Hắc Bảo để Nhã Thanh trên lưng vụt chạy đi nhanh đến quân lính không cách
nào đuổi kịp, trong đám lính có người nhìn thiếu niên thanh mảnh cưỡi
trên lưng ngựa cùng tà y phục xanh nhã nhặn bị gió thổi bay mà không
tránh khỏi thốt lên khen ngợi: “ Thật đẹp.”
“ Á…” Hắc Bảo bất ngờ phi nhanh làm Nhã Thanh mất thăng bằng vội túm
chặt lấy bờm của nó, y đến khi ngồi vững rồi mới hé mắt nhìn khung tường thành cứ vun vút vượt qua tầm mắt, cảm giác rất dễ chịu.
Tuy có thể xem như đã được Hắc Bảo đồng ý để y cưỡi nó, thế nhưng Nhã Thanh vốn cưỡi ngựa không giỏi còn là lần đầu tiên tự mình cưỡi trên
lưng Hắc Bảo, với tốc độ chạy của nó y không tránh khỏi ngồi không vững
mà xiêu vẹo trên lưng Hắc Bảo.
Nhã Thanh đương nhiên vẫn không có khả năng điều khiển được Hắc Bảo, y tùy ý tin tưởng mà để nó đưa mình đi đâu thì đi. Qủa nhiên nói y tin
tưởng Dung Tử thì chi bằng tin vào con ngựa này vẫn hơn, Nhã Thanh từ xa đã nhìn thấy Thẫm Ngụy đang đấu kiếm cùng với một vị cô nương giữa vòng vây của không ít binh lính, y lớn tiếng gọi: “ Thẫm Ngụy.”
“ Nhã Thanh?” Thẫm Ngụy vừa nghe thấy thì chưa cần nhìn tới cũng đã
nhận ra, hắn không cần nhường nhịn nữa mà thẳng tay đánh một chưởng vào
bả vai Hà Thi khiến cô ta bị đẩy lui về sau. Thẫm Ngụy xoay người đã
nhìn thấy Nhã Thanh ngồi không vững trên lưng Hắc Bảo đang chạy về phía
này, hắn lo lắng mà lớn tiếng: “ Giữ chắc cương ngựa.”
“ Không thể nào, tại sao y lại có thể xuất hiện ở đây?”
Hà Thi vừa bị đánh lui lại liền nghe Bạch Chiêu Nghi nói, cô nhìn
nàng ta vẻ mặt không vui vì sự xuất hiện của Nhã Thanh. Hà Thi cứ như
vậy không cần suy nghĩ liền nhanh phóng lên phía trước muốn đánh tới
Thẫm Ngụy để ngăn cản hắn, miệng cũng ra lệnh cho đám quân lính xung
quanh: “ Kẻ dám cả gan đột nhập hoàng cung có ý hành thích bệ hạ, lập
tức giết chết không tha.”
“ Tuân lệnh.”
“ Khốn kiếp.” Nhìn đám quân lính rút kiếm hướng về phía Nhã Thanh,
Thẫm Ngụy mắng một tiếng cũng lao về phía trước lại nhận ra kiếm của Hà
Thi sau lưng cũng đang nhắm về phía mình.
Bạch Chiêu Niên phía sau có thể nhìn thấy tất cả chuyện đang diễn ra, lưỡi kiếm của Hà Thi đã đâm đến nhưng Thẫm Ngụy không hề có ý né tránh, nàng sợ hãi quát lên: “ Hà Thi, lập tức ngừng tay cho ta.”
Mắt nhìn thấy cung thủ phía trên tường thành đã thả tên bắn về phía
Nhã Thanh, Thẫm Ngụy không có thời gian để quan tâm đến Hà Thi. Hắn nhận một kiếm đâm trên cánh tay mình, Thẫm Ngụy vẫn không để tâm mà lao đến
đánh bay những mũi tên liên tục hướng Nhã Thanh bắn xuống.
“ Dừng lại, tất cả lập tức ngừng lại cho ta.”
