Tác giả cũng không nói là chân của Quân Du còn khả năng hồi phục, hơn nữa quyển sách này viết về thiếu nữ tàn tật nghịch tập, thế mà bây giờ cơ hội phát triển quan hệ thông gia thương nghiệp giữa nam và nữ chính cũng không còn nữa.
Nếu Quân Du có thể đứng lên, dù cho sau này hai người đó kết hôn, nhưng cơ hội quan trọng phát triển tình cảm quan trọng do nữ chính tàn tật nên nam chính nhất định phải ôm qua ôm lại cũng không bị mất đi ư?
Quân Nguyệt Nguyệt đứng lên từ ghế sô pha, đi qua đi lại trên đất, nhưng nghe giọng nói sung sướng của Quân Du ở đầu dây bên kia, cô há to miệng nhưng lại không thể nói gì ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ khuyên người ta đừng đi mổ nữa? Cũng vì sau này có thể xuất hiện tình yêu chó má?
Quân Nguyệt Nguyệt không thể nói lời như vậy được, cô yên lặng một lúc, quyết định mặc kệ những tình tiết chó má đó, trực tiếp hỏi câu quan trọng nhất: "Có mạo hiểm không, nếu mổ thì nguy hiểm tới cỡ nào, nếu như cô không thành công, sẽ biến thành cái gì?"
Quân Du yên lặng một lát mới nói: "Chuyên gia bên kia nói nguy hiểm là khi mổ cũng không có bất cứ thay đổi nào, cũng có thể sẽ phát triển nghiêm trọng hơn, chỗ đó sẽ không cảm nhận được gì nữa..."
"Có điều chị à, chị yên tâm đi, chuyện mổ này hoàn toàn không nguy hiểm tới tính mạng đâu, hơn nữa ông nội đã thuê một đoàn có chuyên môn đi cùng em ra nước ngoài, không cần lo lắng cho em.", giọng nói Quân Du vui sướng, "Cho nên chị nhanh đến gặp ông nội chút, nhà họ Quân cần chị."
Một trọng trách lớn như vậy áp xuống, thiếu chút nữa Quân Nguyệt Nguyệt không thể hô hấp, nhưng chuyện Quân Du quan trọng như vậy, cô lại nói không được cái gì nữa, ở cùng thời gian dài như vậy, Quân Du và cô giống nhau, đều là người sống sờ sờ có máu có thịt, cùng ở bên trong quyển tiểu thuyết này, Quân Nguyệt Nguyệt không thể nào coi cô ấy thành NPC* mà đối xử, cũng giống như cô cũng không thể khống chế chính mình không thích Phương An Ngu.
*NPC: viết tắt của Non-player Character, là nhân vật xuất hiện trong game mà người chơi không điều khiển được. Đây là một loại hình thức nhân vật sử dụng nhiều trong game. Họ chỉ ở yên một chỗ được bố trí sẵn trong trò chơi. Nhiệm vụ của họ là hỗ trợ người chơi về các chức năng và cách chơi trò chơi đó. Một trò chơi có thể có nhiều npc và mỗi người có một nhiệm vụ riêng của họ. Ở đây có thể hiểu là Quân Nguyệt Nguyệt không thể coi Quân Du như một người không liên quan gì đến mình.
Cho nên cuối cùng Quân Nguyệt Nguyệt gắng gượng làm, nói: "Được... Tôi sẽ về gặp ông nội nhưng tôi không đồng ý kế thừa nhà họ Quân, tôi thấy thân thể của ông ấy cũng còn rất khỏe mạnh đó, kiên trì thêm vài ba năm cũng không sao đâu, chờ cô phẫu thuật xong rồi về nói sau đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chị..." Quân Du còn muốn khuyên nhủ thêm nhưng cô đột nhiên nói: "Tạm thời không nói nữa, thức ăn cho cá hết rồi, tôi với Phương An Ngu ra ngoài một chuyến, việc phẫu thuật cô đã có ông nội thuê đoàn người có chuyên môn đi cùng, vậy cô cứ yên tâm đi thử một lần đi, chúc cô thuận lợi."
Điện thoại ngắt máy, Quân Du nghiêng đầu liếc mắt nhìn khuôn mặt ông cụ Quân bị tức đến vặn vẹo, ông cụ cười lạnh một tiếng: "Hừ, ngay cả ông nội cũng không gọi được, lại chỉ vì một tên ngốc?! Tên ngốc kia có gì lạ chứ! Thời gian trước còn thích Phương An Yến đến muốn sống muốn chết, cứ chuyển qua chuyển lại hai anh em nhà họ Phương kia không ra nổi rồi, ông thấy nó hồ đồ rồi. Con bé không thể tỉnh táo, ông sẽ giúp nó!"
"Ông nội, ông đừng..." Quân Du nói được một nửa, đã bị ông cụ ngắt lời.
"Chuyện này con đừng để ý! Cứ yên tâm đi mổ là được rồi!"
Ông cụ Quân nói, "Không phải là vì một tên ngốc mà không muốn kế thừa nhà họ Quân ư, mảnh đất kia ông sẽ cho nó nhìn xem, Du nhi, nếu cháu mổ xong về có thể thuận lợi đứng lên thật, lúc đó, bằng bản lĩnh của các cháu giữ nhà họ Quân, thua, một cắc tiền cũng không có!"
Tay cầm xe lăn của Quân Du khẽ run một chút, ngước mắt nhìn ông cụ Quân, muốn nói gì đó nhưng bị ông ta đưa tay ngăn cản, "Không cần nói nữa, lúc này chắc chắn ông sẽ cho con bé hư đốn đó nhớ thật lâu!"
Nói xong, ông cụ Quân bước nhanh tới thư phòng, cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, bên kia nhận mấy nghe mệnh lệnh của ông ta, "Đại tiểu thư không chịu trở về thì mời nó về đây!"
Quân Nguyệt Nguyệt nhìn Phương An Ngu cầm cái túi không đằng trước, nhanh chóng gõ mấy chữ trên di động -- Đừng lo lắng, loại thức ăn cá này trên chợ có, mà lúc này chắc chắn chợ cũng chưa đóng cửa, hai người chúng ta đi mua cùng nhau.
Phương An Ngu gật đầu nhẹ, hai người nhanh chóng thay quần áo, chưa được bao lâu đã cầm túi đựng thức ăn cá kia ra cửa đi mua thức ăn cho cá.
Nước đọng trên đường rất sâu, xe trên đường cũng rất ít, chỗ cống thoát nước trong chợ đang có người khơi thông, nhưng mặt đường vẫn còn tích một