Hơn nữa người dẫn đầu vừa gọi người đàn ông đang bị bọn họ trói - lúc này đã tỉnh rượu - gọi là anh.
Mẹ nó, phim truyền hình cũng không biến hóa nhanh được như thế.
Nhưng nghĩ lại, đây là mẹ nó trong tiểu thuyết, chỉ có thể chứng minh logic và sức tưởng tượng của tác giả hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phản ứng đầu tiên của Nguyệt Nguyệt là nhanh chóng đẩy Quân Du về khách sạn, bà chủ nhìn ra bên ngoài cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng là đoán được từ trước nếu không cũng không trả lại tiền để bọn họ ra ngoài đợi.
Bà ta thấy cô đẩy Quân Du về khách sạn của minh, ngập ngừng định nói gì đó thì thấy Quân Nguyệt Nguyệt trợn mắt: "Cho em ấy ở lại đây, nếu không thì tôi sẽ dẫn đám người kia vào khách sạn của bà nhé!
Bà chủ lập tức câm nín, Quân Nguyệt Nguyệt vào rất nhanh sau đó nhanh chóng đi ra. Cô vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy: "Bịch! Rầm rầm..."
Xe của bọn họ bị một cái xà beng đào nát.
"Chúng mày đợi đấy, cảnh sát sắp đến rồi, tao không tin là luật pháp không tồn tại."
Phương An Yến không hề sợ, không biết cậu nhặt mảnh sứ vỡ từ lúc nào, để trên cổ người đàn ông bị trói giằng co với đám người côn đồ kia, cực kỳ dọa người.
Người đàn bà bị cắt lưỡi khóc lóc không chú ý, vừa thấy đám người cuốc xẻng kia đến thì lập tức chạy trốn nhanh hơn ai hết, vừa chui vào rừng liền mất dạng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương An Ngu đứng cạnh Phương An Yến, không hề biết sợ mà Quân Nguyệt Nguyệt chứng kiến cuộc chiến này lại bị dọa tới mức da đầu run lên.
Cô không rõ rốt cuộc thế giới trong tiểu thuyết này là thể loại gì, cô chỉ biết tác giả chính là quy tắc, tác giả viết gì thì sẽ hình thành những cái đó.
Trong tiểu thuyết, vốn dĩ khi bọn họ đi gặp ông cụ Quân không hề có tình tiết này, nhưng kể từ khi cô xuyên qua như thể là hiệu ứng bươm bướm… tất cả mọi chuyện dường như chệch khỏi quỹ đạo không tài nào đoán trước được.
Đám người kia thấy vậy thì không dám động đậy nữa, sợ mảnh vỡ trong tay Phương An Yến, chỉ hơi vung vẩy hù dọa đồ trong tay, đập vào xe.
Quân Nguyệt Nguyệt đến sau lưng Phương An Yến và Phương An Ngu, nhỏ giọng kề sát nói với Phương An Yến: "Tôi đẩy Quân Du vào sau bếp quán cơm rồi, em ấy chắc chắn không sao đâu..."
Ban đầu khí thế Phương An Yến vô cùng cao, tư thế không khác khác gì cá chết lưới rách, cô nghĩ khuyên cậu chắc tốn công lắm, ai dè vừa nghe cô nói Quân Du không sao thì cậu lập tức đá người đàn ông mình vẫn đang giữ về phía đám côn đồ cuốc xẻng kia rồi quay đầu kéo Phương An Ngu và cô bỏ chạy.
Cậu vừa chạy cùng vừa nhỏ tiếng kêu: "Cô còn chạy ra ngoài này làm gì không biết!"