Vừa nhận được lệnh từ Bạch Chiêu Niên, cung thủ trên tường thành và quân lính bao vậy bên dưới lập tức ngừng lại.
“ Thẫm Ngụy.”
Thẫm Ngụy xoay lưng nhìn thấy Hắc Bảo đã phóng đến chỗ mình, hắn vội
đưa tay đón lấy Nhã Thanh không suy nghĩ mà lao từ trên lưng ngựa xuống. Không nghĩ y lại có hành động như vậy, Thẫm Ngụy vừa đón được Nhã Thanh đã gắt giọng: “ Ngươi làm gì vậy, rất nguy hiểm có biết không?”
“ Đưa ta xem.” Nhã Thanh sắc mặt cũng trắng xanh khi nhìn thấy vết
thương trên cánh tay Thẫm Ngụy, lưỡi kiếm đâm vào rất sâu hơn nữa còn
chảy máu không ngừng: “ Không được, ta không mang theo thuốc cầm máu…
làm sao đây.”
“ Vết thương nhỏ, không sao.”
Nhã Thanh vừa sợ vừa khó chịu, lại là vết thương nhỏ không đáng gì.
Cả hắn cả Vong Âm, bọn họ là võ tướng xem nhẹ thương ngoài da không có
nghĩa sẽ không biết đau, hơn nữa miệng vết thương vẫn đang không ngừng
chảy máu hắn vẫn có thể nói không sao càng khiến y tức giận mà lớn
tiếng: “ Tại sao không tránh, ngươi rõ ràng có thể tránh được đường kiếm vừa rồi không phải sao?”
Nhã Thanh không hề nghe thấy mệnh lệnh của Hà Thi muốn binh lính giết y vừa rồi, cũng vì lo sợ khi nhìn thấy Thẫm Ngụy bị đâm một kiếm sau đó nên không hề chú ý đến mấy mũi tên vừa rồi rõ ràng là nhắm vào y chứ
không phải Thẫm Ngụy. Nhã Thanh một tay vừa giữ lại vết thương cho hắn
vừa hướng đám quân linh nói vội: “ Thuốc cầm máu… không phải Bạch Miên
các ngươi có rất nhiều thảo mộc hay sao, Dạ Hoa Y thảo, Thừa Yên thảo,
Minh Lan thứ gì cũng được.”
Cả đám quân lính bị thiếu niên kia lớn tiếng yêu cầu nhưng vẫn chưa
nhận được lệnh thì cũng chẳng ai có hành động gì, Hà Thi còn muốn tiến
lên thì lại bị Bạch Chiêu Niên chặn lại.
Bạch Chiêu Niên giữa hai hàng quân lính chậm đi lại chỗ của Nhã Thanh và Thẫm Ngụy, nàng biết vừa rồi Hà Thi chỉ có ý muốn ngăn cản Thẫm Ngụy cứu mạng Nhã Thanh, thế nhưng hắn thà rằng để mình chịu nguy hiểm cũng
phải bảo vệ y. Bạch Chiêu Niên trong lòng đau đớn cũng không muốn thừa
nhận, thế nhưng nàng không thể nào so sánh được với y.
“ Bệ hạ.” Hà Thi một bên nhìn Bạch Chiêu Niên, chỉ cần nàng ta ra
lệnh thì cô cho dù có bị Thẫm Ngụy giết chết cũng sẽ lấy mạng kẻ kia,
Bạch Chiêu Niên rõ ràng biết điều đó, cũng biết chỉ cần kẻ kia không còn nữa thì Thẫm Ngụy cũng sẽ từ bỏ y, vậy thì tại sao?
“ Dùng thứ này đi.”
Nhã Thanh nhìn lọ thuốc nữ tử cao quý đưa đến trước mặt mình, nhận ra Thẫm Ngụy còn cố ý chắn phía trước như lo lắng nàng ta sẽ làm hại y.
Nhã Thanh không suy nghĩ nhiều mà cầm lấy lọ thuốc Bạch Chiêu Niên đưa, y mở ra để trên mũi ngửi qua là Dạ Hoa Y thảo được bào chế thành bột
thuốc, tuy rằng chỉ là một loại bào chế đơn giản nhưng Dạ Hoa Y thảo vẫn có hiệu quả cầm máu.
