Đàn gia Tề An huyện, Đàn Lục Nhi tam tiểu thư vốn đã phải gả vào vương phủ
của Nhật Minh vương, bây giờ lại đang khóc lóc với phụ thân: " Tại sao
lại không cho ta đi hoàng thành, ta muốn gặp tam hoàng tử."
Đàn Thừa chỉ vào nữ nhi tức giận mắng: " Ngươi có biết mình thân phận gì hay không mà đòi đi hoàng thành tìm tam hoàng tử, nếu để lộ ra việc
tráo người ngươi biết hậu quả thế nào hay không?"
" Ta không quan tâm." Đàn Lục Nhi vò khăn tay, mắt nhòa lệ nói: " Đợi ta gặp được tam hoàng tử rồi người sẽ biết ta không có bị đưa vào vương phủ, người chắc chắn sẽ bảo vệ ta."
" Ngươi câm miệng cho ta." Đàn Thừa huyện lênh lớn tiếng: " Ta có nói không để ngươi gặp tam hoàng tử sao, ít nhất cũng phải đợi đại tỷ ngươi báo tin để người biết mà đến. Ngươi thân nữ nhi chạy đi tìm nam nhân,
còn ra cái thể thống gì, tam hoàng tử còn muốn ngươi sao?"
" Tại sao tam hoàng tử lại không muốn ta? Chàng đã nói ta xinh đẹp
nhất, đáng yêu nhất, còn có thể nhìn ai khác ngoài ta sao?" Lục Nhi ấm
ức nói: " Nếu cứ chờ đại tỷ như vậy, biết khi nào tam hoàng tử mới biết, mới tới đón ta chứ."
" Ngươi... ngươi muốn làm ta tức chết?"
Đàn phu nhân thấy phu quân nóng giận quá độ, bà vội giữ lấy tay hắn: " Lão gia, người bình tĩnh đi. Lục Nhi nó còn nhỏ không hiểu chuyện, để
ta khuyên nó được không?"
" Hừ." Đàn Thừa nhìn thê tử nói: " Nàng xem mà dạy bảo lại nó đi, đừng làm ra cái loại việc gì khiến người khác khinh thường."
" Ta biết, ta biết rồi." Nhìn phu quân phủi áo bỏ ra ngoài, Đàn phu
nhân lại nhìn nữ nhi lắc đầu xong đi tới giường ngồi bên cạnh nàng nói: " Lục Nhi à, phụ thân của ngươi nói không có sai, đừng ngang bướng nữa."
Đàn Lục Nhi lệ thành dòng, không dám tin nhìn Đàn phu nhân: " Mẫu
thân, sao ngay cả người cũng nói như vậy. Ngươi không phải muốn ta nhanh chóng xuất giá, thành thân với tam hoàng tử sao?"
" Ta đương nhiên là muốn." Đàn phu nhân nói: " Nhưng tình hình bây
giờ rất không ổn, ngươi định dùng thân phận gì để được tam hoàng tử rước về đây?"
" Ta..." Đàn Lục Nhi ngập ngừng không biết nói gì.
Đàn phu nhân thở dài: " Hơn nữa ngươi lại là thân nữ nhi, sao có thể
chủ động đi tìm nam nhân. Ngươi làm như vậy sẽ khiến kẻ khác xem thường, có khi còn làm tam hoàng tử mất hứng."
" Không thể nào đâu, chàng đã nói là yêu ta."
Đàn phu nhân chặn lời nhi nữ: " Ngươi biết trong lòng nam nhân nghĩ
gì sao? Hắn nói yêu ngươi được cũng có thể nói yêu một cô gái khác được, trong lòng họ có thể chưa biết bao nữ nhân chứ. Ngươi không nhìn thấy
phụ thân ngươi sao? Còn sinh ra một nhi tử kia."
Đàn Lục Nhi lập tức khẳng định: " Tam hoàng tử không giống như phụ thân, ta tin chàng."
" Ngươi thật là." Biết có nói thêm thì con gái mình cũng không chịu
nghe, Đàn phu nhân xoa xoa điểm giữa hai chân mày nói: " Thôi ta không
nói nổi ngươi, tạm thời an phận một chút, đừng khiến phụ thân ngươi nổi
giận nữa."
