tư nên nói như thế nào.

Một lát sau, nàng ngước lên nhìn hắn nói: “Đầu tiên, đây là là chuyện ta nên làm. Bất luận gả cho ngươi ta sống tốt hay không tốt, đều do ta tự mình lựa chọn.”

Là tự nàng muốn gả cho hắn. Nàng bất chấp hết thảy, thậm chí tuyệt thực, làm cho mọi việc trở nên khó coi như vậy. Vì vậy, nếu nàng đã quyết định nàng phải gánh vác hậu quả.

Hạ Văn Chương nghe xong, hắn ngớ ra một hồi, vừa hé môi muốn lên tiếng đã bị Vu Hàn Châu nâng tay ngăn lại. Nàng nói thêm: “Tiếp theo, sau khi gả cho ngươi ta sống rất tốt. Nếu ngươi không tin, ta kể từng chuyện một cho ngươi nghe.”

Kỳ thật lúc trước nàng đã từng nói những lời này với hắn rồi. Nhưng hiển nhiên là hắn không đủ tự tin, mà những lời này cũng không đủ để làm cho hắn tự tin. Cho nên, nàng phải nhấn mạnh, thậm chí nhấn mạnh hết lần này đến lần khác, hắn mới có thể thật sự tin tưởng, thì ra nàng nói là thật, hắn thật sự tốt như vậy.

Vu Hàn Châu có thể kiên trì. Hắn tốt như vậy, nàng nói nhiều mấy câu có là gì.

Vì thế, nàng bắt đầu đếm ngón tay, kể từng chuyện cho hắn nghe: “Thứ nhất, ngươi rất tốt, bác học, khoan dung, săn sóc, hơn nữa còn vô cùng quan tâm ta, có phải không?”

“Thứ hai, phụ thân, mẫu thân đều vô cùng từ ái, không hề xoi mói, áp đặt những quy tắc phải ngày ngày thỉnh an hai buổi sớm chiều lên ta. Ngươi có biết không, rất nhiều nhà khác đều rất quy củ, thường thích áp đặt quy củ lên những tân phụ. Ta lại không bị như vậy.”

“Thứ ba, ngươi rất hay mang ta đi ra ngoài chơi, còn cho phép ta giả nam. Thử hỏi, còn có tức phụ trẻ tuổi nhà ai có thể sống thỏa mái như vậy không?”

Cuối cùng nàng nói: “Ta làm thê tử của ngươi, cảm thấy rất vui, mỗi ngày đều rất thỏa mái. Còn về sau, người khác có thương hại ta, khinh thường ta gì đó, ai để ý chứ?”

Vu Hàn Châu cũng không để ý những chuyện này.

“Không ai dám để lộ suy nghĩ này trước mặt ta. Nếu dám, cứ như mẫu thân nói, ta tát cho kẻ đó một bạc tai, ai có thể làm khó dễ được ta?” Nàng nhẹ nhàng nâng cằm, “Mà nếu có ai dám ở trước mặt ta nhiều lời so với không ai dám, có cái gì khác nhau?”

Nàng cứ coi như chuyện này không xảy ra, vẫn sống tốt như ngày nào.

Lúc nàng nói chuyện Hạ Văn Chương vẫn nằm thẳng trên giường, hắn để hai tay trên bụng, im lặng nhìn nàng.

Nàng nói ra từng điều từng điều, trong lòng hắn ngày càng bình tĩnh hơn.

Nhưng chỉ là bình tĩnh mà thôi, khúc mắc vẫn chưa được tháo gỡ.

Không tồi, lý do của nàng thực sự rất hùng hồn, rất mạnh mẽ, rất dễ đạt được sự tín nhiệm của người khác. Nhưng đây không phải là những gì hắn muốn nghe.

Không phải những gì hắn muốn nghe.

Hạ Văn Chương hơi hơi hạ mí mắt. Những gì hắn muốn nghe đều là lừa mình dối người.

Không nói cũng thôi vậy.

“Ta tốt hơn nhiều rồi.” Hắn một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn nàng mỉm cười nói.

