" Vương gia, ta thả tay ra nhé?" Phiên Vân hỏi ý Ngôn Phong, đã nhận được cái gật đầu của hắn nhưng y vẫn có chút lo lắng.
Hôm nay y giúp vương gia tập nâng cánh tay, tay phải của hắn đang nhờ vào sức của Phiên Vân mà giơ thẳng ra phía trước. Y nuốt một ngụm trong cổ họng, sau đó bàn tay đang đỡ cánh tay của Ngôn Phong từ từ buông ra, y chậm nói: " Bình tĩnh, người cố dùng lực một chút. Nếu đau hay không
chịu nổi thì cứ thả tay xuống, được chứ?"
Ngôn Phong tập trung hết sức dồn vào cánh tay phải của hắn, Lục Nhi
buông ra thì quả nhiên khó khăn rất nhiều. Cánh tay run run cố giữ vững
trong không trung, thế nhưng chỉ có thể tự mình giữ trong tích tắc liền
rơi xuống trên chăn bông, không một chút sức lực.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Ngôn Phong, đôi mắt đầy thù hận nhìn
cánh tay phải của hắn. Phiên Vân biết hắn không vui, y dùng khăn tay
chậm trên gương mặt hắn: " Không sao, chẳng phải vương gia đã tự giữ
được một chút rồi sao? Cơ thể người chỉ mới vừa tốt hơn nên vẫn cần
nhiều thời gian, ta cùng người từ từ tập luyện được chứ?"
" Chỉ mới như vậy." Ngôn Phong nhăn mày: " Đến bao giờ mới được?"
" Người thật là, có thể chịu đựng hết ba năm. Bây giờ có khả năng khỏe lại, tại sao chờ một khắc cũng bất mãn thế?"
" Ta có thể." Ngôn Phong nhìn gương mặt xinh đẹp của Lục Nhi, hắn ôn nhu nói: " Nhưng ta không muốn... để nàng chờ."
Phiên Vân mỉm cười: " Không sao, ta rất có kiên nhẫn. Ta cho dù là
vài năm cũng có thể chăm sóc tốt vương gia, nhưng chờ khi vương gia khỏe lại rồi ta nhất định sẽ đòi cả vốn lẫn lời, trả công không được thiếu."
" Lục Nhi... ta..."
" Suỵt." Phiên Vân ngăn lại lời Ngôn Phong, hắn cũng hiểu mà im lặng không nói gì nữa, ngay ngắn nằm xuống giường.
" Đàn cô nương, ta vào đây." Bên ngoài cửa lúc này a hoàn chỉ nói có lệ, không chờ đợi đồng ý đã mở cửa đi vào phòng.
Cô ta mang chén thuốc có màu đen xì đi tới nhìn Phiên Vân đang xoa
nắn tay chân cho vương gia, môi hiện ý cười khinh thường: " Đàn cô nương thật là có lòng quá, tất cả mọi việc của vương gia đều tự mình hầu hạ
chu đáo."
" Vương gia là phu quân của ta, ta đương nhiên nên hầu hạ chu đáo rồi." Phiên Vân cười nói.
Câu " vương gia là phu quân của ta " này vào tai Ngôn Phong thật dễ nghe, hắn trong mắt đầy tình ý yêu thương nhìn Đàn Lục Nhi.
Đàn Lục Nhi đang ngước đầu nói chuyện nên đương nhiên không thấy,
nhưng biểu hiện của vương gia lại lọt vào mắt a hoàn kia không thiếu.
Chỉ là hắn sau khi nhìn Lục Nhi thì lướt đôi con ngươi có chứa sát ý qua cô, khiến a hoàn bất chợt lạnh sống lưng mà run khẽ một cái.
" Ngươi đến đây có việc gì?" Phiên Vân hỏi.
Cố không nhìn đến vương gia nữa để bản thân không bị dọa sợ, a hoàn
nói với Đàn Lục Nhi: " Thuốc của vương gia, mỗi tháng đều phải uống."
" Đưa cho ta là được rồi." Phiên Vân tranh lấy chén thuốc trên tay a
hoàn, cố ý nói: " Ta giúp vương gia uống, không cần phiền tới ngươi cạy
miệng đổ thuốc đâu."
A hoàn bình thường sẽ đáp trả chẳng tiếc lời, nhưng vừa rồi nhận một
ánh mắt đe dọa của vương gia nên không tránh khỏi sợ hãi: " Không được,
ta phải nhìn thấy vương gia uống thuốc xong mới đi."
" Các ngươi có lý không thế? Bình thường vương gia ăn uống các ngươi
có quan tâm một chút nào sao? Bây giờ một chén thuốc cũng làm ra vẻ, chờ người dùng rồi mới an lòng này làm cho ai xem chứ?" Phiên Vân tức giận
lớn tiếng, lúc này bàn tay đang được y cầm lấy của vương gia ngón động
đậy.
Phiên Vân đưa mắt nhìn hắn thì thấy Ngôn Phong gật đầu với mình, y
cắn cắn vành môi, trong lòng không cam tâm nhưng chỉ đành đồng ý: " Được rồi, ta bây giờ giúp vương gia uống là được chứ gì."