" Mẫu thân." Lục Nhi ấm ức gọi.
" Chịu khó ở yên trong phòng cho mẫu thân, sớm chờ tin tức của đại tỷ ngươi." Đàn phu nhân lần này cũng không chiều theo ý nàng nữa, nói xong thì đi mất.
Đàn Lục Nhi tức giận vì không ai chịu hiểu nàng, đáng lý bây giờ đã
quang minh chính đại được làm phu nhân của hoàng tử, bây giờ chỉ sợ tam
hoàng tử còn đang cho rằng nàng đã bị gả cho vương gia tàn tật kia rồi.
Đều là do tên khốn kiếp Đàn Phiên Vân kia hại nàng, khiến nàng bây
giờ muốn gả cho tam hoàng tử cũng không biết lấy thân phận gì để gả.
Ngồi chờ đợi ở đây, nếu đại tỷ vẫn không có cách báo cho tam hoàng
tử. Nếu hắn tuyệt vọng nàng đã bị gả đi rồi cưới một người khác, chỉ
nghĩ đến đó lòng nàng không thể nào an tâm được: " Không thể cứ ngồi mãi ở đây chờ đợi, ta nhất định phải đi hoàng thành tìm gặp tam hoàng tử,
không cần biết là dùng thân phận gì, chỉ cần gặp được ta chàng sẽ lấy
lại công bằng cho ta."
- -----------------------------------------------------
" Lục Nhi."
Phiên Vân đang ngủ thì bị làm phiền, y mở mắt cảm giác mình chỉ mới
ngủ một chút thôi mới nói: " Vương gia có chuyện gì vậy, không phải trời còn chưa sáng sao?"
" Ta..." Ngôn Phong từ lần đầu tiên phát âm được, vài ngày sau đã có
thể nói câu từ rõ ràng nhưng lại ngắn gọn, không thể nói nhiều một lúc: " Muốn... tiểu..."
Nghe rõ Phiên Vân lập tức tỉnh ngủ, y trèo qua khỏi người Ngôn Phong
để xuống giường. Lấy một cái chậu đã chuẩn bị sẵn bên dưới gầm giường ra rồi đỡ hắn dậy, giúp Ngôn Phong kéo quần thấp xuống một chút sau đó để
hắn tự cầm lấy mà tiểu ra chậu.
Những việc thế này đã thành quen nên cả Ngôn Phong và Lục Nhi đều tự
nhiên như không có gì, không hiểu sao lúc kéo quần lại cho hắn lại thấy
nàng lén cười. Ngôn Phong nhìn nàng hỏi: " Chuyện gì?"
" Không." Phiên Vân đúng là không tránh được mắt hắn, thành thật nói: " Chỉ là nhớ lại lần đầu lúc ta giúp người cầm... vương gia người còn
không tài nào đi nổi, mặt cũng lúc xanh lúc đỏ, rất là... tức cười."
" Nàng..." Ngôn Phong gắt giọng, nhìn Lục Nhi không thể nhịn mà vừa
nói vừa cười chuyện của hắn lúc xấu hổ: " Nàng còn... dám cười?"
" Không!" Phiên Vân xoay mặt đi, giọng vẫn còn đầy ý cười nói: " Không dám nữa."
" Nàng... được lắm. Muốn cười..." Hắn tức giận nhưng cũng yêu thương Lục Nhi như vậy, cuối cùng ngắn gọn nói: " Cứ cười đi."
" Ha ha...!" Phiên Vân thấy hắn như thế càng không nhịn được cười ra
tiếng, lúc này vị vương gia kia thật đã bị y làm tới tức nghẹn, nằm
xuống đã nhắm mắt không thèm để ý mình. Y đành xuống nước với hắn: "
Vương gia, người giận rồi sao?"
Hắn không nói năng gì, y lại nắm lấy tay hắn kéo kéo: " Thật sự giận ta rồi?"
" Không có." Ngôn Phong đột nhiên nói, hai mắt vẫn nhắm.