Vu Hàn Châu nghiêng đầu: “Thật sự?” Nàng thấy hắn vẫn còn đang rất ủ rũ.

Hạ Văn Chương cười cười, nhẹ giọng nói: “Thật sự.”

Nàng đã dỗ hắn đến mức này rồi, còn thật sự mà dụng tâm dỗ hắn, sao hắn nào có thể không tốt lên chút nào được chứ?

Chỉ là khúc mắc vẫn chưa được tháo gỡ mà thôi, nhưng tâm tình đã tốt hơn nhiều, không còn quá khổ sở nữa.

“Vậy ngươi để ta ấn đầu cho ngươi.” Vu Hàn Châu nói xong lập tức đưa tay đến.

Hạ Văn Chương hoảng sợ, hắn trốn trước trốn sau: “Không được!”

“Không được?” Vu Hàn Châu nhíu mi, “Không phải ngươi nói tốt hơn nhiều rồi à? Nếu đã tốt hơn rồi thì để cho ta ấn đầu cho ngươi một lát, rồi ngủ một giấc. Ngươi từ chối có nghĩa là đang lừa ta, tâm trạng của ngươi căn bản không hề tốt lên.”

Nàng vỗ đệm giường, kêu tên hắn: “Hạ Văn Chương, ngươi nói đi, ngươi còn giấu tâm sự gì nữa? Không nói ra, đêm nay đừng nghĩ đến chuyện đi ngủ!”

Hạ Văn Chương cực kỳ bất đắc dĩ.

Hắn chỉ dấu một chút tâm sự, chỉ có một chút mà thôi, bất luận thế nào cũng hắn không thể nói ra.

Vì thế, hắn đành phải hàm hồ nói: “Vậy, vậy được rồi.”

Vì tỏ vẻ hắn thật sự tốt rồi, hắn không cần nàng ôm mà chủ động gối lên đùi của nàng, nhắm mắt lại: “Nàng ấn đi!”

Vu Hàn Châu nhìn thấy bộ dạng “Anh dũng hy sinh” của hắn nhịn không được bật cười. Nàng không trêu ghẹo hắn nữa, sợ da mặt mỏng hắn không nhịn được, ôn nhu nói: “Ta ấn đây nha.”

Nói xong, hai tay nàng áp sát đường chân tóc của hắn bắt đầu ấn ấn.

Mà Hạ Văn Chương nằm trên nơi mề.m mại như mây kia, đột nhiên có hương thơm nồng đậm thoảng qua nơi đầu mũi, hắn cảm thụ được nàng dụng tâm mát xa, nỗi bế tắc, thất vọng kia, thậm chí trái tim bi thương của hắn cũng bị đánh gục.

Hắn nhắm mắt lại, thở dài trong lòng.

Khổ sở cái gì đây? Hắn đã sớm biết. Hắn sớm biết rằng nàng không thích hắn, chỉ xem hắn như bằng hữu, huynh đệ, tỷ muội. Nàng không có lừa hắn, không phải vì dỗ hắn vui mà nói những lời không đúng sự thật để lừa gạt hắn, hắn nên cảm thấy vui mừng.

Hắn của hiện giờ không xứng được nàng thích. Như vậy cũng rất tốt.

Hắn nghĩ như vậy, đáy lòng lại dần sinh ra ý chí mạnh mẽ, hắn muốn khỏe lại. Hắn nhất định phải khỏe lại, khỏe đến mức được nhìn nàng kìm lòng không đậu mà động tâm với hắn, khỏe đến mức khiến cho người khác nhắc tới nàng đều tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ, hâm mộ nàng gả cho một phu quân tốt.

Mà ý chí chiến đấu mạnh mẽ này rất nhanh cũng tiêu tan, dưới kỷ xảo mát xa của nàng dần dần cái gì cũng dừng lại, cơ thể hắn chậm rãi thả lỏng, bất tri bất giác
chìm vào giấc ngủ.

