Đàn Phiên Vân ngồi bên trong phòng nghe được tiếng dây xích khóa cửa bên
ngoài, khó hiểu họ còn cho rằng y có thể chạy được đi đâu, vừa bắt về
phòng đã sợ để trốn thoát?
Gương mặt xinh đẹp động lòng người, nước da trắng hồng mịn màng cùng
đôi mắt trong sáng linh hoạt nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng kín. Bờ
môi mỏng hồng hồng như tô son nhẹ bị răng trắng cắn lấy, gương mặt được
soi sáng bằng một ngọn nến nhỏ hiện ra sự đau buồn cùng thất vọng.
Đàn Phiên Vân không phải do Đàn phu nhân sinh ra, mà mẫu thân xấu số
của y lại chỉ là một cái a hoàn được mua về. Phiên Vân ra đời cũng chỉ
do phụ thân đối với với mẫu thân say rượu động tình, y ba tuổi mẫu thân
đã qua đời, ở tại Đàn gia thân cô thế cô.
Đàn Thừa vì cảm thấy mình có lỗi, nên mặc dù không thân thiết cũng
không để Đàn Phiên Vân chịu khổ nhiều. Bất quá Đàn phu nhân và mấy cái
tỷ tỷ luôn ngứa mắt y, không cả ngày la mắng cũng xem như người hầu mà
sai bảo đủ điều. Nhờ có Đàn Thừa quản chuyện nên cũng ngừng lại ở đó,
Phiên Vân không có bị hành hạ hay làm việc nặng nhọc.
Mỗi ngày bị mắng chửi nhục mạ không tiếc lời, Phiên Vân đã sớm quen
xem như mình câm điếc không nghe không nói. Ít nhiều vẫn có phụ thân lo
nghĩ, âm thầm dạy y biết đọc biết viết, còn bí mật đồng ý y vào thư
phòng xem sách. Thế nhưng cái Phiên Vân không ngờ chính là, bản thân như vậy lại bị chính người phụ thân này mang đi gả thay.
Đàn Phiên Vân tuy trong lòng khó chịu cùng đầy thất vọng, thế nhưng y không làm gì như la hét phản đối, cũng không cự tuyệt làm ra vẻ gì kiêu ngạo đòi điều kiện. Đồ ăn mang vào đói cứ ăn, tối đến buồn ngủ liền đi
ngủ.
An phận qua hết hai ngày đúng như Phiên Vân đoán, sáng sớm ngày thứ
ba Đàn Thừa đến gặp y. Đối diện với phụ thân, Phiên Vân không giống như
bình thường kính trọng chào hắn, y im lặng ngồi trên ghế, mặt không chút cảm xúc nhìn Đàn Thừa.
Đàn tri huyện vì hành động lạnh lùng này của con trai, biết y vì việc mình làm mà có chút hổ thẹn. Hắn đối nhi tử nói: " Phiên Vân, phụ thân
biết ngươi không vui, ta cũng chỉ là hết cách."
Phiên Vân không lên tiếng, Đàn Thừa lại nói: " Lục Nhi chỉ mới mười
lăm tuổi, lại bị bắt gả cho một người tàn phế, ta không thể để nó đi vào chỗ chết."
Phiên Vân vẫn im lặng chợt mỉm cười, y nói: " Lục Nhi là con của người, ta lại không phải sao?"
" Ta..." Đàn Thừa lúng túng.
" Còn nữa, Lục Nhi và ta ngang tuổi, cùng là một chỗ chết. Phụ thân người thà rằng mang ta ném vào đó thay vì là tỷ ấy?"
Đàn Thừa giải thích: " Không phải như ngươi nghĩ, phụ thân không phải so sánh ngươi với Lục Nhi mà để ngươi đi. Phiên Vân, Nhật Minh vương
gia là một người tàn phế, nên ngươi chắc chắn không bị phát hiện, cùng
lắm ngươi ở hoàng thành xem sau này khả năng có được tương lai hơn huyện Tề An. Thế nhưng Lục Nhi là nữ, nếu bị gả cho một người như vậy..."
" Vì sợ Lục Nhi gả đi thiệt thòi, phụ thân liền mang ta là nam nhân đi gả cho một nam nhân khác?"
