Sau khi rời khỏi hoàng thành Bạch Miên thì ba người Nhã Thanh cũng phải mất thêm mười ngày mới về đến Thiên Lang quốc, bọn họ ở trấn Hàm Du thuê
mấy gian phòng để ngủ lại qua đêm, xét theo tốc độ này thì cũng phải mất hơn một tháng nữa mới có thể trở về hoàng thành.
Buổi tối Nhã Thanh thấp thêm một ngọn nến đặt trên bàn rồi chuyên tâm đọc sách, y đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình mới đứng dậy ra ngoài.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy hai kẻ cứng đầu đuối cũng không chịu đi kia
cứ đứng trước phòng mình, Nhã Thanh khó chịu lên tiếng: “ Không phải nói các ngươi đến phủ nha nhờ người của huyện lệnh vận chuyển chỗ thảo mộc
chúng ta mua được ở Bạch Miên trở về hoàng thành, tại sao đi chưa bao
lâu đã trở về rồi?”
“ Việc này không có gì khó, chỉ cần nói ra tên mình thì xong rồi.” Thẫm Ngụy tự nhiên nói.
Vong Âm liếc mắt cảnh giác Thẫm Ngụy: “ Không phải ngươi xong việc rồi, còn chạy đến tìm Nhã Thanh làm gì?”
“ Không phải ngươi cũng đến tìm y sao?”
Vong Âm nói vội: “ Ta chỉ là muốn đến cùng Nhã Thanh nói chuyện mà thôi.”
“ Ta cũng vậy.”
“ Các ngươi có thể đừng ở trước cửa phòng ta làm ồn hay không?” Nhã
Thanh nói rồi cũng mặc kệ bọn họ ở đó đôi co với nhau, y trở vào phòng
rồi lại ngồi xuống cầm cuốn sách mình còn đang xem dở lên tiếp tục lật
trang tiếp theo.
Hai kẻ bên ngoài cửa bị xem như không khí cũng chẳng còn muốn tranh
cãi nữa, Thẫm Ngụy hiểu Nhã Thanh không nói gì tức xem như y đã đồng ý
để họ vào phòng nên mới chủ động bước qua cửa. Vong Âm thấy vậy cũng
liền bước theo vào trong, hắn cũng cẩn thận đóng lại cửa phòng.
Nhã Thanh đang tập trung xem sách nên không muốn chú ý đến hai người
bọn họ, Thẫm Ngụy không nói gì chỉ ngồi xuống đối diện im lặng nhìn Nhã
Thanh, ánh mắt của hắn cũng chẳng khác gì Nhã Thanh đang chăm chú xem
trang sách trên tay, mỗi cử động dù chỉ là ngón tay lật trang sách của
Nhã Thanh cũng tựa như nội dung thú vị mà hắn muốn xem.
Vong Âm trái lại không hề có sở thích kỳ lạ như Thẫm Ngụy, hắn không
hiểu việc ba người bọn họ cứ im lặng ai làm việc nấy trong phòng lúc này là có ý nghĩa gì, thế nhưng Nhã Thanh lại không lên tiếng đuổi người,
hắn cũng không thể nào có chuyện để tên kia ở lại đây một mình với y.
Nhịn nửa canh giờ lại không thể tiếp tục nhịn, Vong Âm chủ động lên
tiếng hỏi: “ Nhã Thanh, ngươi đang xem gì vậy, là sách y sao?”
“ Ngươi nói cái này?” Nhã Thanh nghe hỏi thì mới ngẩng đầu nhìn Vong Âm: “ Không phải.”
“ Thật hiếm khi thấy ngươi còn có hứng thú với một thứ gì khác ngoài y thuật và thảo dược, cuốn sách đó thú vị đến vậy sao?”
Nhã Thanh ngừng lại một chút, y cũng không trả lời mà đưa sách trên
tay mình qua cho Vong Âm: “ Ngươi tự mình xem thì biết ngay.”