Vu Hàn Châu chậm rãi thả nhẹ động tác, sau đó bắt rụt tay. Thấy hắn không hề mở mắt ra, nàng khe khẽ thở dài, nâng hắn lên gối.

Nàng vừa xoa xoa chân bị tê của mình vừa im lặng nhìn thụy nhan của hắn, hơi hơi ngẩn người.

Có lẽ, hắn thật sự thích nàng rồi.

Này ưu tư này, hắn đều vì lo lắng cho nàng mà có, như vì người bản thân âu yếm chứ không phải vì một bằng hữu.

Có thể chính hắn biết, cũng có thể căn bản hắn không biết.

Vậy nàng phải làm sao bây giờ? Đáp lại tình cảm của hắn? Vu Hàn Châu cảm thấy không được. Trước khi sức khỏe của hắn bình phục, nàng sẽ không suy nghĩ đến chuyện này.

Yêu thượng hắn, mất đi hắn, rất đau khổ, nàng không muốn.

Trừ phi hắn khỏe lại. Vu Hàn Châu nghĩ thầm, chờ hắn khỏe lại, hoàn toàn khỏe lại, nàng lại nghĩ đến chuyện này.

Nàng lặng lẽ duỗi thẳng chân, rón rén chui vào trong chăn của mình, cũng đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, thoạt nhìn khí sắc của Hạ Văn Chương tốt hơn rất nhiều.

Tối hôm qua hắn nói chuyện với Vu Hàn Châu thật lâu, những lời giấu ở trong lòng trong đã có người chia sẻ. Có lẽ mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết, khúc mắc cũng chưa hề cởi bỏ, nhưng nói ra, có người gánh vác cùng hắn, làm cho trong lòng hắn thư thái ít nhiều.

Huống chi, nàng còn dỗ hắn, nhẹ giọng động viên tinh thần hắn, còn mát xa cho hắn. Hắn không chịu nỗi chiêu này, cho dù tâm trạng có phiền não hơn nữa, đều tốt hơn vài phần.

Ngủ một giấc thật ngon, làm cho khí sắc của hắn tốt lên trông thấy, nhóm Thúy Châu vào hầu hạ hắn đều thở ra một hơi.

Lúc dùng điểm tâm, Thúy Châu còn cho một tiểu nha hoàn đi mời Thường đại phu đến.

“Hừ.” Sau khi bắt mạch, Thường đại phu liếc mắt nhìn Hạ Văn Chương một cái, ông không vạch trần hắn, chỉ nói: “Không tồi, chăm sóc rất khá. Tiếp tục duy trì.”

Ông ấy rút tay lại, phất tay áo rời đi.

Thúy Châu lại phái người chạy đi báo cho Hầu phu nhân một tiếng, nhưng Hạ Văn Chương nói: “Không cần, ta đi thỉnh an.”

Đã nhiều ngày qua khí sắc hắn không tốt, làm Hầu phu nhân sợ tới mức không cho hắn đi thỉnh an nữa, bà còn nói: “Con đừng làm ta sợ, sắc mặt con như vậy, vừa nhìn thấy ta đã hoảng hốt, đợi con khỏe hơn một chút lại đến thỉnh an ta.” Hạ Văn Chương đành phải đồng ý.

Hôm nay hắn cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, nên muốn đi thỉnh an.

Vu Hàn Châu đi cùng hắn.

Mỗi ngày Hầu phu nhân đều phái người đến Trường Thanh viện nên bà sớm biết hôm nay hắn đã khỏe hơn. Lúc con cả vào cửa, quả nhiên thấy khí sắc hắn tốt hơn nhiều, bà không khỏi thở phào: “Như vậy là tốt rồi. Thời tiết dần dần chuyển lạnh, hằng ngày cần phải chú ý nhiều hơn.”

“Vâng, con sẽ nhớ kỹ ạ, đa tạ mẫu thân quan tâm.” Hạ Văn Chương đáp.