Hỏi một câu không thấy Đàn Thừa nói gì, Phiên Vân biết hắn đã thừa
nhận nên không muốn truy cứu nữa. Dù sao ngay cả phụ thân người duy nhất có thể quan tâm được đến y cũng đã quyết, nếu y nhất định ở lại Đàn gia cũng chỉ khiến tất cả chán ghét: " Được rồi, ta đồng ý với người, thay
Lục Nhi gả đi."
" Vậy thì thật tốt, Phiên Vân, ta biết ngươi..."
" Phụ thân không cần nói gì cả." Phiên Vân xa cách nói: " Nhờ có
người, ta mười mấy năm sống xem như đã tốt, nay ta mang thân nam tử thay nhi nữ của người gả đi, xem như trả hết tình hết nghĩa, chúng ta cũng
không cần xem như phụ tử nữa."
Đàn Thừa ngạc nhiên: " Phiên Vân, ngươi..."
" Ta nghe nói hôm nay Vương phủ sẽ đón dâu?" Phiên Vân hỏi.
Đàn Thừa tuy rằng muốn tức giận sau đó liền không giận được nữa, hắn
khó xử nói: " Đàn gia ta thân phận thấp hèn lại chỉ là cái thiếp thất,
không thể so với các tiểu thư hoàng thành có tọa kỵ nâng vào phủ."
Phiên Vân nghe đã hiểu, y kéo khóe môi cười xinh đẹp diễm lệ: " Ra là vậy, thảo nào Lục Nhi sống chết cũng không thể gả, như vậy đối với tỷ
ấy thật là đáng tiếc đi. Tỷ ấy không phải luôn cho rằng mình sẽ càng tốt hơn ai hết, được tam hoàng tử để mắt đến sao?"
Đàn Thừa thở dài, biết đứa con này cho dù sẽ khó tha thứ cho mình,
thế nhưng nếu y đã nói thì nhất định làm. Hắn nhanh cho người chuẩn bị
để kịp lúc người của vương phủ đến, một mặt cũng căn dặn Phiên Vân đừng
làm gì để người khác chú ý, nếu bị phát hiện thì toàn gia đều mất mạng.
Ba vị tiểu thư Đàn gia đúng là xinh đẹp tuyệt trần khó ai sánh bằng,
thế nhưng những người đã biết Đan tri huyện có một đứa con trai bí mật,
nhìn thấy y chắc chắn đều nghĩ. Nếu Đàn Phiên Vân là nữ nhi, sợ rằng khi đứng cùng một chỗ thì ba vị tiểu thư đều thua y một phần.
Qủa thật chuyện hạ nhân luôn nghĩ là thật, sau khi Phiên Vân bận lên
hỷ phục đỏ của tân nương, trang điểm lên gương mặt diễm lệ tuyệt mỹ đã
khiến họ không dám tin. Chỉ sợ nếu y quả thật là nữ nhi, gả cho một
người tàn phế thì cho dù kẻ nọ là vương gia hay hoàng tử cũng khiến
người người cảm thấy hắn không xứng lấy người ta làm chính thê, chứ đừng nói chỉ là một cái tiểu thiếp.
Lúc Lưu Nương như lời đã nói ba ngày đến đón người, bà nhìn Đàn Phiên Vân thân thể thon nhỏ mặc hỷ phục đỏ, mặt cũng đã dùng khăn mạng che
chỉ nhìn thấy đôi mắt linh hoạt trong sáng.
Qủa nhiên như lời đồn, chỉ vừa nhìn thấy người và đôi mắt cũng biết
nàng là một vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần. Lưu Nương trong lòng nhận
xét hài lòng không ít, thế nhưng về sau còn không biết biểu hiện của
tiểu cô nương này sẽ như thế nào.
Không khí Đàn gia nặng nề, là hỷ sự nhưng không có một ai vui vẻ.
Đúng lý cũng không có gì lạ nếu họ bất mãn chuyện này, thế nhưng mỗi
người chỉ là lo lắng nhìn Phiên Vân, sợ y lại làm ra loại chuyện gì làm
bại lộ tất cả.
" Được rồi, nếu tân nương chuẩn bị xong thì không cần phải mất thời
gian nữa." Lưu Nương nói với Phiên Vân: " Đàn tiểu thư, ngươi có thể
cùng phụ mẫu nói lời từ biệt. Từ nay trở đi một khi bước vào vương phủ,
tiểu thư sẽ trở thành người của vương gia, khó có cơ hội trở về thăm
nhà."
