Thỉnh thoảng cô than thở, trong thế giới tiểu thuyết bất kể thế nào anh cũng là đại thiếu gia nhà giàu sao lại đáng thương giống như bị nhốt trong lồng từ nhỏ, cái gì cũng chưa từng thấy, cái gì cũng lạ lẫm tò mò muốn biết...
Cô thở dài cầm sổ ghi thêm
--- Tặng cho anh thật, tất nhiên là vì anh đáng yêu mới tặng đấy, anh thích mấy con?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh phản hồi lại rất nhanh --- Mấy con cũng được! Có phải tôi cần phải mua cái gì đó để chứa chúng không? Chúng nó ăn cái gì vậy?
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn câu trên giấy vì viết nhanh mà chữ ngoáy tít, càng thêm khẳng định phản ứng của anh ngày một nhanh hơn.
Cho nên lúc đầu phản ứng chậm như thế có lẽ là vì bình thường không có ai nói chuyện với anh.
Một người lớn như vậy chỉ vì mấy con cá mà nằm bò mãi không ngồi dậy, cô chưa từng có cảm giác tặng cho người khác thứ gì mà bản thân lại thấy hài lòng như vậy.
Chủ yếu là phản ứng của anh thật khó khiến người khác kháng cự lại được, quá hưng phấn. Thế nên cô cũng bị anh kéo theo, rõ ràng là cô muốn tặng cho người ta lại giống như nhận được quà khó kiềm chế mà cũng bị hưng phấn theo.
Cô cười nhìn Phương An Ngu bắt đầu lắc lư chân, mắt nhìn cô nếu không trả lời đồng ý khi anh sẽ nhảy luôn xuống đất mất.
Trong lòng cô đột nhiên nổi ý xấu, mặc kệ anh ngốc đang sốt ruột mà chuyển sang lôi kéo cô mới viết --- Anh không cần tìm đồ, tôi sẽ mua tặng anh tất cả. Cá, chậu cá, cả bơm dưỡng khí, mua mấy thứ này ông chủ tiệm cá sẽ tặng kèm thức ăn cho cá, cá vàng chỉ có thể ăn thức ăn này, không thể cho nó ăn loại khác được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia nếu câu nói dài như vậy Phương An Ngu phản ứng rất lâu nhưng bây giờ anh có thể nhanh chóng hiểu rõ.
Khóe miệng anh lại nhếch lên, lúc này Quân Nguyệt Nguyệt đang ngồi đối diện với anh phát hiện anh cười rộ lên trên má trái còn có má lúm đồng tiền nhỏ không sâu lắm nhưng vô cùng đẹp mắt.
Phương An Ngu cứ cong khóe miệng lên như vậy trưng ra cái lúm đồng tiền rồi ghi tiếp:
--- Cô nói tôi đáng yêu mới tặng cá nhỏ cho tôi. Tôi cũng cảm thấy cô đáng yêu lắm, cô có thích cái gì không?
Quân Nguyệt Nguyệt cười như điên không ngừng nổi, cô phát hiện ra chỉ khi ở cùng với Phương An Ngu cô mới cười mãi không dứt. Có lẽ là vì mất mấy năm đầu kia ở mạt thế muốn sống sót thật sự phải đổ quá nhiều máu lại hết sức gian nan. Đột ngột đến thế giới này, trêu chọc tên ngốc này lại biến thành việc hết sức thú vị.
Cô hỏi anh --- Anh muốn tặng tôi quà?
Phương An Ngu gật đầu --- Cô thích cái gì?
Cô lắc đầu cười, viết --- Tôi không thích cái gì cả. Có điều trước đó tôi hỏi anh thích cái gì anh nghĩ ra chưa?
Anh ghi --- Cá nhỏ.
--- Cá nhỏ là tự tôi muốn tặng cho anh không thể tính vào chuyện tôi đồng ý với anh trước đó được. Anh có thể từ từ nghĩ thêm thích quà gì, có thể nghĩ thứ gì đó to một chút.
