Ngôn Phong từ lúc được y cõng lên đã bất tỉnh rồi, Phiên Vân giúp hắn thay
một bộ y phục khác cũng cẩn thận không động đến mấy chỗ trầy xước ở chân và tay khủy tay hắn. Còn chưa lo đến cho mình thì đã xoa tay chân lạnh
ngắt của hắn, xoa một hồi cũng đắp cho hắn hai cái chăn dày rồi chạy đi
đun nước nóng.
Không ngờ đến lúc quay về phòng đã nhận ra Ngôn Phong không đúng, hắn lúc đưa từ bên ngoài vào tay chân mặt đều lạnh ngắt, vậy mà bây giờ mặt lại đỏ bừng cả hơi thở cũng nóng hơn.
Nhận thấy không ổn, Phiên Vân lại chạy đến tây phòng gọi lớn: " Các ngươi mau ra đây, vương gia bệnh rồi."
" Có nghe ta nói không, mau đi gọi đại phu."
Phiên Vân cứ ở đó lớn tiếng khiến hai a hoàn muốn mặc kệ cũng không
được, họ đi ra khó chịu nói: " Vương gia bệnh cô gọi chúng ta làm gì?"
" Đại phu, nhanh giúp ta đi gọi đại phu." Phiên Vân nóng vội kéo tay a hoàn: " Ta còn phải nhìn vương gia, đi gọi đại phu giúp ta."
" Buông ra đi." A hoàn kia khó chịu đẩy tay Phiên Vân ra: " Vương gia bệnh thì liên quan gì đến bọn ta, cô hại chúng ta hôm nay bị mắng vẫn
chưa thấy đủ sao?"
" Đúng vậy, trước nay công việc của bọn ta chỉ là lấy thức ăn rồi nấu cơm. Mấy thứ khác vương phi đã nói đều do tiểu thiếp của vương gia làm, cô tự mình nghĩ cách đi, đừng có làm phiền chúng ta." Hai a hoàn thay
nhau nói xong thì trở vào phòng đóng cửa lại.
Thấy cửa đóng trước mặt mình Phiên Vân tức giận nhưng lại không thể
làm gì, y chạy vào trong phòng, dùng tay sờ lên trán vương gia lại thấy
hắn nóng hơn vừa rồi. Không còn cách nào khác, y nắm lấy bàn tay Ngôn
Phong nói: " Vương gia, ngươi nằm nghỉ ngơi đừng cố di chuyển nhé. Ta đi mời đại phu, lập tức trở về ngay."
Ngôn Phong mơ màng có thể nghe hiểu Đàn Lục Nhi nói gì, thế nhưng hắn không muốn bàn tay kia buông ra cũng chẳng có sức mà giữ lại, nhìn thấy mờ ảo thân ảnh nàng đi khỏi xong thì hoàn toàn thiếp đi.
Phiên Vân chạy ra khỏi phủ cũng không có người ngăn cản, dù sao đối
với y mỗi khi ra vào phủ có chuyện gì, mấy vị huynh đệ gác cổng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
" Mở cửa đi, mở cửa... làm ơn cứu người đi."
" Rầm rầm..." Phiên Vân chạy trên con đường vắng bóng người giữa trời đêm mưa, đập từng cánh cửa có treo bản y quán cầu xin: " Đại phu làm ơn mở cửa đi, có người bị bệnh... mở cửa đi."
Trời đã khuya nên hầu hết các nơi đều đã cửa đóng kính, các đại phu
ban đêm có bệnh nhân đến gọi cửa xin trị bệnh cũng không phải lạ. Nhưng
vì đêm nay trời mưa lớn, bọn họ đều không muốn chữa bệnh gì thế nên đều
giả vờ như không nghe thấy. Cứ như vậy nằm trong chăn xem như tiếng kêu
xin bên ngoài là tiếng mưa lớn ồn ào.
Phiên Vân chạy hết con đường này lại đến con đường khác, may mắn nhìn thấy một y quán mà ông chủ vẫn còn kéo cửa gỗ chưa kịp đóng hết, y vội
vàng chạy lại đó dùng tay chặn trên thành cửa: " Đại phu."
" Đây... cô nương này có việc gì sao?" Lão đại phu đột nhiên bị một
tiểu cô nương chặn lại không cho mình đóng cửa, nhìn nàng ta mặt vừa
sưng lại còn có vết thương, cả người lại ướt từ trên xuống dưới mới hỏi: " Cô nương muốn xem bệnh sao?"
" Đúng... không,." Phiên Vân gật đầu lại lắc đầu: " Là phu quân của
ta muốn xem bệnh, xin đại phu cùng ta đi... xem bệnh cho huynh ấy có
được không?"