Giọng điệu rõ ràng hờn dỗi còn nói không, Phiên Vân thật muốn cười
nhưng sợ hắn lại khó chịu mới cố nhịn lại nói: " Ta đi thu dọn chỗ này,
vương gia cứ ngủ đi không cần chờ."
Ngôn Phong không nói năng gì, Phiên Vân mới bưng châu kia ra ngoài.
Đổ xong y mang chậu đến bên giếng, định chờ sáng mai sẽ rửa rồi xoay
người muốn trở lại vào phòng, không ngờ nơi này khuất góc tối lại có hai kẻ xuất hiện.
" Ùm..." Miệng vừa định kêu lên đã bị bịt lấy, người đang khống chế
hai tay Phiên Vân phía sau có thể nhận ra sức lực rất lớn. Y chưa hoàn
hồn thì lại bị người còn lại kề lưỡi kiếm sắc bén lên cổ, bản thân không dám động đậy nữa.
Phiên Vân trong lòng hỗn
loạn, lo lắng vì bốn vị gia nhân ngoài cửa
kia vừa rồi có thể thấy mình ra ngoài nghĩ ý tứ nên ngại đi theo, hiện
giờ y lại chẳng có cách nào la lên báo. Hai kẻ này là ai, đột nhập vương phủ không lý nào muốn gây hại tới vương gia chứ?
" Không muốn chết thì đừng có làm chuyện ngu ngốc." Giọng nói trầm
thấp của nam nhân, hắn kiếm kề bên cổ nữ tử cho rằng là a hoàn vương phủ nói: " Khôn hồn thì nói cho chúng ta biết, nơi ở của Nhật Minh vương."
Hai mắt Phiên Vân trợn lên sợ hãi, mục đích của chúng thật sự là vương gia. Là thù hay là bạn lại còn chưa dám nói trước.
- -----------------------------------------------------
" Bẩm hoàng thượng, có tam hoàng tử cầu kiến."
Hoàng đế tuổi gần tứ tuần, gương mắt đã xuất hiện nhiều nét nhăn già
hơn tuổi. Hắn nằm trên giường nhỏ dài dưới mái đình hoa viên, lười biến
nhắm một mắt hé một mắt nhìn thái giám Tứ Tùy: " Lại là việc của nữ nhân họ Đàn kia, bảo nó đêm đã khuya rồi nên về đi."
" Hoàng thượng nhiều lần từ chối, tam hoàng cử lần này vô cùng kiên quyết nói, không gặp được hoàng thượng thì sẽ không đi."
" Hỗn láo." Hoàng đế tức giận quát một tiếng.
Tứ Tùy bị dọa sợ vội nhận lỗi: " Nô tài đáng chết, hoàng thượng bớt giận."
Hoàng đế đương nhiên không phải tức giận tiểu thái giám, hắn vẫn
không hạ hỏa: " Tiểu tử này có phải bình thường trẫm quá nuông chiều,
chỉ vì một cái nữ nhân dân dã cũng muốn tới chỗ trẫm lập uy."
" Tam hoàng tử nhất thời suy nghĩ thiếu sót, hoàng thượng chớ nóng
giận làm hại thân thể." Tứ Tùy nói: " Nô tài tập tức đi khuyên tam hoàng tử."
" Không cần, nó muốn đợi cứ để nó đợi."
Hoàng đế mắng xong lại muốn ngủ sâu, thế nhưng hắn yêu thương tam
hoàng tử đương nhiên quan tâm. Thấy hoàng đế lòng không an, Tứ Tùy lên
tiếng: " Hoàng thượng, nếu tam hoàng tử đã muốn nữ tử này như vậy, người chỉ cần hạ một thánh chỉ là được rồi. Nhật Minh vương gia giờ đã ra như vậy, nếu nàng ta chịu không nổi mà nghĩ quẫn, sợ là tam hoàng tử..."
" Haa!" Hoàng đế thở dài, hắn ngồi dậy nhìn bên ngoài hoa viên trời
đêm nói: " Ngươi tưởng trẫm không muốn toại nguyện hắn sao? Nhưng nữ tử
này giờ đã vào vương phủ của hoàng thúc."
