"Phụt...." Quân Nguyệt Nguyệt bật cười.
Cô cười xong, Phương An Ngu bưng thức ăn, không hề có phản ứng gì ngồi xuống. Lúc này Phương An Yến kịp thời phản ứng lại mới biết mình bị chơi đểu rồi. Anh trai cậu vốn đâu có nghe được cô nói cái gì đâu. Hơn nữa cậu không sai thì giải thích cái gì chứ?!
Cô ngồi xuống dưới ánh mắt chăm chú của cậu ta, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, hoàn toàn không có ý định bày trò gì nữa. Cậu chăm chăm nhìn đỉnh đầu Quân Nguyệt Nguyệt một lúc, xoa xoa phía sau răng hàm, thấy anh trai ngẩng đầu thắc mắc sao cậu không ăn lại đứng đó, cuối cùng mới cắn răng ngồi xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng ngay khi Phương An Yến bấm bụng nén giận, lúc bắt đầu ăn cơm, người phụ nữ này vô cùng tự nhiên gắp một miếng trứng tráng trong đĩa Phương An Ngu, cắn một miếng, yếu ớt nói: "Anh thật sự không nhìn thấy gì sao? Vừa rồi trên tầng..."
"Khụ...khụ khụ khụ..." Phương An Yến vừa ăn một miếng thì sặc, vội vàng đứng dậy khỏi bàn, đi thẳng lên tầng đóng sập cửa, Quân Nguyệt Nguyệt chậc chậc hai tiếng, nghiêng đầu nói chuyện với Phương An Ngu: "Tay nghề của anh rất tốt." Trứng rán hai mặt vàng óng, lòng đào ở giữa - vừa đúng độ chín cô thích nhất.
Quân Du ngẩng đầu nhìn chị gái, ăn vài miếng cũng chẳng biết vị gì rồi buông đũa, nhờ giúp việc đẩy về phòng.
Chỉ còn lại Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu, còn người giúp việc sẽ không xuất hiện nếu không được gọi trong lúc ăn cơm. Hai người lại vô cùng hòa thuận ngoài ý muốn, trong phòng chỉ có tiếng va chạm khẽ của chén đũa và âm thanh nhai nuốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã lâu rồi Quân Nguyệt Nguyệt không được ăn đồ ăn ngon như thế, lúc bắt đầu ăn cô còn cảm thấy mình có thể càn quét toàn bộ bàn ăn, nhưng thực tế thì cô mới ăn hết một bát cháo, hai cái bánh bao nhỏ, một cái bánh ngọt không biết là bánh gì, một nửa miếng trứng rán, đã no bụng không thể ăn được nữa rồi.
Lau miệng sau khi ăn xong, cô không đứng dậy mà chống tay lên bàn nhìn Phương An Ngu ăn thong thả nhưng không hề chậm, anh ăn, rồi lại ăn đến khi cô bắt đầu hoảng sợ vẫn không dừng lại.
"Ăn thế này còn hơn cả lượng cơm tôi ăn sau biến dị nữa..." Thấy anh sắp ăn hết sạch rất nhiều đồ ăn trên đĩa, lại duỗi tay lấy bánh bao, Quân Nguyệt Nguyệt không nhịn được nữa, thò tay xuống dưới bàn vén vạt áo anh lên, xoa thử bụng thì đúng là bụng đã căng, anh đã rất no rồi...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Này, anh không thể ăn nữa..." Cô nói xong theo thói quen mới nhớ ra anh không nghe được, vì thế vỗ bụng anh bám vai thổi hơi vào tai anh: "Thật sự không nghe được chút nào sao? Không thể ăn nữa, bụng sắp nổ tung rồi, không phải anh ngốc thật đấy chứ…"
Phương An Ngu đút nửa cái bánh bao vào miệng, cảm nhận được bụng bị vỗ, tai hơi ngứa, mới quay đầu nhìn về phía cô tỏ vẻ không hiểu.
