Quân Nguyệt Nguyệt cảm giác được Phương An Ngu thật sự tức giận, thể hiện rõ là anh đang từ chối nói chuyện, nắm cổ tay cô mạnh đến mức cô cảm giác mình sắp nứt xương mất rồi.
Nhưng cô cũng đã giải thích rồi, tình huống đó quả là rất khốn kiếp, giống như ông trời đang trêu đùa cô và Phương An Yến, nếu Phương An Ngu đơn giản như trước thì sẽ tin lời giải thích của hai người, không đi chứng thực, lúc đó cô mới khó chịu.
Bởi vì cô đã truyền dạy tư tưởng Thích một người chính là muốn độc chiếm cô ấy rất lâu, so với hiện tại thì xem ra, anh không còn muốn ba người hạnh phúc, sống sung sướng sống cùng nhau nữa, chuyện này đúng là hiệu quả khá lớn!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cổ tay cô rất đau, bị Phương An Ngu kéo đứng cạnh giường một lúc lâu, sấm sét đì đùng bên ngoài, mưa to không báo trước cứ thế xối xuống, nhưng trong lòng cô rất vui.
Tâm trạng này giống như người mẹ lần đầu tiên dạy con nhỏ ăn cơm, cảm giác thành tựu nổ tung, tất nhiên là ví von như vậy cùng không chính xác, nhưng không thể phủ nhận, cô thích được Phương An Ngu bá đạo chiếm hữu như vậy.
Ngủ suốt cả ngày, buổi tối ngủ không yên, Quân Nguyệt Nguyệt có lẽ cũng một mảnh làm sao ngủ được, mặc kệ cảm giác đau trên cổ tay, Phương An Ngu đứng yên không nhúc nhích, lén lại gần anh, dựa đầu vào cánh tay anh, nhìn đám sấm sét và tia chớp rạch trời bên ngoài mà trong lòng lại là một mảnh yên lặng.
Kiếp trước, hiện tượng khác thường trước mạt thế, cũng xuất hiện nhiều lần giống như bây giờ, có điều khi đó tâm trạng khủng hoảng trước thời tiết cực đoan nhưng giờ phút này lại an toàn không gì sánh bằng.
Nhiệt độ bên ngoài hạ thấp do mưa xuống, trên cửa sổ sát đất cũng hiện ra hơi nước, Quân Nguyệt Nguyệt không có ý định tránh tay Phương An Ngu, thậm chí còn vươn tay còn lại, vẽ vời trên cửa kính.
Hai người nhỏ bé cầm tay nhau cùng đứng một chỗ, mỉm cười trước cửa sổ, dường như giờ phút này nụ cười trên mặt cô rất lớn.
Cô không nóng nảy, rất kiên nhẫn chờ Phương An Ngu nghĩ thông suốt, hoặc là chờ anh qua sự nóng nảy lúc này đi rồi từ từ nói chuyện giải thích rõ cho anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ lúc quyết định ở bên Phương An Ngu cũng đã biết rõ anh không bình thường, đã sớm chuẩn bị cho các loại vấn đề xuất hiện, nên cô chỉ nói hai câu với Phương An Yến đã muốn mở gõ đầu rút não cậu nhưng sẽ không có chút mất hứng nào vì Phương An Ngu đêm hôm lôi kéo cô mỏi nhừ hai chân.
Anh rối rắm càng lâu càng tốt, điều đó chứng minh anh quan tâm đến chính mình, cổ tay Quân Nguyệt Nguyệt đã hơi trắng xanh, cũng tê rần rồi, nhưng cũng không giãy ra dù chỉ một chút.
"A.." Vừa mở miệng, cổ họng cũng hơi khàn, Quân Nguyệt Nguyệt nhớ lại chuyện tối qua, chân càng thêm mềm nhũn không đứng dậy nổi.
Phương An Ngu nhẹ nhàng bước đến, không một chút tiếng động, Quân Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, anh chìa tay ra giữ cô, bế cô lên, thả lại trên giường, quay người ra khỏi phòng rồi cầm hòm thuốc tới, xoa bóp cổ tay cô bị anh lôi kéo đến mức lạnh lẽo.
Quân Nguyệt Nguyệt nằm trên giường, chớp mắt ngắm Phương An Ngu, khó thể tưởng tượng nổi người tựa như kẹo ngọt, ở trên giường lại điên cuồng như vậy.
Tính đi tính lại, hai người chỉ mới làm ba lần, lần đầu tiên đầu óc cô u mê không nhớ rõ lắm, nhưng cô nhớ rõ Phương An Ngu rất bị động, dù là sau đó có chủ động cũng rất vụng về.
Lần thứ hai lại dịu dàng như thể giẫm lên trên đám mây khiêu vũ.
Lần thứ na, ai ui, Quân Nguyệt Nguyệt cảm giác cô như một khối thịt cứng đờ, bị người ta lật qua lật lại thích cắt thế nào thì cắt, muốn băm chỗ nào thì băm, muốn thái mỏng thì thái mỏng...
Thật sự tượng đất cũng có ba phần tính cách, anh ngốc đến lúc nóng nảy cũng cực kỳ dọa người đó, Quân Nguyệt Nguyệt không nhịn được cười rộ lên, Phương An Ngu lại không biết vì sao, có phần tránh né ánh mắt cô, cô cười, hai bên tai anh bắt đầu đỏ, đỏ cả người như một con tôm to luộc.
Ngón tay xoa bóp cổ tay Quân Nguyệt Nguyệt cũng nóng đến mức sắp bỏng người khác rồi.
Cô nhìn người anh đỏ như vậy, không khỏi nhướng mày, "Ôi!" một tiếng, quay người tìm không thấy điện thoại, kết quả vừa quay đầu đã thấy Phương An Ngu móc điện thoại ra, hơn nữa còn gõ chữ cho cô xem --- Thật xin lỗi.
Quân Nguyệt Nguyệt cầm lấy điện thoại, nhìn xong thì nụ cười càng sâu hơn.
--- Anh xin lỗi em cái gì? Không giận nữa à?
--- Tối hôm qua anh làm em đau, thật xin lỗi.
Quân Nguyệt Nguyệt cười lên, thật ra là cũng không đau, bởi kiểu người như Phương An Ngu vẫn để lộ ra sự dịu dàng, cho dù tức giận cũng không quên để ý đến cảm nhận của cô, ngoại trừ làm cô mệt mỏi ra thì không làm cô bị thương chút nào.
Có điều anh ngốc này đã nói như vậy rồi, cô chắc chắn phải giả bộ, trêu chọc anh.
--- Đúng rồi đó, em tưởng anh sắp giết em tới nơi