A hoàn im lặng không nói, Phiên Vân đổi vị trí ngồi lên trên. Y đỡ
vai Ngôn Phong dậy để hắn tựa vào người mình, trong lòng khó chịu đưa
chén thuốc chết tiệt kia đến môi hắn: " Vương gia, chịu khó một chút."
Ngôn Phong nghe nàng nói, khóe môi hơi cong lên sau đó một hơi uống
sạch. A hoàn còn chẳng dám tin, trước kia muốn hắn uống đều sống chết
liều mạng cắn chặt hàm, khiến các nàng phải bóp miệng đổ thuốc mới được, bây giờ do Đàn Lục Nhi đút thì lại như chén canh ngọt, một hơi uống
cạn.
Phiên Vân để Ngôn Phong lại nằm xuống, y cầm cái chén trống rỗng chúc chúc xuống trước mặt a hoàn: " Thế nào, ngươi vừa lòng rồi chứ?"
" Làm khó Đàn cô nương và vương gia rồi, ta chỉ là làm theo..."
" Đi đi, đi đi." A hoàn còn chưa nói hết đã bị Phiên Vân xua đuổi, y
đẩy cô ta ra cửa đóng rầm lại mà dứt khoát xem như dịch bệnh: " Xong
việc thì đi sớm, đừng có ở đây làm phiền ta."
Phiên Vân chắn trước cửa, cố lắng nghe xem cô ta đi xa chưa. Lúc này
phía sau lại nghe tiếng của Ngôn Phong: " Lục Nhi, nhanh... nước."
" Vương gia." Phiên Vân quay lại, quá vội cũng không thể chạy ra
ngoài lấy nước được, không hay để a hoàn kia nhìn thấy sẽ nghi ngờ. Y
lấy ấm trà vẫn còn đầy nước đến, cho hắn uống cả ấm cũng không đủ để nôn ra: " Làm sao đây, bây giờ đi lấy nước có khiến bị nghi ngờ không?"
" Lục Nhi." Ngôn Phong nói: " Móc họng đi."
" Móc họng." Phiên Vân lo lắng: " Như vậy... ta..."
" Không sao đâu." Ngôn Phong nói.
" Được... được rồi." Phiên Vân thấy hắn kiên quyết như vậy, bản thân
cũng không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể làm theo lời ngôn Phong. Y cho hai ngón tay vào miệng hắn, sợ làm hắn khó chịu nhưng lại không thể không làm.
Ngôn Phong nhăn mày khó chịu, sau đó nôn ra đầy giường. Không chỉ có
thứ thuốc đen kia mà cả đồ ăn sáng và trưa nay cũng bị nôn ra không ít,
trên người Ngôn Phong và Phiên Vân đều bị bẩn cả.
Không ngại bị hắn nôn cả lên người và chăn đệm trên giường, Phiên Vân tươi cười: " Tốt quá, nôn ra được rồi."
Ngôn Phong trầm mặt, cỗ mùi chua bốc lên khiến bản thân hắn còn thấy
không thể ngửi nổi, vậy mà Lục Nhi vẫn chẳng có vẻ gì muốn lui ra. Nhưng cho dù Lục Nhi không để ý thì hắn cũng để ý, mất mặt trước nàng có bao
nhiêu thảm hại đều đã bị nhìn thấy cả. Sau này những
gì hắn chịu đều
phải trả đủ cho bọn chúng.
Thấy vương gia không nói gì lại biết hắn vì bản thân bây giờ nhếch
nhác mà không vui, Phiên Vân hiểu hắn tính tình ra sao nên không nói gì. Y đỡ Ngôn Phong đứng lên, chèn mấy cái gối mềm trên ghế tựa để hắn ngồi xuống, sau đó gom lại chăn nệm bẩn trước ném qua một bên.
Phiên Vân cởi ngoại y đã dính bẩn của cả hai ra trước cũng để một
góc, chính mình lấy áo choàng bên ngoài mặc lên rồi mở cửa ra bên giếng
xách nước. Không có thời gian đun nóng nên chỉ có thể dùng nước lạnh tẩy rửa tạm, thay luôn cả y phục mới.
Chăn đệm cũng đổi lại sạch sẽ nhưng Phiên Vân lại chẳng để Ngôn Phong nằm lại trên giường, y cười với hắn: " Vương gia này xương đã tốt, hay
là hôm nay bên ngoài có nắng thì ra ngoài đi có được không?"
" Ra ngoài?" Ngôn Phong nói, hắn nhìn Lục Nhi rồi lại hướng đến cửa chính: " Sẽ không sao chứ?"
Phiên Vân gật đầu hiểu ý nói: " Hai a hoàn kia hình như ra ngoài mua
đồ rồi, mỗi lần đi đều rất lâu mới trở về. Còn mấy vị huynh đệ bên ngoài đó lại rất tốt, họ chỉ có việc canh chừng không để ta bỏ trốn thôi, còn những thứ khác sẽ mắt không thấy tai không nghe. Vương gia, người an
tâm."
