Phương An Yến quay đầu đối mặt với anh trai, nhất thời dừng lại như quả bóng bị kim chọc xì hơi, không còn khí thế phù một tiếng.
Cậu hất Quân Nguyệt Nguyệt ra theo phản xạ, muốn giải thích, vươn tay về phía Phương An Ngu định lấy quyển sổ nhỏ nhưng phát hiện ra anh đi qua mình để nhìn Quân Nguyệt Nguyệt thì sững người.
Anh trai cậu không nghe được, cũng không hiểu người khác nói gì, cũng không phải anh chưa từng học khẩu hình và thủ ngữ, chỉ là phản ứng của anh không những chậm hơn người bình thường mà còn chậm hơn cả những người cùng bị câm điếc giống anh - cực kỳ dễ quên kiến thức, cũng rất dễ xuống tinh thần khi học một thời gian mà không có tiến bộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngược lại khi viết trên quyển sổ nhỏ khá dễ biểu đạt suy nghĩ, chỉ cần một lát là trả lời lại ngay. Bởi vì anh trai thường xuyên đọc sách, mặc dù trí nhớ không tốt, đọc một thời gian cũng sẽ quên nhưng có thể đọc đi đọc lại nhiều lần, chưa bao giờ bỏ cuộc.
Phương An Yến nghiêng người, ngăn cản ánh mắt anh trai, vươn tay về phía Phương An Ngu để lấy quyển sổ nhỏ anh vẫn luôn mang bên người.
Phương An Ngu cầm bút và sổ nhỏ, tay giật giật, không đưa cho Phương An Yến mà lại nhìn về phía Quân Nguyệt Nguyệt ở đằng sau.
Điều này rất rõ ràng, anh trai từ chối nói chuyện với cậu, muốn nói chuyện với người phụ nữ chết tiệt sau lưng cậu kia.
Phương An Yến nhất thời cảm thấy bị đả kích dữ dội, cậu khó tin liếc nhìn anh trai, cứng đờ rút tay về, lườm Quân Nguyệt Nguyệt, trong lòng ngập tràn bi thương vượt qua Phương An Ngu bước về phía cửa ra vào. Nhưng khi tới cửa, cậu vẫn không nhịn được mà nói với Quân Nguyệt Nguyệt: "Dù thế nào cô cũng không được lừa gạt anh trai tôi làm chuyện đó... đợi sau khi từ chỗ ông cụ Quân trở về rồi lại nói sau."
Lần này cô không có ý kiến gì, gật đầu nhẹ. Cô không hề có ý định làm gì Phương An Ngu nữa. Hơn nữa Phương An Yến lo lắng quá đà rồi, gì mà lừa gạt - tuy nhìn qua Phương An Ngu có vẻ ngốc nhưng theo quan sát của cô thì anh chỉ phản ứng hơi chậm chứ không hề ngốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, dáng người anh cao như thế lại là đàn ông mà bây giờ cô cũng không phải là kingkong barbie sau biến dị, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn yếu ớt. Nếu Phương An Ngu không tình nguyện thì ai có thể đè anh ấy ra làm được kia chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vấn đề là sau khi uống "thuốc" đâu thể coi là phụ nữ bình thường. Trong tiểu thuyết ngôn tình, người trong sáng hồn nhiên thế nào đến khi uống xuân dược cũng trở nên phóng đãng, người nhu nhược thế nào cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ, dù gì ham muốn có thể che kín bầu trời mà.
Với lại cô cũng đã suy nghĩ kỹ về đêm hôm đó, kí ức không quá đầy đủ nhưng cũng suy đoán nghiêm túc thì có lẽ là vì tấn công bất ngờ nên mới đè được Phương An Ngu.
Nhưng sau khi bắt đầu, cũng không hẳn là cô ép buộc bởi lúc nãy tắm cô phát hiện chứng cớ chính là dấu răng trên gáy.
Nếu không sung sướng, không thoải mái, sao anh ngốc này sao lại có thể cắn cô kia chứ?
Quân Nguyệt Nguyệt nghĩ nghĩ, không khỏi nhớ lại cảm giác lúc đó, quả đúng là rất sung sướng. Nhưng nếu muốn thoát khỏi tuyến nhân vật chính, cô không thể trêu chọc Phương An Ngu, chỉ cần đợi đến khi nói chuyện xong với nam chính - tốt nhất là ký thỏa thuận ly hôn càng sớm càng tốt.
Sau đó cô có thể đi tìm người phù hợp, ít nhất cũng không phải một người không nói được không nghe được, giao tiếp thì vô cùng mất công mất sức, chỉ là không cần đến mức lưỡng tình tương duyệt, bỏi nói thế nào cô đây cũng là đại tiểu thư có tiền, bây giờ dùng tiền mua giống lại càng giống thật hơn, hơn nữa làm chuyện đó cũng sung sướng hơn.
Quân Nguyệt Nguyệt đang nghĩ tới cuộc sống sảng khoái sau khi thoát khỏi tuyến nhân vật chính thì thấy Phương An Ngu đưa mình một quyển sổ tay nhỏ.
Quân Nguyệt Nguyệt đưa tay nhận, nhìn một quyển sổ nhỏ vuông vức to bằng bàn tay, ở trên có viết hai chữ rất ngay ngắn --- Cám ơn.
Cô nhướng mày, rõ ràng người này đâu có ngốc, còn biết cảm ơn nữa.
Phương An Ngu ngập ngừng đưa bút, lúc này cô mới hiểu được, hóa ra phương pháp lúc trước của cô không phù hợp, phải dùng dùng quyển sổ nhỏ để viết trao đổi với anh...
Cô nhận bút, suy nghĩ rồi viết dưới câu cám ơn ngay ngắn của anh, trả lời bốn chữ --- Không cần cảm ơn." Sau đó cô trả lại sổ cho Phương An Ngu, bắt đầu tìm quần áo để thay.
Ngày mai cô muốn đi dạo phố, cũng không thể mặc quần áo của anh mãi được, bởi đồ của anh không vừa người mà những váy trắng của nguyên chủ cũng không dùng được nữa. Cô cũng phải nghĩ cách xử lý bộ tóc đen thẳng dài này, nếu không đêm khuya đi vệ sinh soi gương hù mẹ nó cả chính mình luôn...
Quân Nguyệt Nguyệt thay quần áo, cô cũng không để ý Phương An Ngu vẫn chưa đi, thản nhiên lục lọi trong tủ quần áo của anh tìm ra một cái áo thun, mặc vào người che cả đùi, mới quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Phương An Ngu: "Anh còn chuyện gì sao?"
Sau khi nói xong lại nhớ ra anh không nghe được, duỗi tay ra lấy quyển sổ nhỏ của Phương An Ngu, anh đưa sổ cho cô, cô cúi đầu nhìn thấy trên sổ có viết thêm mấy chữ --- Rất xin lỗi về chuyện vừa rồi."
Chữ anh rất đẹp, ít nhất là đẹp hơn chữ gà bới của cô nhiều, hơn nữa nét chữ rất mạnh mẽ. Quân Nguyệt Nguyệt nhìn qua, biết là anh nói đến chuyện anh vừa ói đầy người cô thì chỉ cười tỏ ý không sao, viết trên quyển sổ --- Không có gì, nhưng mà anh còn chuyện gì ư? Sao vẫn nhìn