" Phiên nhi?"
Con vẹt lại kêu: " Phiên nhi, phiên nhi."
" Tiểu Thanh." Phiên Vân lo lắng cố ý gọi để nó không nói ra cái gì
kỳ lạ, đây còn không phải con vẹt nhiều chuyện do y và Nhã Thanh cứu
được cuối cùng lại để bá mẫu nuôi hay sao, nó cũng học theo bá mẫu gọi y Phiên nhi nên có chút rắc rối: " Lại đây nhanh lên, đừng có làm phiền
vương gia."
" Phiền quá, phiền quá." Tiểu Thanh kêu luôn miệng, thế nhưng nó vẫn
hiểu được Phiên Vân nói cái gì, vỗ cánh bay đến đậu trên vai y bắt đầu
mổ mổ mấy sợi lông trên người.
" Lục Nhi." Ngôn Phong nhìn nàng nói: " Đây là vật nuôi của ngươi sao?"
Phiên Vân nhìn thấy một miếng vải nhỏ được buộc ở chân Tiểu Thanh, y
gở xuống vẫn chưa xem ngay mà đi lại để gói bánh lên bàn mới nói: " Tiểu Thanh chỉ là ta tình cờ cứu được, nó vẫn là do bá mẫu và biểu ca chăm
sóc nhiều hơn."
" Vật ở chân nó." Ngôn Phong nói thì thấy Lục Nhi đi lại gần ngồi xuống giường.
Phiên Vân cẩn thận nói nhỏ sợ bị người nghe thấy: " Là thư của biểu ca, người nói nhỏ thôi."
Ngôn Phong mặt nghiêm không lên tiếng nữa, nhìn Phiên Vân gật đầu.
Phiên Vân tiện mở lớp vải ra bên trong thật có một mảnh giấy nhỏ, y khẽ
đọc ra tiếng: " Đánh nhanh thắng nhanh, chờ gọi biểu ca."
" Vậy là ý gì?" Ngôn Phong hỏi.
Phiên Vân còn không nghĩ lại nhanh như vậy, không hổ là Nhã Thanh. Y
vui mừng nắm lấy cánh tay Ngôn Phong: " Vương gia, có cách rồi... Nhã
Thanh tìm ra cách chữa trị cho người rồi."
" Trị được?" Ngôn Phong chưa thể lập tức tin ngay những gì mình nghe, hắn bình tĩnh hỏi lại: " Lục Nhi, nàng không phải nói chờ khi có thể
giống như người bình thường đi lại, nếu không vẫn chưa thể điều trị."
" Đó là ta nói, cũng không phải Nhã Thanh nói mà."
" Sao cơ?"
Phiên Vân miệng đang cười tươi, thấy vẻ nghi hoặc của Ngôn Phong thì
xấu hổ cúi đầu: " Nhã Thanh lúc trước chỉ nói ta chăm sóc người, giúp cơ thể có lại sinh lực... ta nói cần thời gian dài như vậy chẳng qua sợ
người nóng vội quá, lỡ như khiến bản thân càng tệ hơn."
" Vậy biểu ca của nàng, y không phải nói còn chưa nắm chắc, sao bây giờ lại như khẳng định là sẽ trị được."
" Ta cũng không biết." Phiên Vân lắc đầu nhưng vẫn vui vẻ cười với
hắn: " Nhã Thanh tính tình cổ quái đến ta cũng không biết hắn nghĩ gì,
nhưng y đối với chuyện hành y cứu người lại không chậm trễ. Muốn cứu ai
đó liền phải tìm cách tốt nhất, phải nắm được phần lớn nhất sẽ thành
công. Nhã Thanh nói như vậy thì chắc chắn có thể trị mà, ta tin y."
Thấy Ngôn Phong không giống như lần trước kinh hỷ, Phiên Vân làm lạ nói: " Vương gia sao vậy, người không thấy vui sao?"
" Sao có thể." Ngôn Phong tay nâng lên, ngón tay sờ trên mặt Lục Nhi
nơi vẫn còn vết thương chưa lành hẳn: " Ta đương nhiên phải vui."
" Ùm... không nói việc này nữa, để tránh kẻ khác nghi ngờ." Cứ thấy
không khí không đúng lắm, Phiên Vân cầm tay hắn đặt lại xuống rồi đi lại bàn lấy gói bánh mình mua về: " Ta ra ngoài thấy có nơi bán bánh bột
chiên này rất thơm, vương gia người ăn thử xem."
" Giống với lần đó nàng ra ngoài mua về, nàng thích loại bánh này sao?" Ngôn Phong nói.
Phiên Vân nét mặt ngừng lại sau đó mỉm cười, y trở lại ngồi trên
giường: " Lúc còn nhỏ mẫu thân hay làm cho ta ăn, sau này người mất rồi
thì không được ăn nữa... ta mỗi lần làm đều nghĩ đến người, làm không
tốt."