Ngôn Phong suy nghĩ một hồi, hắn ba năm nằm trên giường ngón tay
không thể động. Từ khi Đàn Lục Nhi đến, ăn uống chu đáo, không những cơ
thể có sức lực lại có thể ngồi, có thể nói. Nếu cũng có thể lại bước ra
khỏi cánh cửa kia...
" Vương gia?"
Ngôn Phong nhìn đến Đàn Lục Nhi đang chờ đợi, hắn mỉm cười với nàng: " Được rồi."
Phiên Vân vui vẻ chạy ra cửa, nhờ mấy vị huynh đệ tốt bên ngoài tìm
giúp mình một cái ghế dài để nằm đặt bên ngoài sân nơi có chút nắng ấm. Y cũng cẩn thận lót chăn đệm để vương gia nằm được thoải mái mới đưa
người ra.
" Đàn tiểu thư, hay là để ta cõng vương gia cho." Một gia nhân nam tử thấy cơ thể nhỏ bé yếu đuối của Đàn Lục Nhi đang vất vã cõng vương gia
ra đến cửa mới nói.
Tuy vương gia trông có vẻ ốm nhưng không giống trước kia, hắn đã có
thịt hơn rất nhiều, thân người so với một tiểu cô nương mười lăm đương
nhiên cao và to lớn hơn nhiều. Nhìn nàng cõng hắn như vậy thật không
đúng, không nỡ nhìn.
Ngôn Phong không đến nỗi phải cõng, nhưng để tránh người nhìn thấy
hắn tốt hơn sẽ nghi ngờ nên chỉ có thể đồng ý để Lục Nhi cõng mình. Ngôn Phong ghét phải để kẻ khác chạm tới mình, nhưng bây giờ cũng không phản đối khi nghe gia nhân kia nói.
Phiên Vân biết vương gia không thích, chỉ là không muốn y mệt vì cõng hắn. Phiên Vân cười nói với gia nhân, bước chân cũng từng bước một đi: " Không sao, cứ để ta là được rồi."
Để được hắn xuống ghế dài thì Lục Nhi cũng đã mệt đến hít thở liên
tục, Ngôn Phong nhìn nàng như vậy muốn nói vài câu nhưng lại không thể
nói. Lục Nhi bên ngoài ánh nắng này lại càng xinh đẹp hơn, linh động
hơn, ngắm mãi cũng không thấy chán.
Trời trưa có chút nóng nên Phiên Vân cầm theo cả một cái quạt giấy,
ngồi bên cạnh quạt cho vương gia, cùng hắn chỉ tới chỉ lui trời, mây,
cây cỏ linh tinh. Tuy chỉ có một mình y nói đủ thứ chuyện nhưng vương
gia luôn lắng nghe, cười với y, lắc đầu gật đầu đáp trả.
Mấy gia nhân nhìn khung cảnh hạnh phúc này, Đan cô nương giúp vương
gia được vui mà nói đủ chuyện, tay vừa quạt vừa đôi khi bóc vỏ một trái
nho đút đến tận miệng vương gia. Được một mỹ nhân đẹp như tiên tử hạ
phàm này hầu hạ, chăm từng chút một. Mấy nam nhân nhìn vừa ngưỡng mộ,
vừa ganh tị không thôi. Nếu được đôi môi hồng nhạt đáng yêu đó cất lời
bên tai, được đôi tay ngọc trắng nõn đó quạt cho, đút trái cây cho, bọn
hắn có chết cũng cam nguyện.
Vương gia lại đang ôn nhu cười với Đàn Lục Nhi, nhưng nàng vừa không
chú ý một chút hắn lại liếc mắt về phía mấy nam nhân cảnh cáo. Ánh mắt
dọa người này đừng nói là mấy cái nữ tử như a hoàn kia, đến cả nam nhân
bọn họ vừa nhìn thấy đã rùng mình mà cúi đầu, không dám để cái nhìn trên người Đàn Lục Nhi nữa.
Ngôn Phong rõ ràng thấy ra ngoài rất tốt, nhưng tâm trạng của hắn
đang lạnh xuống không phanh. Mấy kẻ kia dùng ánh mắt ham muốn gì với Đàn Lục Nhi hắn làm sao có thể không nhìn ra, nói vậy trước đây khi hắn
trong phòng không hề biết được, mỗi lần Lục Nhi đi ra đều để bọn chúng
nhìn tới như vậy?
" Mấy vị đại ca, ta có thể nhờ một chút không?" Không đúng lúc ngay
khi Ngôn Phong đang suy nghĩ thì Phiên Vân còn đứng lên rời chỗ mà đi
lại gần mấy gia nhân phía sau. Nào có nhận ra mặt hắn đã đen thui muốn
giết người rồi, y nói cùng mấy người kia thân thiết như bình thường: "
Ta sáng nay có ra ngoài ở chỗ ngũ lão ông lần trước làm ghế lớn đó, đặt
làm thêm một cái. Ông ấy nói đến tối sẽ làm xong, mai lấy cũng không có
vấn đề."
Phiên Vân mỉm cười lấy lòng họ: " Thế nhưng ta thật sự đang cần rất
là gấp, không biết các ngươi tối nay đi lấy về giúp ta được không?"