“ À.” Chẳng qua chỉ là tìm một chuyện để nói, kẻ luyện võ như hắn vốn không có hứng thú với sách hay chữ, thế nhưng cũng đã đưa đến rồi Vong
Âm mới cầm lấy sách mở ra xem thử. Mới tùy ý lật thử một trang sắc mặt
hắn đã đại biến, Vong Âm khó tin liếc mắt nhìn Nhã Thanh vẫn thấy y
không có biểu hiện gì kỳ lạ, hắn tự nghĩ có phải mình suy nghĩ nhiều rồi nên mới lật thêm một trang khác.
Lần này Vong Âm không còn giữ nói bình tĩnh như vừa rồi, hắn thả rơi
cuốn sách xuống mặt bàn với tình trạng mở ra vẫn nằm im ở trang hắn vừa
mới xem đó. Vong Âm khó tin nhìn Nhã Thanh: “ Ngươi… nguoi lại xem loại
sách này?"
“ Cái đó là không biết vì sao nằm trong bao đồ của ta, chắc là do tên đệ nhất nam kỹ kia làm ra rồi.” Nhã Thanh bình tĩnh giải thích lại
chống tay trên mặt bàn đỡ lấy đầu mình nói: “ Trước kia ta cũng không
quan tâm mấy thứ này lắm, nhưng lúc nhìn thấy nó cũng muốn tìm hiểu thử
xem.”
“ Đây… đây là… ngươi rõ ràng không nên xem.”
Không quan tâm đến Vong Âm còn đang muốn gấp lại sách trên bàn, Thẫm
Nguy vừa rồi cũng nhìn thấy rõ ràng tranh vẽ trên đó chắc chắn là miêu
tả chuyện ân ái giữa hai nam nhân. Nếu là người của Nguyệt Xuân viện có
thứ này cũng không phải chuyện lạ, chỉ là Nhã Thanh xem nó mà mặt một
chút đỏ cũng không có càng khiến Thẫm Ngụy muốn ép y làm ra dáng vẻ xấu
hổ không thôi.
“ Ngươi làm gì vậy.” Mắt thấy Vong Âm còn muốn mang cuốn sách kia đốt bỏ thì Nhã Thanh cũng nhanh tay đoạt lại: “ Thứ này ngươi không thể
đốt.”
“ Loại sách như vậy cũng dám để ngươi xem, vẫn là nên đốt bỏ thì hơn.”
Nhã Thanh nhíu mày nói: “ Trong này có rất nhiều thứ mà ta vẫn chưa
biết đến, nếu tìm hiểu kỹ một chút còn có thể giúp biểu đệ nhà ta làm ra mấy thứ tốt ngươi không hiểu sao?”
“ Cái đó… ngươi thật ra là muốn làm ra thứ gì đây?”
Thẫm Ngụy từ lúc vào phòng đến giờ vẫn chưa nói lời nào, hắn lúc này
lại đứng lên đi qua chỗ Nhã Thanh còn cố ý cúi người chặn hai tay trên
cạnh bàn, vây thân người Nhã Thanh giữa hai cánh tay mình, Thẫm Ngụy
trầm giọng: “ Ngươi xem chăm chú như vậy, chắc là đã tìm hiểu được thêm
không ít chuyện đi.”
“ Ta đã nói…” Nhã Thanh lần này có thể đoán ra dụng ý của Thẫm Ngụy, y không muốn chịu thua hắn mới không né tránh mà thẳng thắn ngước mặt
nhìn Thẫm Ngụy nói: “ Ta chỉ xem để hiểu rõ hơn một chút, như vậy cũng
có thể giúp được Phiên Vân.”
“ Xem ngươi cũng đã xem rồi.” Thẫm Ngụy khẽ nâng lên khóe môi: “
Ngươi chắc cũng đã hiểu rõ hai nam nhân làm thế nào hành sự chuyện phu
thê, cũng biết được trên giường thì nên làm những gì đúng chứ.”
Xem cũng xem lâu như vậy rồi làm gì có chuyện Nhã Thanh không biết,
lúc trước y lo lắng cho Phiên Vân mới tìm hiểu qua chút ít, cùng làm chỉ biết nam nhân làm chuyện ân ái thì khó khăn hơn làm với nữ nhân, thế
nên sẽ cần những thứ giúp ích như cao dược chẳng hạn.