Hoàng đế lắc đầu: " Bên ngoài ai cũng biết hoàng thúc vì hộ giá bị
thương mới trở thành tàn tật, vương phi của hắn vì phu quân cưới thêm
thiếp để hầu hạ hắn. Nếu bây giờ trẫm hạ lệnh đòi người cho Nghĩa nhi,
ngươi nói sẽ không có lời đồn đại hay sao?"
" Hoàng thượng." Thái giám Tứ Tùy thản nhiên nói: " Ba năm qua Nhật
Minh vương phi trong phủ làm ra loại chuyện gì, còn bên ngoài cười mấy
cái tiểu thiếp cho vương gia, chẳng ai có kết quả tốt."
Hoàng đế nhướng mi mắt: " Ngươi có ý gì?"
" Ba năm vương gia hại không ít nữ tử bỏ mạng, nếu bây giờ có mang
một người đưa đi cũng chẳng có bao nhiêu người dị nghị." Tứ Tùy nói nhỏ
hơn: " Nữ tử này với tam hoàng tử có tư tình từ trước, gả vào vương phủ
xem ra không ưng thuận. Chỉ bằng lợi dụng cô ta, loại bỏ?"
Hoàng đế ngạc nhiên, trong đáy mắt phân vân: " Thế nhưng..."
" Hoàng thượng sở dĩ còn giữ lại mạng sống cho vương gia để gây sức
ép cho Thảo Trường quân, mối nguy hại này tuy có thể kiềm hãm nhưng
không thể hoàn toàn nhổ bỏ." Tứ Tùy nói: " Vừa hay cứ tạo ra mấy cái lý
do, nói vương gia âm khí quá nặng, hại chết nhiều tiểu thiếp. Đem đến
mấy cái tai tiếng không hay, thêm cả tình trạng sức khỏe của vương gia
truyền ra. Thảo Trường quân kia sẽ không thể ngồi yên, chúng ta dựa vào
đó diệt gọn một lần."
Thấy hoàng đế còn phân vân, Tứ Tùy nói tiếp: " Binh lực của hoàng
thượng ba năm trước chưa có khả năng chống lại Thảo Trường quân, binh
không có tướng tài làm chủ. Nên đành phải làm ra cái màn kịch kia khiến
vương gia thành phế nhân, ở hoàng thành đóng vai trò con tin áp chế Thảo Trường quân, bây giờ bọn chúng vẫn nắm quyền Nam địa, nhân dân tách
biệt chỉ sợ không chủ động sẽ mất đi lợi thế."
Hoàng đế lên tiếng: " Hiện tại hoàng thúc vẫn ở trong tay trẫm, bọn chúng chắc chắn không dám làm ra loại chuyện gì to lớn."
" Hoàng thượng có nghĩ thời gian của vương gia đã không còn nhiều nữa không?"
" Cái gì?" Hoàng đế nhìn Tứ Tùy.
" Nhật Minh vương gia bây giờ nhờ vào vương phi sống không bằng chết, người không ra người, ma không ra ma. Chút hơi tàn của hắn sợ chẳng trụ được thêm hai năm, đến lúc mạng vương gia đã tận, càng khiến Thảo
Trường quân sinh hận ý, không còn con tin muốn nổi loạn là không tránh
khỏi."
Hoàng đế trầm mặt, Thảo Trường quân chính là cỏ mọc ven đường. Người
nào người nấy đều là sức sống mãnh liệt càng không sợ chết, mỗi ngày lại sinh dưỡng ra nhiều thêm người tài. Bỏ đại một tên lính trong hang ngũ
ra cũng đã có thể ngang bằng với tướng chỉ huy của tướng lĩnh hoàng
thành, lại thề chết trung thành với Nhật Minh vương gia. Đây là nỗi lo
rất lớn trong lòng hắn, chỉ có cách dùng Duật Ngôn Phong uy hiếp. Nếu
Ngôn Phong thật sự chết, thật khó nghĩ hậu quả.
" Hoàng thượng." Thái giám Tứ Tùy cúi người nói: " Nếu không thể quản được sống chết, chỉ bằng bây giờ lật ra ván bài, dùng mạng sống của
vương gia yêu cầu mười ba tướng lĩnh dẫn đầu Thảo Trường quân tự trói
nộp mình."