Nhã Thanh gật đầu tỏ ý cảm tạ cô nương kia, y rắc thuốc lên miệng vết thương trên tay Thẫm Ngụy sau đó cẩn thận băng lại: “ Dạ Hoa Y thảo chỉ có thể tạm thời cầm máu, trở về vẫn cần phải rửa lại vết thương cho
ngươi.”
“ Ngươi tại sao không rời khỏi mà lại chạy đến đây?”
Nhã Thanh ngước đầu nhìn Thẫm Ngụy, y nhíu mày: “ Ta đương nhiên đến để tìm ngươi.”
“ Ta rõ ràng đã nói
các ngươi tự mình đi khỏi.” Thẫm Ngụy nói: “ Ta
tin tưởng để Vong Âm ở cạnh ngươi, hắn lại không suy nghĩ để ngươi một
mình nguy hiểm như vậy.”
“ Đó là do ngươi không chịu nói rõ với chúng ta.” Nhã Thanh tức giận: “ Đột nhiên biến mất chỉ để lại một tờ giấy với hai dòng chữ ngươi nghĩ ta và Vong Âm có thể an tâm cứ như vậy rời khỏi Bạch Miên?”
Thẫm Ngụy trầm mặt nhìn Nhã Thanh, hắn đưa tay định vén đi vài sợi
tóc rối vướng trên gò má Nhã Thanh sau đó lại ngừng lại mà buông tay
xuống: “ Ta có việc cần làm ở Bạch Miện quốc, bây giờ ngươi đã biết rồi
thì nhanh đến tìm Vong Âm đi.”
“ Việc cần làm?” Nhã Thanh tự nhiên hỏi: “ Là vì nữ đế Bạch Miên sao?”
Cả Thẫm Ngụy và Bạch Chiêu Niên đều ngạc nhiên vì Nhã Thanh biết
chuyện này, Bạch Chiêu Niên sau đó liền đoán ra được vì sao Nhã Thanh
lại có thể xuất hiện trong hoàng cung, lại còn có khả năng chạy được đến chỗ này.
“ Ngươi thật sự muốn lấy nữ đế Bạch Miên quốc?” Thẫm Ngụy không trả
lời, Nhã Thanh lại nói: “ Đừng có nói với ta ngươi làm vậy là vì bất cứ
ai khác, nếu như ngươi nói đó là ý muốn của mình, ta bây giờ sẽ đi tìm
Vong Âm sau đó rời khỏi nơi này không quản chuyện của ngươi nữa.”
Không khí trở nên trầm lặng, Bạch Chiêu Niên xem như đã nhìn ra sự
thật, nàng xoay người bước đi cũng lên tiếng ra lệnh: “ Tất cả đều lui
cả đi.”
“ Bệ hạ.” Hà Thi nhận ra Bạch Chiêu Niên muốn buông tay, cô vội nói: “ Nếu người thật sự muốn trở thành thê tử của Thẫm đại nhân, ta sẽ…”
“ Không cần đâu.” Bạch Chiêu Niên lắc đầu: “ Ngươi vì ta như vậy đã quá đủ rồi.”
“ Bệ hạ.”
“ Ta không thể nào so sánh với y, hơn nữa không thể chỉ vì tình cảm
của ta lại kéo theo cả an nguy của Bạch Miên quốc.” Bạch Chiêu Niên nhìn lại Nhã Thanh, nàng nhỏ tiếng nói rồi lặng lẽ rời đi: “ Y là người mà
chúng ta không phải muốn là có thể loại trừ, cuối cùng ta cũng không có
cách nào thắng được y.”
“ Vị cô nương đó không lý nào chính là…” Nhã Thanh nhìn nữ tử cao quý ra lệnh cho quân lính lui đi, y im lặng nhìn nàng ta đi rồi mới lại chú ý Thẫm Ngụy vẫn cứ nhìn mình không rời: “ Ngươi nhìn đủ chưa?”