Thế nhưng bây giờ xem sách hết một lượt y mới biết thì ra không chỉ
đơn giản cứ cho vào là đã xong, cơ thể nam nhân cũng có những điểm mẫn
cảm riêng của mình, thế nên lúc hai người làm chuyện phòng the cũng sẽ
làm ra mấy hành động ân ái kích thích lẫn nhau khác nữa.
Nhã Thanh vừa rồi còn có thể giữ bình tĩnh như không có gì, nhưng đối diện với ánh mắt cứ nhìn vào mình với mấy loại ý nghĩ như vậy, Nhã
Thanh không tránh khỏi bắt đầu thấy lúng túng: “ Dù sao cũng chỉ là một
cuốn sách, đâu thể nào hoàn toàn nói hay làm
gì cũng đúng như vậy, thế
nên…”
“ Thế nên ngươi cũng có thể tự mình kiểm chứng xem những thứ trên sách nói có thật đúng như vậy hay không mà phải chứ?"
“ Ngươi…” Nhã Thanh mặt chuyển hồng, y bắt đầu nhận ra nguy hiểm mà
hơi ngã người về phía sau tựa lưng vào cạnh bàn để tránh Thẫm Ngụy. Đúng ra có thể lập tức phản bác hắn, thế nhưng y chỉ vừa mới xem mấy thứ
kia, bây giờ nghe hắn nói thì trong đầu đã tự nhiên hiện lên mấy hình
ảnh đáng xấu hổ của hai nam nhân quấn lấy nhau mới lớn tiếng: “ Ngươi
tốt nhất đừng có làm bậy.”
Thẫm Ngụy cúi thật gần bên tai Nhã Thanh mới trầm giọng: “ Ta làm gì cơ?”
“ Ngươi…”
“ Thẫm Ngụy, ngươi đừng có quá đáng.” Vong Âm nhìn thấy Nhã Thanh khó chịu thì lập tức kéo Thẫm Ngụy ra xa, hắn còn muốn mắng tên kia một
trận thì lại nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng đỏ bừng của Nhã Thanh.
Rõ ràng mỗi lần ở cùng với hắn đều tỏ ra hờ hững như vậy, cho dù là
lần đó hắn bị trúng xuân dược đến y phục của y cũng đã cởi rồi ( mới lột tới vai người ta thôi) thế nhưng Nhã Thanh còn chẳng có chút phản ứng nào. Thế mà mỗi khi ở gần Thẫm Ngụy, chỉ cần bị hắn trêu một chút cũng
có thể khiến y mặt đỏ cũng ngượng ngùng như tiểu cô nương vậy khiến Vong Âm không cam tâm.
Nhã Thanh vừa thở ra nhẹ nhõm khi Vong Âm cuối cùng cũng chịu chen
vào ngăn cản, không ngờ sau đó liền bị hắn túm lấy cổ tay mình ra vẻ tức giận. Nhã Thanh ngạc nhiên: “ Ngươi làm sao vậy?”
“ Lúc nào cũng là Thẫm Ngụy.” Vong Âm giống như thay đổi suy nghĩ chỉ trong tích tắc, hắn cứ như vậy kéo Nhã Thanh hướng lại giường ngủ còn
lớn tiếng khẳng định: “ Ta không tin mình không thể bằng hắn, không thể
khiến ngươi làm ra bộ dạng yếu đuối đó.”
“ Vong Âm tên ngốc này, ngươi đang nói cái gì vậy? Nhanh buông tay
cho ta...” Nhã Thanh bị kéo mạnh đi, đến lúc thật sự bị Vong Âm đẩy ngã
lên giường rồi Nhã Thanh mới bắt đầu nhận ra hắn không phải đang nói
đùa: “ Chờ đã, ngươi muốn làm gì?”
“ Ngươi không biết sao?” Vong Âm vừa nói còn đứng bên giường chặn
đường lui của Nhã Thanh, hắn cũng tiện tay cởi luôn ngoại bào của mình.