" Làm không tốt cũng không sao." Ngôn Phong nói: " Về sau nàng làm ta đều ăn, ta cũng có thể chiên bánh này cho nàng."
Ngôn Phong nói chẳng có tí cảm xúc nào, câu từ cũng khô khan nhưng
lời nói ra khiến Phiên Vân thấy có chút xúc động. Y xé một miếng bánh
đưa đến cho hắn: " Vương gia, ăn thử xem mùi vị thế nào?"
Ngôn Phong từ việc xảy ra đêm mưa lớn đó hắn ăn uống đều muốn tự bản
thân làm, không để Lục Nhi lại đút mình. Giờ thấy nàng hai hốc mắt có
chút đỏ thì không đành lòng từ chối, mở miệng cắn miếng bánh.
" Phiên Nhi, Phiên Nhi."
Tiểu Thanh nhìn thấy thì bay khỏi vai Phiên Vân sang Ngôn Phong, y
nhăn mày nói: " Tiểu thanh mau đi ra, ngươi làm phiền vương gia kìa."
" Tham ăn, Phiên Nhi tham ăn."
" Ngươi mới là cái đồ tham ăn." Phiên Vân chỉ tay qua ô cửa nhỏ tuốt
trên cao nói: " Nhanh trở về cho ta, cẩn thận ta nhổ sạch lông ngươi
mang đi nướng."
" Cứu mạng, Thanh nhi cứu mạng." Tiểu Thanh miệng vừa kêu la nghe lời Phiên Vân bay lên ô cửa nhỏ chui ra ngoài trốn mất.
" Là ai cứu mạng ngươi, bây giờ còn quay lại nói xấu ta." Phiên Vân
mắng xong mới nhớ ra còn có Ngôn Phong ở đây, thấy hắn nhìn mình cười
làm mặt y cũng đỏ luôn: " Vương gia, lần sau nó có quay lại cũng mặc kệ
nó."
" Được rồi." Ngôn Phong nói xong lại hỏi: " Nó gọi nàng Phiên nhi?"
Phiên Vân lung túng: " Cái đó... chỉ là bá mẫu chỉ khi ta chưa đến
mười tuổi gọi nên Tiểu Thanh học theo, bây giờ bá mẫu cũng không gọi thế nữa nhưng nó lại chẳng chịu sửa, người đừng quan tâm đến mấy lời nó
nói."
" Phiên nhi này nghe cũng tốt lắm." Đúng là mỗi lần hắn nói ra "
Phiên nhi " này lập tức thấy Lục Nhi xấu hổ lúng túng, nhìn nàng đáng
yêu vô cùng. Nghĩ liền quyết nói; " Không ai gọi càng tốt, từ này chỉ ta gọi như thế Phiên Nhi."
" Cái... cái đó, nghe có chút không thích hợp."
" Nghe rất tốt, gọi cũng thuận miệng. Phiên nhi, nàng lại giúp ta ăn thêm đi." Ngôn Phong giọng ôn nhu nói.
Qủa nhiên không thích hợp chút nào, y do bá mẫu là trưởng bối gọi
Phiên Nhi khi còn nhỏ cũng là bình thường. Nghe Ngôn Phong gọi quả thật
mất tự nhiên, hơn nữa còn cảm giác ra hắn thật sự gọi y, không phải Lục
Nhi thân phận giả kia. Vì vậy càng thêm xấu hổ.
Tuy vậy hắn gọi một hai ngày
còn không quen, nửa tháng còn có thể
miễn cưỡng chấp nhận, gọi suốt một tháng hai tháng thì đã xem như lẽ
đương nhiên rồi.
Phiên Vân mang khay đựng cơm trưa vào phòng, nhìn thấy Ngôn Phong
đang đứng bên bàn ăn thì hoảng sợ. Y vội xoay người, một tay nhanh đóng
lại cửa. Cảm thấy có an toàn mới chạy lại để khay xuống bàn mà đỡ hắn
ngồi ghế: " Vương gia người làm gì vậy, lỡ như có ai trông thấy thì
sao?"
" Không việc gì." Ngôn Phong vẻ mặt lạnh, hắn để cây gậy qua một bên
nói: " Bọn chúng từ lúc có nàng ở đây, ngoài mỗi tháng mang thứ thuốc
kia lại thì sẽ không đến."
" Biết là vậy nhưng ta vẫn lo lắng lắm." Phiên Vân thật sự không an
tâm, tuy rằng ngày bọn họ rời nơi này đã gần rồi, hơn nữa Ngôn Phong bây giờ lại còn có thể tự mình đi đứng.
Hắn từ lúc Phiên Vân đưa cho cây gậy có ba chân kỳ quái kia thì rất
siêng năng luyện tập đi lại, thời gian đầu còn nhờ y đỡ hắn, sau đó muốn tự mình đi phải té lên xuống rất nhiều. Nhưng Ngôn Phong so với người
thường đúng không giống, hắn chăm chỉ luyện tập đi lại trong phòng, bây
giờ nếu không cần đến cây gậy kia thì không khác gì với mọi người cả.