Vừa rồi Phương An Yến giằng co với đám người kia là để hai chị em họ tranh thủ chạy trốn. Hai người con gái yếu ớt trốn trong khách sạn là lựa chọn tốt nhất, dù đám côn đồ kia phát điên cũng không đến mức đuổi tới khách sạn đánh người được. Chỉ là Quân Nguyệt Nguyệt đâu có liệt vào danh sách con gái yếu ớt, nếu cô ra tay thật chỉ e là cơ thể nguyên chủ yếu ớt không trụ nổi, có điều bản thân cô đã nhiều năm bên bờ vực sinh tử, có vô số thủ đoạn mưu mẹo, ngay cả Phương An Yến cũng chưa chắc đã là đối thủ của cô.
Có điều hổ tốt cũng không thể chống lại một bầy sói, một đám lỗ mãng cầm cuốc xẻng, bọn họ cứng đầu đánh lại mới là ngu ngốc.
Mà mấy tên cảnh sát bảo sắp đến thế nhưng đến giờ cũng vẫn không thấy chút động tĩnh nào, đường thôn không dễ đi, chạy mãi vẫn toàn là đất cát khiến tốc độ chạy của bọn họ dần chậm lại, mắt thấy sắp bị đuổi kịp tới nơi rồi ba người đành phi vào rừng cây...
Bọn họ chạy sâu vào trong rừng nhưng không biết từ khi nào đám người đằng sau kia kiếm đâu ra đèn pin, đèn pha rọi tới sau lưng. Quân Nguyệt Nguyệt cảm thấy tức cười, sao tác giả có thể viết ra tình tiết ngu đần được vậy? Đây là xã hội pháp trị sao?
Ba người chạy trốn thở không ra hơi, khó khăn lắm mới thoát khỏi ánh đèn rọi nhưng chưa được một lúc thì tiếng bước chân và la hét ầm ĩ lại đến gần, họ lần nữa tăng tốc chạy như điên.
Không biết chạy được bao xa thì nhìn loáng thoáng phía trước có một căn nhà nhỏ, đám người ở phía sau không gần nhưng vẫn còn nghe rõ tiếng đuổi theo chưa từ bỏ. Ban đầu bọn họ không định vào căn phòng trước mặt nhưng thấy căn nhà nhỏ sáng đèn, người phụ nữ bị cắt đầu lưỡi trước đó đang kêu a a vẫy tay về phía bọn họ. Đèn cửa chiếu rất xa, đằng trước không phải rừng cây nữa mà là gò đất bằng phẳng, nếu bọn họ muốn quay lại cũng không kịp nữa rồi...
Tuy người phụ nữ này không đáng tin nhưng hiện tại ba bọn họ cũng cùng đường rồi, Quân Nguyệt Nguyệt không nghĩ nam chính Phương An Yến và nữ chính Quân Du sẽ có vấn đề gì, nhưng Phương An Ngu và cô chỉ là nam nữ phụ - bị thương hoặc chết cũng là bình thường nên quyết đánh cược một lần, dù sao kết quả cuối cùng đều là bị bắt... Hơn nữa con mẹ nó chắc cảnh sát cũng sắp tới rồi!
Ba người họ chạy đến trước mặt người phụ nữ đó, bị bà ta kéo nhanh vào trong nhà, trong phòng đổ nát với rác rưởi khắp nơi cùng với một chiếc giường cũ đã được nhấc lên. Bà ta lộ vẻ sốt ruột lo lắng ra hiệu a a cho ba người vào trong.
Dưới gầm là không gian chứa đồ rất rộng, một đống quần áo rách rưới kê lót dưới đất, ba người miễn cưỡng bò vào trong đó. Bọn họ vừa trốn được một lát thì một đám người xông vào nhà hung hăng hỏi người phụ nữ kia mấy người khác đi đâu, tát bà ta ngã sấp mặt.
Bà ta ngã ở góc giường vừa khóc vừa liên tục lắc đầu. Đám người này cũng không tiếp tục gây khó dễ mà lại hùng hổ phái người ra ngoài tìm tiếp, đám còn lại thì ầm ầm lên muốn bà ta nấu cơm, nói muốn uống rượu.
Ba người trốn dưới gầm giường, quần áo lót phía