“ Ngươi ngừng lại cho ta, đừng có cởi nữa, ngươi không phải nói sẽ
không làm những việc ta không muốn?” Xem Vong Âm vẫn cứ như vậy lưu loát cởi y phục, Nhã Thanh có chút sợ liền hướng mắt đến Thẫm Ngụy phía sau: “ Thẫm Ngụy, nhanh giúp ta.”
Thẫm Ngụy một bên theo dõi từng hành động cử chỉ của Nhã Thanh, hắn
sau khi nghe y gọi tên mình thì trong tâm cũng bắt đầu bị đánh động
không muốn chỉ là người quan sát nữa. Thẫm Ngụy thổi tắt đi cây nến trên bàn, căn phòng lại chỉ còn lẻ loi một ngọn nến nhỏ phía trên kệ cao
khiến căn phòng lại có thêm một chút màu u tối.
“ Ngươi đã thửa nhận tình cảm của mình với ta và Vong Âm.” Thẫm Ngụy
trầm giọng như trả lời Nhã Thanh kêu giúp: “ Nếu vậy những việc phát
sinh ham muốn đối với đối phương cũng có tình cảm với mình thì chỉ là
đương nhiên không phải sao?”
Nhìn thấy Thẫm Ngụy cũng cởi đi ngoại bào của hắn rồi tiến lại gần,
Nhã Thanh lần đầu tiên trong mấy tháng qua có thể nhìn thấy Vong Âm và
Thẫm Ngụy chịu đồng lòng hợp tác với nhau như vậy, thế nhưng nguyên do
mục đích lại đều là vì muốn thượng y không sai đi.
Thêm nữa vừa rồi hai tên này đều xem bức vẽ miêu tả rõ ràng kia nên
xem ra là bị ảnh hưởng rồi, Nhã Thanh biết mình hiện tại chạy không
thoát nên mới cố ý muốn đàm phán thử xem: “ Cái đó… ta có điều kiện.”
“ Điều kiện?”
“ Nói ra thử xem.”
Nhã Thanh nói vội: “ Ta muốn là người chủ động tiến vào.”
Sau khi Nhã Thanh nói ra thì không khí lại có chút căng thẳng, y nhìn hai tên nam nhân cao lớn đang chắn trước giường mình thì cũng tự nhận
ra yêu cầu này có chút không hợp lý. Thế nhưng Nhã Thanh xem sách cũng
có nói tới kẻ nằm dưới sẽ có nguy cơ bị đau không ít, y nhất định không
thỏa hiệp mà lui vào trong một chút cách xa bọn họ mới nói: “ Ít nhất
lần đầu tiên cũng nên để ta làm, như vậy biết đâu các ngươi sau này cũng cảm thấy không có vấn đề. Không phải cũng chỉ là vấn đề ai là người chủ động thôi, như vậy để ta làm cũng không được sao?”
“ Đường nhiên không được.”
Nhã Thanh lặng người nghe Vong Âm và Thẫm Ngụy cùng đồng thành không
sai biệt chút nào, y nhận thấy bây giờ nếu không nhanh trốn thì nhất
định khổ rồi. Nhìn thấy một khe hở nhỏ ở mép giường tựa như đường sống
duy nhất, Nhã Thanh vừa liều chết muốn xông qua đó thì đã lập tức bị túm lấy kéo lại áp xuống giường: “ Chờ đã, chúng ta cần thương lượng… ừm…”
Vừa bị đè lên cơ thể cũng đã bị người chặn mất đôi môi của mình không thể nói tiếp, Nhã Thanh lần này tự biết bản thân hoàn toàn bị họ nắm
lấy rồi. Y tiếp nhận cái hôn của Thẫm Ngụy cũng không có phản kháng lại, cứ như vậy nhẹ nhắm lại mắt.
Vong Âm chậm hơn một bước nhìn Thẫm Ngụy đè lại Nhã Thanh lên giường
rồi chiếm luôn nụ hôn của y, hắn tuy có chút không cam nhưng lần trước ở Nguyệt Xuân viện xem như Vong Âm chiếm được cơ hội tốt, thế nên hắn
cũng không muốn tính toàn thiệt hơn mà thả màn che giường xuống rồi cúi
người đưa tay tháo ra dây buộc y phục trên người Nhã Thanh.