" Ta vẫn không thể an tâm, Lưu nương nói vương phi gần đây lại đang
muốn tìm thêm nữ tử bên ngoài cưới về phủ cho vương gia. Không biết là
đang muốn làm gì..."
" Phiên nhi đừng lo." Ngôn Phong cầm tay Phiên Vân, kéo y ngồi xuống. Sức hắn bây giờ so với y vẫn không bằng, chỉ là y thuận theo ngồi
xuống. Hắn nói: " Không cần nghĩ nhiều, ăn cơm thôi."
Ngôn Phong làm ra vẻ như không có gì nhưng Phiên Vân nhìn ra, hắn đối với loại việc lấy thiếp này vô cùng khó chịu. Mấy vị tiểu thư trước kia làm hắn thân thể phể nhân đã đủ khổ, lại càng khiến hắn thảm hại hơn.
Phiên Vân thấy hắn không nói ra khó chịu trong lòng, bản thân cũng
không nên làm hắn không vui. Y gắp vào chén của hắn một miếng thịt cá: " Vương gia ăn nhiều vào, hôm trước người nói muốn ăn
cá sốt chua ngọt. Đây là cá ta tự mình đi, lúc mua vẫn còn sống, rất tươi."
" Được." Ngôn Phong nói, hắn cầm đũa lên. Rất khó để dùng được đũa ăn cơm, nhưng mặc kệ thế nào hắn cũng đã làm được. Cho dù mỗi lần cơm
thương hay rơi ra khắp nơi, thế nhưng Phiên Vân chưa từng than phiền,
hắn cũng không còn cảm thấy phải mất mặt trước y.
Phiên Vân dùng tay lấy hạt cơm dính trên mặt Ngôn Phong, tươi cười
hỏi hắn: " Vương gia thấy được chứ? Nếu không ngon người nói với ta, lần sau ta sẽ làm tốt hơn."
" Chỉ cần là ngươi làm, đều rất ngon."
Không biết là hắn nói thật hay chỉ muốn làm y vui, Phiên Vân mỗi lần
hỏi hắn đều nói như vậy thôi. Bảo hắn nói dối chắc cũng không phải, dù
sao ở Tư Duyệt Thâm chỉ có y nấu cho hắn ăn, so với ba năm phải nuốt đồ
do hai a hoàn kia làm thì đúng là phải ngon hơn rồi.
" Phiên nhi."
Phiên Vân đang ăn cơm thì lại nghe Ngôn Phong gọi, y nuốt xuống đồ ăn trong miệng mới nhìn hắn: " Vương gia sao vậy?"
" Ngươi trước kia." Ngôn Phong nói: " Trước khi biết mình phải gả cho ta, có từng nghĩ tới tương lai bản thân muốn sống thế nào chưa?"
Phiên Vân chớp mặt kỳ lạ nhìn hắn, vương gia bất chợt hỏi việc này
chẳng biết là vì sao. Y cắn cắn đầu đũa suy nghĩ một hồi, nhớ lại nói: " Đã từng nghĩ qua."
" Nói ta nghe." Ngôn Phong nhìn y thật muốn nghe.
" Ta mong muốn tương lai không có gì to lớn, chỉ là muốn ăn no ngủ đủ. Tốt nhất không cần phải lo nghĩ cái gì, an bình sống."
Ngôn Phong ngạc nhiên; " Chỉ như vậy thôi?"
" Đúng vậy, chỉ như vậy thôi." Phiên Vân mỉm cười, y cũng không thể
nói với hắn còn có muốn cưới vợ sinh con. Bất quá suy nghĩ lại nói: " Có một gia đình nhỏ của mình cũng tốt nữa, nói chung là sống tốt là được."
Ngôn Phong cũng không nghĩ tương lai mà y muốn chỉ đơn giản như vậy
thôi, nếu thế thì không cần y nói hắn cũng phải thực hiện cho được.
Nhưng như vậy thì so với những gì Phiên Vân làm cho hắn, cảm thấy không
thể so sánh. Hắn tự tin nói: " Ngươi an tâm, ta nhất định khiến ngươi
sống tốt nhất. Không có kẻ dám gây phiền, cũng cho ngươi gia đình hạnh
phúc nhất."
" À." Phiên Vân không rõ y của hắn thế nào, nhưng hình như hắn đã
hiểu lầm gì đó. Dù sao bây giờ Ngôn Phong cũng chưa biết thân phận thật
của y, nên có hiểu lầm cũng phải thôi. Chờ sau này hắn biết rồi chắc
cũng không nhớ mấy lời này nữa, y cười cười nói: " Được vậy thì tốt rồi, đều nhờ vào vương gia cả."