" Không cần đâu." Đàn Phiên Vân nói: " Sợ sẽ mất thời gian làm chậm trễ chuyện tốt, làm phiền Lưu đại nương chiếu cố."
" Vậy..." Lưu Nương không nghĩ đến Đàn tam tiểu thư sẽ nói như vậy,
xem nàng nhìn mình chờ đợi mới chủ trương đi trước: " Vậy chúng ta lập
tức lên đường đi."
Đàn Phiên Vân từ nay mang thân phận Đàn Lục Nhi bước ra khỏi cửa, y
không nói một lời cũng không nhìn một lần đến phụ mẫu phía sau bất an
nhìn mình. Ra đến bên ngoài cổng, trước ánh mắt tán thưởng và thương
tiếc của nhiều người vây xem, Đàn Phiên Vân không hề mang theo bất cứ
thứ gì
ngoài một bộ giá y và vài trâm cài trên tóc, cứ như vậy lên xe
ngựa ly khai Tề An huyện.
Từ Tề An huyện đến hoàng thành phải đi một đường xa xôi, Phiên Vân
ngồi trên xe ngựa đi hết nửa ngày vẫn chẳng nói năng gì. Y đang suy nghĩ tương lai của y thế nào, chính mình không thể cứ như vậy bỏ mặc.
Nhật Minh vương gia kia là một người tàn phế, vương phi muốn cưới
thiếp cho hắn chắc cũng chỉ là làm cho người khác xem mình là mẫu mực
thê tử. Mấy vị tiểu thư trước đây sợ rằng gả vào chỉ là không chịu nổi
tai tiếng, còn chẳng thể được phu quân âu yếm như những gì nên phải, họ
chịu không được tìm chết cũng chẳng do bệnh truyền nhiễm gì.
Phiên Vân là nam nhân, cần gì quan tâm đến vương gia có phải người
tàn phế hay không, cũng đâu ngại mình bị tai tiếng cái gì. Nếu thật sự
đến vương phủ chỉ cần làm bình phong thay cho vương phi thì y chẳng
ngại, sống như vậy xem ra cũng rất tốt không lo cái ăn cái mặc. Còn cái
khác ai muốn nói hay bàn tán thế nào chẳng được, dù gì mấy lời lăng mạ
khinh thường y sớm đã quen trở thành người câm điếc rồi.
Còn không nữa, sau vài năm y trưởng thành hơn, có khả năng sống sót ở hoàng thành rồi. Bản thân chỉ việc giả chết tựa như chuyện đương nhiên ở Vương phủ, sau đó ra ngoài cưới vợ sinh con, đâu thể tệ hơn được ở cùng người phụ thân nhẫn tâm đẩy con trai mình đi gả cho một nam nhân.
Phiên Vân trên đường đi đều là tìm đường suy tính cho mình về sau,
đến khi cảm thấy xe ngựa liên tục di chuyển liền mấy ngày, trên đường
cũng chỉ tìm đại một nhà trọ ngủ qua đêm, lúc nào đó đã đến hoàng thành
cũng không hay biết.
Kinh thành náo nhiệt phồn hoa hơn rất nhiều so với Tề An huyện, Phiêu Vân nghe tiếng ồn ào bên ngoài nhưng chỉ được ngồi im trong xe ngựa,
ngay cả nhìn ra ngoài từ cửa sổ cũng không được. Cả người đi đón dâu thế nhưng tính cả Lưu Nương chỉ có mười người, Lưu Nương trước khi về đến
đã cho người báo tin thế nên bảo tất cả cứ như vậy hướng Nhật Minh vương phủ.
Không có kèn trống rền vang, không có tục lệ cưới hỏi. Đàn Phiên Vân
cứ như vậy được đưa đến vương phủ, chẳng ai hay biết Nhật Minh vương gia lại nạp thêm một thiếp thất, mà người đó chính là thê tử bao nhiêu
người mong ước rước về nhà, tam tiểu thư Đàn gia.
Vốn dĩ là vương gia lấy thiếp, ít nhiều cũng cần mặt mũi, vậy mà
trước cửa chỉ treo lồng đèn đỏ xem như xong, không biết là họ tự làm bẽ
mặt mình hay là khinh thường dân nữ như thân phận của Đàn Lục Nhi mà
Phiên Vân đang mang.