" Cái này..." Đại phu nghĩ mình vẫn chưa kịp đóng cửa, xem bệnh cho
cô nương này cũng không sao. Nhưng lão nhìn trời mưa lớn bên ngoài không chịu dứt, cảm thấy có chút phiền nói: " Việc này chắc ta không thể
giúp, đêm đã khuya lắm rồi, cô nương hay là ngày mai hãy quay lại đi
được không?"
Mắt thấy lão đại phu lại muốn bước vào trong đóng cửa lại, đã chạy
khắp nơi rồi, đây cũng có thể hy vọng vào vị đại phu này. Phiên Vân vội
quỳ xuống: " Đại phu, ta cầu xin người, phu quân của ta không chờ được
đến ngày mai đâu. Huynh ấy thân thể mấy năm này đã không tốt, bây giờ
dầm mưa mấy canh giờ mà đổ bệnh... ta cầu xin người."
" Cô... cô nương làm vậy... ta cũng không có cách đâu." Lão đại phu
muốn đỡ nàng đứng lên: " Cô mau đứng lên đi, đừng làm khó ta."
" Đại phu, người cùng ta xem bệnh cho phu quân của ta đi, ân nghĩa
của đại phu ta cả đời không quên." Phiên Vân liên tục dập đầu xuống.
Lão đại phu tuy nhìn nàng như vậy trong lòng cũng mềm xuống phần nào, nhưng bây giờ không những trời đã khuya mà mưa cũng chẳng có dấu hiệu
sẽ ngừng lại.
Lão đang phân vân không biết nên làm sao thì trên đường một cỗ xe
ngựa chạy ngang qua, đến trước cửa tiệm chỗ bọn họ thì ngừng lại. Người
đánh xe đội một chiếc mũ rơm rộng nói: " Xảy ra chuyện gì vậy?"
" Đây... vị cô nương này cầu ta đi trị bệnh cho phu quân nàng." Lão
đại phu cũng không biết lai lịch người đến là ai, nghe hỏi cũng trả lời
cho qua.
Tên đánh xe lại nói: " Vậy tại sao còn không trị bệnh, để cô ta quỳ ở đó làm gì, ông không muốn cứu người sao?"
Lão đại phu khó xử nói: " Ta không phải không muốn cứu người, nhưng
phu quân cô ấy không có ở đây. Ngươi xem trời đã khuya đến như vậy rồi,
cũng còn mưa lớn, bây giờ ra ngoài trị bệnh đến lúc về phải là khi nào.
Ta tuổi cũng đã cao, là đại phu cũng không thoát được tuổi già."
" Ta cầu xin đại phu." Không đợi cho tên đánh xe nói gì, Phiên Vân
lại bám lấy góc y phục lão đại phu mà cúi lạy: " Ta biết mình khiến đại
phu khó xử, nhưng ta cũng không còn cách nào khác. Xin người theo ta xem bệnh, cứu
lấy phu quân của ta đi."
" Ta... ta... cái này."
" Thất tử." Bên trong cỗ xe lúc này có tiếng nam nhân phát ra.
Tên đánh xe ngựa nãy giờ vẫn ngồi im nghe gọi thì lập tức nhảy xuống, hắn đi lấy một cái ô mở ra đợi người từ bên trong xe ra ngoài đi xuống.
Chắc vì động tĩnh của hai người này bất ngờ nên cả lão đại phu và
Phiên Vân đều chú ý đến, nam tử trên xe bận y phục màu xanh dương bên
ngoài còn khoác một lớp áo choàng màu nâu tím. Gương mặt hắn cũng coi
tuấn tú, xem ra hắn là công tử quý nhân thân phận cao quý.
Phiên Vân lại không có tâm tình thưởng thức phong thái của người đến, chỉ im lặng chờ đợi nhìn hắn, hy vọng hắn có thể thay mình nói vài lời. Chắc là nếu từ vị công tử này nói, không biết chừng lão đại phu sẽ chịu đồng ý đi cùng với y để xem bệnh.
Nam tử nhìn tiểu cô nương quỳ trên đất, gương mặt cho dù đang bị
thương cũng không thể che giấu dung mạo xinh đẹp tựa thiên tiên kia. Đôi mắt nàng nhìn hắn như cầu mong sự giúp đỡ, trông vừa muốn khiến kẻ khác đau lòng, thương tiếc không thể không giúp.
Cởi đi lớp áo choàng của mình, nam tử khoác lên người tiểu cô nương
yếu đuối đang lạnh run. Đỡ nàng đứng lên, hắn nhìn vị đại phu nói: "
Ngươi học y cứu người, nhưng có phải đã quên mất thế nào là lương tâm
của một vị đại phu?"