“ Các ngươi vốn dĩ đã có thể cùng nhau rời khỏi, ngươi vì sao vẫn quyết định đến tìm ta?”
“ Ta…” Nhã Thanh không biết nên trả lời thế nào, Thẫm Ngụy không
giống với Vong Âm chỉ cần y nói vài câu cũng đủ để hắn thỏa mãn: “ Là
Vong Âm muốn ta đến tìm ngươi.”
“ Vong Âm?” Thẫm Ngụy trầm giọng, hắn lại không muốn chỉ cần y trả lời như vậy đã xem như có kết quả: “ Chỉ vì như vậy?”
Nhã Thanh khó chịu, Thẫm Ngụy rõ ràng đã có thể đoán ra câu trả lời
vẫn cố ý ép y tự mình nói. Nhận thấy hắn muốn tiến gần y lại lui xuống,
mỗi người một bước như vậy đến khi lưng chạm vào tường thành không còn
đường lui. Nhã Thanh lên tiếng: “ Ta không muốn ngươi lấy nữ đế Bạch
Miên.”
“ Vì sao?” Thẫm Ngụy đứng trước mặt Nhã Thanh, dù rằng khoảng cách
giữa hai người gần đến chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể chạm đến đối
phương, hắn thế nhưng không hề đụng đến người y mà ngắn gọn hỏi.
Đối với Vong Âm, Nhã Thanh đều có thể biết rõ tình cảm của hắn dành
cho mình. Trái lại y không thể nào nhìn rõ suy nghĩ của kẻ trước mặt
mình lúc này, đến hiện tại Nhã Thanh không còn muốn cùng hắn đoán tới
đoán lui nữa. Y túm lấy cổ áo Thẫm Ngụy cũng ngước đầu nhìn hắn, y gắt
giọng: “ Chính là vì ta không muốn, như vậy vẫn chưa đủ sao?”
“ Đủ rồi.” Thẫm Ngụy khẽ nhếch môi cười, hắn lên tiếng: “ Chỉ cần là điều ngươi không muốn, như vậy ta sẽ không làm.”
“ Ngươi… ngươi rõ ràng ngay từ đầu đã biết tình cảm của ta.” Nhã
Thanh tức giận: “ Ngươi biết rõ điều đó nên mới cố ý lôi kéo theo Vong
Âm nhất định muốn bàm theo ta.”
“ Đó là do ngươi muốn chạy trốn.” Thẫm Ngụy áp sát thân người đẩy cơ
thể Nhã Thanh hoàn toàn tựa vào tường thành phía sau, hắn mỗi lúc một
gần hơn tựa như sắp chạm vào môi y: “ Ta chỉ có cách làm theo điều mà
ngươi muốn.”
“ Ngươi rõ ràng…”
“ Ngươi và Vong Âm có phải đã xảy ra chuyện gì?”
Không ngờ nhanh như vậy đã bị Thẫm Ngụy nhận ra, Nhã Thanh từ khoảng
cách thật gần nhìn vẻ mặt anh tuấn của hắn, y nhớ lại lời của Vong Âm đã nói với mình.
“ Câu trả lời của ngươi, hay là để gặp được Thẫm Ngụy rồi mới nói cho hắn đi.”
Nhã Thanh chớp mắt một lần, y quyết định rồi mới thành thật lên
tiếng: “ Ta yêu Vong Âm, cũng yêu ngươi… tình cảm của ta là thật, không
phải giả dối.”
“ Ta biết.” Thẫm Ngụy nói rồi lại áp môi mình lên đôi môi có chút run lên của Nhã Thanh, hắn đã luôn nghĩ đến khi mình chạm đến đôi môi này
sẽ là cảm giác gì, liệu có thể chỉ như vậy đã đủ rồi hay không?
Rời đi bờ môi Nhã Thanh, Thẫm Ngụy đưa tay vén đi những sợi tóc vướng trên mặt y. Hắn trầm giọng: “ Ta yêu ngươi, Nhã Thanh.”