Phiên Vân từ lúc trở về đã không chịu nói gì khiến Điềm Nhi cũng lo lắng
không thôi, y cứ một mình trong tẩm phòng mà không muốn để ai bên cạnh
hầu hạ, có khi nào đã vì việc hoàng đế muốn lập phi mà đau lòng quá mức
hay không?
Còn đang phân vân suy nghĩ xem có nên báo lại tình hình của hoàng hậu thì đã nhìn thấy hoàng đế trở về, Điềm Nhi vội vàng cúi người hành lễ: “ Hoàng thượng vạn an.”
Ngôn Phong dường như không quan tâm đến bất cứ kẻ nào, hắn cứ như vậy đi lướt qua Điềm Nhi vào trong tẩm phòng. Vừa bước vào đã nhìn thấy
Phiên Vân trầm mặt ngồi ở trên giường nhìn về hướng này, trên bàn còn
đầy cả mấy món điểm tâm chưa được động đến.
Hắn đương nhiên đều đã nghe hết chuyện xảy ra ở chỗ Trịnh công công,
Ngôn Phong biết được điểm tâm là do Phiên Vân làm bị hắn từ chối. Hơn
nữa lúc nói chuyện với phụ tử Giang đại học sĩ ở Ngự thư phòng bị Phiên
Vân tình cờ nghe thấy, quan trọng hơn còn bị y hiểu làm hắn có ý muốn
lập Giang đại tiểu thư làm phi.
Duật Ngôn Phong ban đầu nóng ruột muốn nhanh chóng trở về Hòa Di cung để giải thích rõ ràng, thế nhưng hắn từ từ lại bình tĩnh hơn, trong đầu còn có một loại suy nghĩ khác. Ngôn Phong không muốn để bị y hiểu lầm,
nhưng hắn lại muốn biết Phiên Vân sẽ có phản ứng như thế nào nếu y cho
rằng hắn có ý muốn lập thêm phi tử.
Lúc này khi hắn đã đối diện với Phiên Vân rồi cũng không nhận ra chỗ
nào không đúng, Ngôn Phong xem y chỉ là im lặng nhìn mình, vốn dĩ vẻ mặt không hề có đau buồn cũng chẳng có tức giận.
Hoàng đế trong lòng đột nhiên so với mấy ngày hôm nay càng muốn khó
chịu cùng nóng giận hơn, hắn nhăn mày nhìn y im lặng không lên tiếng.
Hai người đối diện một hồi vẫn không có bất cứ tiếng động gì, không có
người chất vẫn cũng không có kẻ cần phải giải thích.
Ngôn Phong trầm mặt một hồi mới chủ động bước chân tiến lên, hắn lại
gần bên bàn đầy những món điểm tâm mới cầm lên một mẫu bánh cắn một
miếng. Rõ ràng muốn như mọi lần sẽ nói đồ do y làm hắn ăn vào đều thấy
rất ngon, thế nhưng tâm trạng lúc này của Ngôn Phong lại khiến hắn chẳng thể nào cảm nhận được vị ngon của nó nữa.
Phiên Vân đôi mắt vẫn im lặng nhìn Ngôn Phong, thấy hắn tỏ ra chán
ghét thả mẫu bánh còn chưa ăn hết trên tay xuống bàn, y trong lòng lúc
này cười cũng không được mà khóc cũng chẳng xong. Cuối cùng vẫn chỉ là
không nói gì, cứ như vậy nhìn hắn đi đến gần mình.
Ngôn Phong ngừng lại trước giường, cứ như vậy nhìn xuống Phiên Vân, hắn trầm giọng: “ Ngươi không muốn nói gì với ta sao?”
“ Hoàng thượng muốn ta nói cái gì mới được?” Phiên Vân vẻ mặt bình
tĩnh đáp trả, thế nhưng y bây giờ tâm trạng so với Ngôn Phong cũng chắc
chắn không thể nào tốt hơn hắn.
Phiên Vân không cần suy nghĩ cũng biết Trịnh công công đã nói lại với hắn rằng y có đến, cũng sẽ nói y đã biết việc hắn muốn lập thêm phi tử. Thế nhưng Ngôn Phong lại có thể lạnh lùng như vậy, hắn đến cả một lời
giải thích tạm thời cũng không muốn nói với y?
Ngôn Phong trầm giọng: “ Bất cứ thứ gì ngươi đang suy nghĩ, ta đều muốn nghe.”
“ Điểm tâm vừa rồi, hoàng thượng thấy ngon chứ?” Phiên Vân điềm tĩnh
hỏi lại chờ đợi không hề nhận được câu trả lời. Rõ ràng là Ngôn Phong
bảo y nói, thế nhưng bản thân hắn lại không thể trả lời.
Đợi một hồi vẫn chỉ thấy hoàng đế im lặng nhìn xuống mình từ trên
cao, Phiên Vân tựa như mệt mỏi phải đối diện với hắn mới cúi đầu: “ Cũng phải, dù sao hoàng thượng cũng đã nói không muốn ăn. Ta lý ra không cần bảo Điềm Nhi giữ lại mấy thứ đó làm gì…”
Ngôn Phong nghiến răng kiềm chế cơn nóng giận của mình, hắn nắm lấy
cằm Phiên Vân nâng lên đối diện với mình rồi gắt giọng: “ Ngươi chỉ muốn nói như vậy với trẫm?”
“ Nếu đã muốn ép ta phải hỏi người có phải muốn lập thêm phi tử hay
không, như vậy chi bằng hoàng thượng cứ tự mình nói thẳng ra không phải
tốt hơn sao?”
Phiên Vân cuối cùng cũng chịu nói vào vấn đề chính, Ngôn Phong lạnh giọng: “ Ngươi không cảm thấy gì sao?”
“ Ý hoàng thượng là?”
“ Ngươi thật sự sẽ không cảm thấy gì nếu trẫm lập thêm phi tử, một chút cũng không?”
“ Hoàng thượng thật sự muốn nghe lời thật sao?” Phiên Vân nhìn thẳng
vào Ngôn Phong, khóe môi y kéo lên một nụ cười, thế nhưng lại có thể
nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của y có bao nhiêu miễn
cưỡng.
Ngôn Phong vì nhìn thấy y như vậy mới tựa như vừa tìm thấy một chút
hy vọng, lập tức lại bị Phiên Vân bất ngờ rút ra thanh kiếm bên dưới đệm giường mà đặt trên cổ mình. Hoàng đế dù vậy vẫn không chút nào né
tránh, hắn nhíu mày: “ Phiên nhi, ngươi có biết mình đang làm gì không?”
“ Không phải ta đã từng nói rồi sao?” Phiên Vân nhếch môi, y cầm Tàn
Thanh kiếm từ từ đứng lên, lưỡi kiếm cũng như vậy mà càng gần hơn ngay
bên cổ hoàng đế: “ Ta đã nói bản thân mình không hề cao thượng đến mức
có thể như nữ nhân, ngu ngốc chấp nhận phân chia tình cảm người mình yêu cho bất cứ kẻ nào khác.”
Ngôn Phong trầm mặt không nói, Phiên Vân đoán hắn có thể bất ngờ vì y còn có gan kề kiếm trên cổ một hoàng đế như hắn. Phiên Vân cười lạnh: “ Duật Ngôn Phong, ngay từ ban đầu ta đã cho người chọn lựa, chính người
đã chọn
lựa sẽ từ bỏ huyết thống hoàng tự, từ bỏ hậu cung của chính
mình. Người nghĩ ta sẽ dễ dàng như vậy đồng ý để người lập thêm phi tử?”
“ Vậy nếu như trẫm nhất định phải lập nàng ta làm phi, ngươi dự định
sẽ làm gì?” Ngôn Phong không hề quan tâm đến lưỡi kiếm ngay trên cổ mình đã vương chút máu, hắn vẻ mặt lạnh khóe môi lại không tự chủ kéo lên
khó lòng nhìn thấy: “ Ngươi định sẽ giết trẫm sao, hay là sẽ giết nàng
ta?”
“ Ta không cần phải tự hạ thấp mình đến vậy.” Phiên Vân túm lấy y
phục của Ngôn Phong, cũng thật gần ghé sát vào tai hắn: “ Không cần biết người thật sự muốn lập thêm bao nhiêu phi tử, nhưng ta dám chắc chắn
người không muốn nhất chính là phải từ bỏ ta.”
“ Ngươi…”
Phiên Vân khẽ cười: “ Thân là hoàng hậu lại dùng kiếm uy hiếp tính
mạng của hoàng đế, người nói xem nếu để tin này lọt ra bên ngoài. cho dù hoàng đế người không muốn đi nữa thì triều thần cùng dân chúng Thiên
Lang quốc, họ có thể cho phép nam hoàng hậu này được yên ổn ngồi trên vị trí hoàng hậu nữa hay không?”
Phiên Vân nói xong thì đẩy ra Ngôn Phong, y mang theo Tàn Thanh kiếm
của mình không chút do dự bước qua người hắn. Phiên Vân chính là như
vậy, những gì mình nhận lấy đều phải trả đủ cho đối phương. Là hắn dám
phản bội y, khiến y phải cảm nhận thứ cảm giác này. Như Vậy thì Phiên
Vân cũng phải khiến hắn nhận đủ, khiến hắn phải mất đi thứ bản thân mình không muốn buông ra nhất.
“ Ngươi đứng lại đó.”
Phiên Vân không hề quan tâm đến tiếng giận dữ của người phía sau, cho dù Ngôn Phong bây giờ ra lệnh không được để tin tức truyền ra, nhưng
chỉ cần người ra tay muốn lấy mạng hoàng đế là y muốn nói, vậy thì cho
dù là hắn cũng không có cách ngăn chặn.
Ngôn Phong túm lấy cổ tay Phiên Vân kéo y lại, hắn không nói một lời
liền cúi xuống vác người trên vai lại đi trở về ném y lên giường.
Phiên Vân trên tay vẫn còn cầm kiếm không suy nghĩ đã thả rơi trên
đất, y không phải ý muốn mà chỉ là tự bản thân sẽ lo lắng thật sự gây
thương tích lớn cho hắn. Phiên Vân lúc chưa kịp có hành động gì tiếp
theo thì đã bị Ngôn Phong đè lại trên giường không thể cử động, y nhíu
mày: “ Người cho rằng bây giờ ngăn cản thì ta không có cách nào…”
“ Câm miệng cho ta.” Ngôn Phong gắt giọng.
Phiên Vân vừa nghe hắn lớn tiếng dường như thật sự có thể lập tức
giết mình thì vô cùng ngạc nhiên, Ngôn phong đối với y có dáng vẻ như
vậy ngoại trừ lần đó ở doanh trại, lúc hắn không nhận ra là y nên vừa
tỉnh dậy đã siết lấy cổ tựa như muốn bóp chết. Nếu là lúc đó không nhận
ra đối phương là Phiên Vân, thì đây là lần đầu tiên hắn thật sự đối với y nổi lên sát ý.
Người bên dưới không còn kháng cự nữa, y cứ như vậy nhìn hắn không
nói gì. Ngôn Phong sau đó cũng bắt đầu bình tĩnh hơn, hắn thậm chí còn
không hiểu nói bản thân vừa rồi đã có loại suy nghĩ đáng sợ gì.
Hắn khi Phiên Vân kề kiếm trên cổ mình nói những lời đó thì tất cả
khó chịu trong lòng cũng đã biến mất, thế nhưng chỉ vừa khi nghe y nói
muốn tìm cách từ bỏ hắn, Ngôn Phong không thể nào tin được dường như tất cả loại suy nghĩ của mình lại trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết. Là
Ngôn Phong muốn khiến y ghen, là hắn muốn thấy y tức giận, vì nghĩ hắn
muốn lập phi mà không vui.
Thế nhưng loại ý nghĩ Phiên Vân sẽ rời bỏ hắn, y muốn thoát khỏi hắn
khiến toàn bộ sự vui mừng khi nhìn thấy y ghen đều thay thế bằng sự phẫn nộ. Phiên Vân nói không hề sai, thứ duy nhất mà hắn chắc chắn không thể từ bỏ chính là y.
Ngôn Phong đột nhiên dùng toàn bộ sức nặng của cơ thể đều đè trên
người Phiên Vân, y ngạc nhiên nhìn thấy hắn nhanh chóng thay đổi từ tức
giận đến lo sợ mà ôm lấy mình: “ Hoàng thượng?”
“ Phiên nhi, ta thua rồi.” Ngôn phong tựa đầu trên ngực Phiên Vân,
hắn trầm giọng: “ Ta ngay từ ban đầu đã hoàn toàn thua trong tay ngươi.”
“ Hoàng…”
“ Ta vì người trở nên như bây giờ, còn có thể để tâm đến bất cứ ai khác ngoài ngươi sao?”