Đàn Phiên Vân xuống ngựa, trước khi vào thành đã được Lưu Nương nhắc
nhở thay lại y phục hỷ sắc đỏ, trang điểm như lúc ở Đan gia mang mạng
che mặt. ngoài cửa cao ngất oai hùng nhưng có mấy phần giá lạnh của Nhật Minh vương phủ, vài cái a hoàn đứng chờ ở đó hướng Phiên Vân hành lễ
vội vàng qua loa.
Lưu Nương xem như đã có thân phận ở vương phủ, bà đi tới nói với mấy
cung nữ: " Đây chính là Đàn tam tiểu thư, từ bây giờ sẽ vào cửa vương
phủ thành người của vương gia, cũng là chủ tử của các ngươi, đã biết
chưa?"
" Vâng Lưu đại nương."
Lưu Nương gật đầu xong mới nói với Phiên Vân: " Đàn Lục Nhi, ngươi đi cùng với ta."
" Được." Không lạ vì cách gọi thẳng tên của Lưu Nương, nói thì y vào
phủ đã là thiếp, không có danh phận vì vậy nói chủ tử chẳng qua cho có
lệ chứ chẳng có ý nghĩa gì. Phiên Vân đi theo sau Lưu Nương, ngạc nhiên
vì vương phủ rộng lớn như vậy lại quá yên tĩnh, vắng lặng như chốn không người.
Đến khi được đưa đến một đại viện lớn nhưng không khí lại quá mức u
lạnh, cỏ cây đều không tươi tốt giống nơi khác tiêu điều như bỏ hoang.
Phiên Vân còn không biết mình có phải bị đưa đến đây để cách ly hay
không, đúng lúc Lưu Nương lên tiếng; " Từ nay ngươi sẽ ở nơi này."
" Lưu đại nương, đây là nơi nào?" Phiên Vân làm lạ hỏi.
Lưu đại nương mỗi lần đều nghe câu hỏi như vậy sớm đã quen, bà cũng
chẳng hy vọng gì ở vị cô nương chưa hiểu chuyện đời này mà không giải
thích rõ ràng, nói qua loa: " Tư Duyệt Thâm viện chính là đại viện của
vương phủ, ngươi từ nay ở đây cho dù là thiếp của vương gia, nhưng cũng
chẳng phải cái gì chủ tử như ngươi tưởng tượng đâu."
Việc này thì Phiên Vân sớm đã tự mình thừa nhận, y nói: " Ta biết, ta chỉ muốn hỏi."
" Không cần hỏi nhiều quá, ngươi ở đây mỗi ngày muốn ăn, muốn tắm chỉ cần nói với hai a hoàn ở tây phòng nhỏ bên kia." Lưu Nương hướng mắt về phía mấy phòng gỗ nhỏ ở một góc khuất, bà nói tiếp: " Những cái khác
đều tự mình làm lấy, an phận sống qua ngày là tốt rồi."
" Ta hiểu rồi."
" Nhanh vào trong đi, việc nên làm thì làm nên nói thì nói, cái gì
không nên nói cũng đừng tùy tiện nói linh tinh. Nhớ rõ, vì sao vương phi lại rước ngươi về làm thiếp cho vương gia." Lưu Nương nhấn mạnh câu
cuối rồi xoay người bỏ đi, để lại Phiên Vân vận hỷ phục đỏ đứng ở đó.
Phiên Vân chẳng hiểu nổi vậy thật ra mình ở đây làm gì, chưa từng
nghĩ ra tân nương vào cửa vương phủ, vương gia cùng vương phi chưa thể
gặp mặt đã bị xem thư vô hình. Liếc nhìn một vòng khắp nơi chỉ có một
hai a hoàn ra ra vào vào ở bên tây phòng kia, thêm bốn vị đại ca canh
chừng mắt không rời khỏi Phiên Vân, y tự biết mình chỉ có thể bước vào
phòng rồi an phận mà thôi.
Đúng như Phiên Vân nghĩ, y vừa mở cửa vào trong thì cánh cửa lại tự
nhiên bị mấy vị nam tử kia đóng rầm lại. Rõ ràng tự do của y đã bị khống chế rồi, tâm vẫn còn chưa an thì lại một lần kéo lên lo lắng. Dù không
có bất cứ tiếng động nào, thế nhưng Phiên Vân linh cảm được trong phòng
này, ngoài y vẫn còn có kẻ khác.