Trò chuyện một lát, Hầu phu nhân liền phất tay, ý bảo hai người rời đi. Một mình bà chăm lo cho phủ đệ to như vậy thật sự không có nhiều thời gian mà nhàn hạ. Vốn có thể phân cho thê tử của con cả chút chuyện, nhưng mỗi ngày nàng dỗ con cả mình cũng đủ vất vả nên Hầu phu nhân không phân thêm việc cho nàng, vẫn tự mình quản lý như cũ.

Như nhớ tới chuyện gì, Hầu phu nhân lại nói: “Sắc trời không tệ, cùng Nhan Nhi đến hoa viên lý đi dạo một lát đi, đã vài ngày rồi con cũng không đi lại nhiều rồi.”

“Vâng, thưa mẫu thân.” Hạ Văn Chương đáp.

Ra khỏi chính viện, hai người chậm chậm đi về hướng hoa viên.

“Ngươi đã khỏe rồi, qua vài ngày nữa là có thể lại ra ngoài rồi.” Vu Hàn Châu nói, “Ngươi muốn đi đâu?”

Hạ Văn Chương do dự một lát, nói: “Ta muốn đi xa một chút.”

Hắn dần không thích đi dạo trong thành nữa, muốn ra khỏi thành du sơn ngoạn thủy.

Vu Hàn Châu: “…”

Nàng không biết từ khi nào hứng thú của hắn trở nên lớn như vậy.

“Không được.” Nàng lắc đầu nói, “Sức khỏe của ngươi như vậy, không thích hợp. Nhưng mà, nếu ngươi thật sự muốn đi dạo cũng có thể đi dạo phố, ngắm cảnh, thấy thế nào?”

Hạ Văn Chương khẽ cười, gật đầu nói: “Được.”

Nhưng hai người không thể đi được, bởi vì có người An phủ đến truyền lời, việc hôn sự của An Tiểu đệ đã định rồi.

Từ ngày thứ ba lại mặt, Vu Hàn Châu vẫn chưa quay về nhà mẹ đẻ. Lúc này chính là như vậy, không phải chuyện lớn nữ tử đã xuất giá không thể về nhà mẹ đẻ. Cũng vì việc hôn sự của An Tiểu đệ cho nên họ mới đến báo với nàng một tiếng.

“Ta muốn trở về xem xem, chúc mừng tiểu đệ một tiếng.” Vu Hàn Châu nói với Hạ Văn Chương.

Tuy rằng Hầu phu nhân đối với nàng rất tốt, nhưng An phu nhân cũng không tệ, An đại nhân cũng rất tốt, Vu Hàn Châu rất nguyện ý duy trì mối quan hệ tốt đẹp với nhà mẹ đẻ. Hiện giờ có cơ hội đương nhiên nàng phải về nhà mẹ một chuyến.

“Ừm.” Hạ Văn Chương đáp lời, “Đúng là nên trở về chúc mừng một tiếng.”

Lúc nói ra lời này, ánh mắt hắn liếc nhìn về phía nàng.

Vu Hàn Châu nở nụ cười, hỏi hắn: “Vậy ngươi có muốn cùng đi với ta không?”

Hạ Văn Chương nghe nàng hỏi thì có chút thẹn thùng, hắn cúi đầu nói: “Ta đi cũng được sao?”

Lần trước hắn đi thật sự mất hết mặt mũi, còn bị nhạc phụ nhạc mẫu đuổi trở về sớm.

Dù nói là còn có chuyện, không tiện đãi khách, nhưng ai chẳng biết chỉ là lời khách sáo thôi chứ? Bọn họ thấy hắn ho khan như vậy nên bị dọa.

Hạ Văn Chương nửa muốn đi, nửa lại không dám đi, hắn sợ lại làm ra chuyện gì mất mặt.

Sớm chiều Vu Hàn Châu ở cùng với hắn nên sớm biết hắn rối rắm chuyện gì, nàng nói: “Được! Sao lại không được?” Nàng còn cười ha ha, nói: “Hiện giờ sức khỏe của ngươi tốt hơn nhiều rồi, có nhếch nhác hơn nữa thì có thể nhếch nhác đến mức nào nữa đây?”

Khóe miệng Hạ Văn Chương lập tức cong lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện