Thái Tuệ Linh ban đầu nghe Nhã Thanh nói còn lo lắng Vong Âm và Thẫm Ngụy sẽ không đi cùng họ, nhưng xem ra nàng ta đoán không sai, chỉ cần Nhã
Thanh đồng ý thì hai người kia cho dù không muốn cũng vẫn sẽ đi theo.
Nàng ta cũng không nhất thiết phải có người hộ tống mình trở về, dù
sao giữa hai nước Thiên Lang và Bạch Miên quan hệ luôn hòa hảo, cho dù
đây là biên giới hai nước cũng chưa từng xảy ra vấn đề xung đột gì. Trên đường đến đây Thái Tuệ Linh chẳng qua cũng chỉ bị lạc đường rồi xui rủi thế nào còn bị rắn cắn mới phải nhờ đến họ giúp, chỉ như vậy cũng đủ
thấy mình đã làm phiền người ta rồi.
Thế nhưng sau khi vào thôn Thủy Liêm chia tay với ba người Nhã Thanh
rồi thì Thái Tuệ Linh mới chợt nhớ ra, nam tử có vẻ đáng sợ lại đề phòng nàng quá mức kia vô cùng quen mắt, nhớ lại mình vì sao lại thấy vậy thì cũng bất ngờ vô cùng. Nếu hắn đúng là “ người đó ” thì nàng tìm đủ mọi
cách cũng phải kéo được đến Bạch Miên quốc.
Tuy có hơi mất mặt nhưng Thái Tuệ Linh cũng chỉ có cách tìm về nhà
dân mà họ gửi ngựa ở đó để chờ, cũng đành phải mặt dày mà nhờ cậy người
ta đưa một cô nương như mình trở về.
Sau khi qua sông Thủy Liêm thì đã vào đến lãnh thổ của Bạch Miên
quốc, vì đây là một quốc gia nhỏ nên cũng không có quá nhiều địa bản. Từ biên giới sông Thủy Liêm đến hoàng thành của Bạch Miên quốc cũng chỉ
cần hơn mười ngày đi ngựa, nhưng vì là cưỡi hai con ngựa tốt của Thẫm
Ngụy và Vong Âm thì cho dù trên đường có cần ngừng lại nghỉ chân, thêm
vào Nhã Thanh cũng hay muốn xem mấy nơi trong thảo mộc của bọn họ cũng
không bị kéo dài thời gian.
Thái Tuệ Linh cùng ba người trên đường đi cũng trò chuyện làm quen
không ít, nhất là Nhã Thanh thường quan tâm đến dược liệu thì với Thái
Tuệ Linh cũng trở nên gần gũi hơn. Trái lại cả Vong Âm cùng Thâm Ngụy
không mấy thích điều đó, chứng minh ở việc trên đường đi Nhã Thanh không đi chung ngựa với Thẫm Ngụy thì cũng là Vong Âm. Riêng Thái Tuệ Linh vì mình là nữ nhi nên cuối cùng chỉ có thể thay ngựa liên tục trên đường
đi để không bị trễ nãi thời gian, nếu là mấy gã khác còn không phải luôn mong có thể hộ tống mỹ nhân tận tình hay sao?
Lần đầu có thể không để ý, lần sau cho dù để ý thấy cũng xem là việc
bình thường. Thế nhưng suốt lúc bọn họ đi cùng nhau Thái Tuệ Linh có thể nhận ra quan hệ giữa ba người này không đúng. Nếu là tình huống bình
thường thì người bị vây quanh phải nên là nữ tử duy nhất trong mấy người là nàng mới phải, thế nhưng từ ăn uống ngủ nghỉ đều là Thẫm Ngụy cùng
Vong Âm kia lo liệu tất cả cho Nhã Thanh.
Cho dù trước kia Thái Tuệ Linh từng nghĩ hai người là thuộc hạ của
Nhã Thanh đi nữa thì bây giờ nhìn lại cũng sẽ thấy không đúng, nữ nhi
thường sẽ rất nhạy bén trong vấn đề này thế nên cho dù là việc không thể nào xảy ra đi nữa cũng đoán được đôi chút. Nàng chính vì vậy trên đường đi cũng bắt đầu bỏ cuộc với Vong Âm, không còn ý nghĩ sẽ lôi kéo được
tình cảm của hắn nữa.
Bạch Miên quốc khắp nơi hầu hết đều là đất đai dùng để trồng thảo
mộc, nhà nhà đều có thể tự mình trồng. Cả lương thực cũng được dành ra
cả một cánh ruộng lớn, cuộc sống vô cùng an nhàn. Chính vì vậy trên
đường đi cho dù Nhã Thanh ghé đại một nhà dân nào đó cũng có thể mua
được không ít các loại thảo mộc với giá rẻ, nhưng y nghĩ trên đường mang đi không tiện mới quyết định chờ lúc quay trở về mới mua.
Bọn họ cuối cùng cũng đến được hoàng thành Bạch Miên quốc, trái ngược hoàn toàn với bên ngoài tường thành cao này, dân chúng sống ngoài kia
đều là một dáng vẻ nông thôn, sáng cày cấy trồng trọt tối nghỉ ngơi an
giấc mộc mạc vô cùng. Bên trong hoàng thành chính là một khung thành
phồn hoa tựa như một thế giới khác, lúc bọn họ nhập thành trời đã gần
tối thế nhưng không hề có không khí an tĩnh, trên khắp các con phố đều
treo lồng đèn đủ sắc màu rực rỡ.
Nhã Thanh nhìn dòng người qua lại cùng những tiếng cười nói khắp nơi, nhìn cả cách ăn mặc của bọn họ cũng không ai được bình thường, nhất
định phải sặc sỡ màu sắc mới được. Có chút ngạc nhiên đối với người như
Nhã Thanh lại không thích ứng với nơi này, y xoay qua nhìn Thái Tuệ Linh mới lên tiếng hỏi: “ Bạch Miên quốc hôm nay có lễ hội gì sao?”
“ Không có.” Không ngạc nhiên vì câu hỏi của Nhã Thanh, mỗi người lần đầu đến đây cũng đều nghĩ vậy nên nàng đơn giản giải thích: “ Hoàng
thành Bạch Miên quốc ta chính là như vậy, nhất là về đêm lại càng náo
nhiệt hơn.”
“ Đúng là có chút lạ.”
Vong Âm cùng Thẫm Ngụy cũng có chút không ngờ đến, nhưng bọn họ không giống Nhã Thanh, tình hình ở Bạch Miên quốc có thể nắm đôi phần. Nữ đế
Bạch Miên đương nhiên không ưa chuộng chiến tranh, cũng không muốn bị
nước khác nhòm ngó xâm chiếm lãnh thổ của mình thế nên mới ký giao ước
làm tiểu quốc với Thiên Lang quốc, đổi lại sẽ được sự bảo hộ của họ.
Chính vì vậy quốc gia này không cần phải lo lắng về mặt quân sự, chủ
yếu chỉ cần tận dụng lợi thế của mình cho dân cùng cày cấy nuôi trồng
lương thực và dược liệu hiếm. Với khả năng của bọn họ vừa không lo dân
bị đói, cũng sẽ đổi được cuộc sống an ổn, chính vì vậy có tình cảnh
buông thả sống vô tư thế này cũng không có gì lạ. Họ có khả năng đáp ứng yêu cầu cống phẩm với Thiên Lang, cũng có thể đối thêm lương thực và
thảo mộc để lấy tiền và những thứ cần thiết, chỉ cần như vậy đã không
phải lo nghĩ.
“ Đi thôi, ta đưa các huynh đến chỗ của mình.”
“ Không cần đâu.”
Thẫm Ngụy vừa lên tiếng từ chối thì Thái Tuệ Linh lại nói: “ Dù gì
cũng tới hoàng thành rồi, trời cũng sắp tối nên mọi người ở lại ít lâu
xem. Dù sao ta cũng nhận được sự giúp đỡ, không thể để mọi người cứ vậy
mà đi được. Chỗ của ta có rất nhiều phòng ngủ, cũng rất thoải mái, chắc
chắn không
khiến các huynh chịu thiệt đâu.”
“ Ngươi định thế nào?” Vong Âm nhìn Nhã Thanh hỏi.
Nhã Thanh không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nếu đã đến rồi thì ở
hoàng thành Bạch Miên quốc một hai hôm xem sao. Cho dù y không thích ứng với không khí ở đây cho lắm, thế nhưng là lần đầu rời khỏi Thiên Lang
quốc nên tránh không khỏi có một chút tò mò và hiếu kỳ.
Thế nhưng ngay sau đó Nhã Thanh liền lập tức hối hận vì quyết định
đồng ý đến chỗ của Thái Tuệ Linh, đứng trước một nơi xa hoa rộng lớn đây người ra vào ồn ào. Thế mà phía trên còn treo một tấm bản to dùng “
Nguyệt Xuân Viện ” mới nhìn đã đoán ra ít nhiều, Nhã Thanh lại nhìn Thái Tuệ Linh: “ Kỹ viện?”
“ Đúng vậy.” Thái Tuệ Linh thành thật tươi cười trả lời, nàng vừa
thấy Nhã Thanh lui vài bước đã vẻ kéo lấy cánh tay y: “ Đừng lo, đừng
lo. Ta biết mấy nam tử tính cách chính trực như các huynh chắc chắn
không muốn đến mấy nơi trăng hoa, thế nhưng đây không phải kỹ viện như
các ngươi nghĩ, trái lại là “ nam kỹ ” đó. Ta là người hầu bên cạnh đệ
nhất nam kỹ ở đây, chắc chắn không có vấn đề.”
Sắc mặt của Nhã Thanh lại tối đi, cái vế sau Thái Tuệ Linh chỉnh lại
mới là đáng ngờ hơn nữa, không ngờ lại đưa ba nam nhân bọn họ đến nơi
như vậy là ý gì.
Thẫm Ngụy bây giờ trái lại cảm thấy phải cho Nhã Thanh một bài học,
dù biết y cũng chỉ là muốn biết đến Bạch Miên quốc nơi có khả năng nuôi
trồng mấy loại thảo mộc hiếm, thế nhưng xem y không hề đề phòng kẻ khác
như vậy đến bản thân lúc nào gặp nguy hiểm cũng không biết. Hắn nhìn vào Nguyệt Xuân viện lại túm lấy cánh tay Nhã Thanh khi y đang lui xa muốn
bỏ chạy: “ Phòng ở đâu?”
“ Thẫm Ngụy, ngươi làm cái gì vậy?”
Không ngờ Thẫm Ngụy lại chủ động lên tiếng hỏi chuyện mình, Thái Tuệ
Linh vội vàng nói cũng đi trước dẫn đường: “ Ta đưa mọi người vào
trong.”
“ Thẫm Ngụy, ngươi điên cái gì. Nơi này là kỳ viện… còn là nam kỹ.”
Nhã Thanh sức không thể so với Thẫm Ngụy nên vội nói lại cho hắn nghe.
Vong Âm thấy vậy cũng nắm lấy một bên tay còn lại của Nhã Thanh: “ Y đã nói không muốn vào, người còn ép làm gì.”
“ Không phải ngươi muốn đến sao?” Thẫm Ngụy trầm giọng: “ Làm việc
không suy nghĩ thì nên chịu hậu quả của mình, dù sao bây giờ ngoài nơi
này ngươi cũng biết đi đâu tìm chỗ qua đêm?”
Vong Âm nghe nói thì cũng chú ý hình như từ lúc bọn họ vào thành hắn
để ý không có quán trọ nào, toàn bộ trên đường cũng chỉ có mấy nơi tựa
như Nguyệt Xuân viện, thật chẳng biết nữ đế Bạch Miên quốc cai trị kiểu
gì lại để cho dân chúng xa đọa đến mức này. Thế nên Thẫm Ngụy vừa rồi
mạnh miệng cũng chỉ là cố ý dọa Nhã Thanh, cũng muốn để y lần sau chú ý
một chút chứ thật ra bây giờ không ở đây thì họ cũng chỉ có thể ở một kỹ viện khác.
Trái lại Nhã Thanh lại vì mấy câu nói của Thẫm Ngụy mà vô cùng bực, y cũng không phải vì hắn mạnh miệng với mình, mà là trước nay bản thân
làm gì cũng do tự y quyết định, không cần người khác thay mình lên án.
Tuy vậy cũng chỉ là bực tức một chút qua rồi thôi, Nhã Thanh cũng đoán
được phần nào lý do nên sắc mặt liền trở lại bình thường mới nói: “ Được rồi, dù sao cũng chỉ là chỗ ngủ.”
“ Ngươi cuối cùng cũng chịu trở về, tại sao đi lâu như vậy mất không ít thời gian...”
Nhã Thanh cùng Vong Âm và Thẫm Ngụy chen lấn giữa dòng người ra vào
cửa lớn một hồi mới vào đến bên trong. Nhìn thấy Thái Tuệ Linh đang đứng cùng một vị cô nương gương mặt sắc nét anh khí, họ cũng không để ý bên
này đang lớn tiếng mà đi lại.
Nhìn thấy ba nam tử đi đến bên này còn cho rằng là khách từ xa đến
muốn tìm thú vui lạ, Viên Như còn định lên hỏi chuyện thì Thái Tuệ Linh
đã ghé lại tai của cô nói nhỏ gì đó. Viên Như vẻ mặt ngạc nhiên liếc
nhìn đánh giá cả ba nam tử mới nhìn lại cái gật đầu chắc chắn của Thái
Tuệ Linh.
Thay vì là Thái Tuệ Linh thì Viên Như lại chủ động tiến lên tươi cười với Nhã Thanh ba người, nàng vui vẻ nói: “ Các vị công tử là ân nhân
của Tuệ Linh đúng không, thật là thất lễ quá lại để mọi người phải mất
công đưa cô ta trở về như vậy.”
“ Cứu được chỉ là tình cờ không thể làm ngơ, hơn nữa ta cũng chỉ muốn đến Bạch Miên quốc xem xem mới tiện đường đưa Tuệ Linh cô nương trở
về.”
“ Ta đi cùng với y.” Thẫm Ngụy trầm giọng.
Vong Âm liền nói tiếp: “ Ta cũng vậy.”
“ Ha ha.” Viên Như định nói thêm vài lời như cảm ơn gì gì đó nhưng bị người ta thẳng thắn như vậy nói không phải cố ý giúp, chẳng qua hiếu kỳ muốn xem ra sao mà vẻ mặt cũng cứng lại một chút. Nàng sau đó lại nói
với Thái Tuệ Linh: “ Dù sao cũng không thể tiếp đón qua loa được, ngươi
nhanh đưa các vị công tử lên mấy căn phòng ở phía nam lầu trên đi.”
“ Là mấy phòng đó?” Thái Tuệ Linh hỏi lại.
“ Đương nhiên rồi, đi nhanh đi.”
“ Ta đưa các huynh lên phòng nghỉ ngơi trước.” Thái Tuệ Linh lại quay đầu nói với Nhã Thanh rồi một lần nữa đi trước dẫn đường.