Hai người đối mặt cách nhau không tới nửa bàn tay, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn thấy đôi mắt trong suốt của anh, đầu nhớ lại tinh thạch trong não của mấy tên tang thi cấp hai ở mạt thế. Rõ ràng cùng là trong suốt và long lanh, sạch sẽ không dính chút tạp chất như thế lại được móc ra từ não của đám tang thi di động bẩn thỉu và ghê gớm ấy, là thứ vô cùng tốt đối với người biến dị như bọn họ.
Cô hoảng hốt trong chốc lát rồi xẹp miệng, có một đôi mắt đẹp như thế cũng vô dụng, bụng to như cái trống vẫn ăn tiếp, e rằng Phương An Ngu này thật sự là kẻ ngốc. Cô thò tay lấy nửa cái bánh bao trong miệng anh ra, để trên đĩa, yên lặng nhìn anh, để đầu mình sát vào, nói chuyện với tốc độ siêu chậm, nghĩ đến bình thường người câm điếc cũng biết khẩu hình* và thủ ngữ*, cô không thể ra dấu làm ngôn ngữ ký hiệu nhưng có thể thử khẩu hình:
"Tôi... bảo... là... anh... không thể... ăn... được nữa..." Quân Nguyệt Nguyệt ôm mặt Phương An Ngu vẫn còn chưa nuốt xong nửa cái bánh bao, kéo dài âm thanh và ngữ điệu, "Bụng... anh... to... giống... như... bà bầu... rồi... Vẫn tiếp tục ăn nữa hay sao?!"
*Khẩu hình: tín hiệu môi hay hình dạng miệng của một người khi phát ra âm thanh nào đó.
*Thủ ngữ: ngôn ngữ ký hiệu dùng biểu hiện của bàn tay thay cho âm thanh của tiếng nói.
Nói những lời này mệt chết luôn, Quân Nguyệt Nguyệt nói xong, buông lỏng đầu Phương An Ngu ra, vuốt vuốt hai má mình, chờ anh đáp lại.
Nhưng đợi mãi thấy ánh mắt anh vẫn mờ mịt, anh biết là Quân Nguyệt Nguyệt nói chuyện với mình nhưng không đọc hiểu cô nói cái gì, chỉ hơi nhíu lông mày, phùng má lên nhai nhai nhai, lắc đầu với cô, ra hiệu mình nghe không hiểu, đồng thời nhìn về phía cô với ý thắc mắc. Bởi vì ngoại trừ hôm kết hôn thì đây là lần đầu tiên người phụ nữ này thử muốn giao tiếp với anh.
Rõ ràng cô nói, muốn anh cách xa một chút, tốt nhất là cả đời này không cần nói chuyện với cô... Ngay cả tối hôm qua lúc hai người làm, cô cũng không bảo anh cô định làm gì, đợi đến khi anh phản ứng lại, hiểu ra thì mọi chuyện đã bắt đầu rồi...
Phương An Ngu thả tay xuống dưới bàn, sờ quyển sổ nhỏ trong túi quần, tay đút vào một nửa lại không lấy ra. Anh nhớ rõ hôm kết hôn, anh lấy quyển sổ nhỏ ra muốn trao đổi với cô nhưng lúc đó cô viết xong đã ném sổ vào mặt anh, bảo anh cút đi.
Quân Nguyệt Nguyệt nhụt chí nhìn anh, vẻ mặt không biết làm thế nào. Phương An Ngu rút tay đã đút một nửa trong túi quần ra, dừng một lát, không để ý tới cô nói gì nữa. Ở mức độ nào đó đây cũng chính là tính cách riêng của anh bởi cách làm lúc trước của nguyên chủ làm anh không vui nên anh không thèm nói chuyện với cô nữa.
Đợi một lúc, thấy Quân Nguyệt Nguyệt chỉ nhìn anh, không có hành động gì, anh lại duỗi tay lấy thức ăn trên mặt bàn, chuẩn bị ăn tiếp. Cô “Haizz” một tiếng, thầm xác định là anh ngốc thật, lần thứ hai giật lấy đồ anh chuẩn bị đút vào miệng.
Phương An Ngu cắn một cái không thấy gì, ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, nhíu chặt mày thể hiện rõ là anh không hề vui chút nào! Cô lại thở dài cái nữa, cười nói "Còn nhíu mày? Anh không vui? Anh...?"
Cô thử ra