Dùng mấy con cá nhỏ để đổi một đêm đè người ta thì thật không thể nào chấp nhận nổi. Quân Nguyệt Nguyệt cảm thấy anh ngốc nghếch như vậy rất đáng yêu, nếu là người bình thường chắc chắn cô tuyệt đối sẽ không đồng ý điều kiện gì hết.
Làm không tốt có thể còn bị cô hỏi tội lại khiến đối phương phải đền bù cô cái gì đó. Dù sao thế giới này không giống với mạt thế - trước sự sống cái chết thì nam nữ đều bình đẳng, còn ở đây vẫn có khuynh hướng nữ là phái yếu, cả đêm ngủ với nhau trong ánh mắt người đời vẫn là bên nam được hời.
Phương An Ngu nghiêm túc nghĩ thêm, cuối cùng viết --- Không nghĩ ra được.
Nếu như cô ấy không đề cập đến việc tặng cá nhỏ cho anh thì dù bản thân anh thích đến mức nào cũng không nghĩ tới mình có thể có được chúng. Anh đã quen với việc bản thân "Không gây phiền toái" quá lâu rồi, lâu đến mức việc không đưa tay ra tranh thủ cũng không thể thay đổi luôn trong một sớm một chiều được.
Quân Nguyệt Nguyệt viết
--- Vậy cứ để dành đó, lúc nào anh nghĩ ra thì báo cho tôi biết, coi như tôi nợ anh một lần.
Nếu như lúc trước, chỉ vài ngày trước thôi anh luôn lắc đầu không muốn nhưng thời gian mấy ngày nay ở chung với cô đã quen thuộc đến mức không thể từ chối được nên chỉ vui vẻ gật đầu đồng ý.
Hai người lại nằm trên giường nói chuyện linh tinh một lúc nữa. Quân Nguyệt Nguyệt vô cùng kiên nhẫn bởi dù sao nằm trên giường vẫn là nghỉ ngơi nên chỉ đơn giản trao đổi rất nhiều với anh, rèn luyện khả năng phản ứng cũng như khả năng giải thích giúp anh luôn.
Biện pháp này quả thực vô cùng hiệu quả với anh ngốc, khuyết điểm duy nhất là tốn quá nhiều giấy...
Quyển sổ nhỏ mới mua lúc sáng đã bị hai người viết chi chít chữ, không còn chỗ nữa, kể cả chỗ bìa cứng cũng viết hết rồi.
Quân Nguyệt Nguyệt cầm sổ lên lật đi lật lại tìm, mặt bìa cũng không còn chỗ, chỉ còn bìa ngoài có bươm bướm nhỏ lập thể phía dưới có một đoạn trắng nhưng chỗ đó là ngôi sao nhỏ óng ánh, viết vào đó thì thật sự rất đáng tiếc.
Phương An Ngu đứng dậy tìm một vòng quanh phòng cũng không tìm được cái gì thích hợp để viết, sắc trời bên ngoài cũng dần đen. Hai người không ý thức được đã ngồi cả buổi chiều trong phòng, không ngủ mà lại viết chữ...
Thời điểm học cấp ba Quân Nguyệt Nguyệt cũng chưa từng cố gắng như vậy, lúc đứng dậy từ giường mới phát hiện ra mình nhịn tiểu quá lâu, đi nhà vệ sinh sau đó khi rửa tay về thấy anh ngốc vẫn còn đang tìm.
Cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian thì thấy đã hơn năm giờ chiều.
Điện thoại!!!
Cô nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại di động sau đó để trước mặt Phương An Ngu. Anh xem qua nhanh chóng hiểu ý, cô đưa điện thoại qua ra hiệu cho anh gõ chữ.
Tiếc là anh không biết...
--- Viết phiên âm cũng không được sao? Quân Nguyệt Nguyệt hỏi.
Cô mở giao diện viết tay trên điện thoại, đưa cho Phương An Ngu xem một lần sau đó anh mới bắt đầu chậm rãi ghi trên đó.
--- Tôi biết viết phiên âm.
--- Cái