" Ta..." Lão đại phu còn chưa biết nên nói thế nào thì tên đánh ngựa
kia ghé vào tai hắn, sắc mặt của ông ta liền thay đổi muốn loạng choạng
thì được tên kia đỡ lấy.
Nam nhân công tử lại nói: " Cứu người không thể chậm trễ, ngươi lập tức lấy thứ cần lấy cùng ta đi."
" Vâng... ta... ta lập tức đi chuẩn bị ngay."
Nhìn lão đại phu hấp tấp chạy vào trong, Phiên Vân còn không biết lời của người này sẽ hiệu quả như vậy. Trong lòng vui mừng mà không kiềm
nỗi nước mắt, đang muốn cảm tạ thì đã nghe hắn nói: " Cô nương đừng lo
lắng, đợi một lát dùng xe của ta đi."
" Việc này..." Phiên Vân bối rối, phát hiện từ lúc hắn đỡ mình đứng
lên thì tay trên vai y cũng không có bỏ ra. Phiên Vân tránh qua một chút mới nói: " Lục Nhi cảm tạ công tử, nếu không có công tử giúp đỡ chỉ sợ
ta có quỳ ở đây thêm nữa cũng không thể làm được gì."
" Lục Nhi?" Nam nhân từ cảm giác hụt hẫng vì bị tránh đi, trên mặt
bây giờ lại chuyển thành có chút ngạc nhiên: " Tên của cô nương là Lục
Nhi?"
" Đúng vậy." Phiên Vân cảm thấy hắn có biểu hiện lạ, nhưng lúc này y
trong đầu đều đang lo lắng cho Ngôn Phong, thế nên không có tâm tư suy
nghĩ đến thân phận giả này của mình với người kia có gì rắc rối.
Nam Nhân tuy rằng ngạc nhiên một lúc nhưng sau đó lại trở về bình
thường, hắn ân cần hỏi: " Người bệnh là phu quân của cô sao, vậy còn
gương mặt của cô."
" Không có gì." Tay nam nhân đã không ý tứ muốn chạm đến trên mặt
rồi, Phiên Vân vì là nam nhân nên cũng không nghĩ đến việc làm này sai ở đâu. Y chỉ xoay đầu tránh đi thì vô tình cũng sượt qua ngón tay hắn
nói: " Chỉ là việc nhà mà thôi."
Nam nhân nhìn ngón tay mình, dùng ngón cái xoa xoa nhẹ một chút rồi hạ tay xuống. Hắn hỏi: " Là phu quân của cô nương làm sao?"
" Không phải." Phiên Vân vội sửa lời: " Phu quân của ta rất tốt, làm sao có thể..."
" Ra vậy." Hắn xem như mất mát nói.
Lúc đại phu ra đến thì ba người lại chen trên một cỗ xe, rất may là
xe này đủ lớn nên ba người ngồi vẫn có thể giữ được khoảng trống. Phiên
Vân y phục đều ướt nên cố ý ép vào một góc sợ làm ảnh hưởng người khác,
vị công tử kia lại cứ nhìn y mãi không chịu đổi hướng.
Phiên Vân bây giờ đương nhiên cũng nhận ra hắn đối với mình hình như
có nghi ngờ gì đó, thế nhưng vương gia đang bệnh cần đại phu chữa trị
càng sớm càng tốt, thế nên y cũng chẳng muốn lo đến thân phận mình bị lộ hay không lên xe đã bảo chạy thẳng đến Nhật Minh vương phủ.
Công tử từ lúc nghe tên " Lục Nhi " trong lòng đã cảm thấy kỳ quái,
đến khi nghe từ chính miệng nhỏ của nàng nói đến vương phủ thì đã đoán
ra hết tám chín phần. Chẳng qua hắn không nói ra điều gì, làm như không
biết cứ như vậy hộ tống " Lục Nhi " về đến trước cửa.
Chờ khi tiểu cô nương và đại phu cùng nhau vào phủ rồi tên đánh xe
lúc này mới lên tiếng, giọng nghi hoặc nói: " Tam hoàng tử, vị cô nương
này thân phận ra sao, phu quân cô ta là người của Nhật Minh vương phủ
sao?"
" Ngươi không cần biết nhiều làm gì, đi thôi." Duật Nghĩa ra lệnh
xong lại suy nghĩ không ít, hắn cho rằng ngày mai phải đến phủ thượng
thư một chuyến. Hỏi vị phu nhân Đàn Hương của Kim Tử Lân kia xem đây là
chuyện như thế nào.