Ngôn Phong hôm nay trở về lại không nhìn thấy Phiên Vân ở trong phòng, hắn lại nhìn sang Thúy Ngân: " Phiên Vân đâu rồi?"
" Phiên Vân công tử đang ở lầu Vạn Di phía sau thưa vương gia, công tử nói muốn ở một mình nên không cần có người đi theo."
Ngôn Phong nghe xong thì xua tay để Thúy Ngân lui đi, hắn từ tủ gỗ trong phòng lấy một chiếc áo choàng rồi ra ngoài.
Vạn Di lầu là nơi lúc trước Ngôn Phong thường dùng để đọc sách, gác
từ trên độ cao có thể nhìn thấy hầu như toàn bộ Thừa Viên Chức.
Nhìn Phiên Vân đang tựa người trên vách gỗ, tay chống cằm ngắm nhìn
phía bên ngoài hoàng hôn có màu đượm buồn. Mang áo choàng trong tay
khoác vào trên người y, Ngôn Phong từ phía sau tay giữ lấy hai bên thành gỗ, tựa như ôm hết cả cơ thể của Phiên Vân vào lòng, hắn lên tiếng nói: " Trên này gió rất lớn, đừng để bị cảm lạnh."
" Không sao, cảm giác của gió rất dễ chịu."
" Sao vậy?" Ngôn Phong bàn tay đặt ở cổ của Phiên Vân, hắn trượt tay
đẩy cao hơn lên trên để y ngước mặt nhìn mình: " Ngươi tâm trạng đang
không vui sao?"
Chớp mắt nhìn Ngôn Phong, cảm nhận cái đụng chạm của hắn trên ngay
trên cổ mình. Phiên Vân đột nhiên ngã về sau tựa hết cả sức nặng vào hắn nói: " Nhã Thanh từ lúc đi khỏi Thừa Viên Chức, đã rất lâu vẫn không
nhận được tin tức gì từ huynh ấy cả."
" Ngươi cảm thấy lo lắng cho y sao?"
" Đương nhiên sẽ lo lắng." Phiên Vân nhỏ giọng: " Trước kia cho dù
không ở cùng nhau, nhưng mỗi lần ta muốn đều có thể gặp được. Cho dù là
khi huynh ấy đi khắp nơi cũng sẽ luôn để Tiểu Thanh báo tin, hiện tại đã nửa năm qua đi một chút tin tức cũng không có."
Phiên Vân vén đi mái tóc bị gió thổi loạn của mình qua mang tai, y
nhìn cả một khung thành nhuộm trong màu hoàng hôn: " Không lâu nữa sẽ có những trận chiến xảy ra, Nhã Thanh không muốn bị kéo vào cũng còn cả bá mẫu ở Tề An huyện, vì vậy ta lúc đó dù rất muốn cũng không thể ích kỷ
yêu cầu huynh ấy ở lại. "
" Phiên nhi." Ngôn Phong chần chừ một hồi, hắn trầm giọng nói: " Thật ra Nhã Thanh không báo tin cho ngươi, có thể là vì y không thể."
" Không thể?" Phiên Vân ngạc nhiên, y cảm thấy trong giọng nói của
Ngôn Phong có mấy phần nghiêm trọng, Phiên Vân cho dù đang hoảng sợ
cũng vẫn giữ bình tĩnh nói: " Xảy ra chuyện gì rồi, vương gia... có phải người đã biết được tin tức gì của huynh ấy?"
" Phía bắc liên tục gặp lũ, người chết vô số, nạn đói kéo dài. Hoàng
đế lại nhất định không muốn tiếp tế khiến nhân dân chịu đói khổ, bọn họ
những nam nhân có sức lực tụ tập thành một nhóm trên hơn hai trăm người
muốn đòi lại công bằng, yêu cầu mở kho lương."
" Ban đầu chỉ là những cuộc ẩu đả nhỏ sau đó bọn họ mỗi lúc một đông
hơn, trở thành mối nguy hại, vì muốn có lương thực đã bắt đầu nổi dậy
chống lại triều đình bằng cách đánh cướp kho lương, hiện tại ngay cả Tề
An huyện cũng bị kéo vào đã trở thành căn cứ của bọn chúng." Ngôn Phong
lại nói: " Ta e rằng triều đình nhất định sẽ không quan tâm đến những
người dân ở Tề An huyện sống hay chết ra sao, vì muốn để dẹp loạn có thể sẽ hy sinh cả bọn họ."
Phiên Vân im lặng không nói, y cắn môi nén lại những lời mình muốn
nói ra. Nửa năm qua Thảo Đường quân vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng thật
ra phía sau đã âm thầm liên kết với một số thế lực từ triều đình, cũng
nhiều lần cho người tiếp tế lương thực tại những vùng bị lũ và hạn hán
bị hoàng đế bỏ rơi.
Có lòng dân, có quân lực, danh tiếng của Nhật Minh vương hiện tại đã
là nỗi lo không thể dứt của hoàng đế. Thêm vào bạo loạn xảy ra khắp nơi
khó lòng dập tắt, thứ mà bọn họ chờ chính là thời cơ. Y không thể vì bản thân mà ngay lúc này yêu cầu hắn phải động đến quân binh.
" Vong Âm hai tháng trước đã lãnh binh đến Minh Chương, hắn không
biết được việc này." Ngôn Phong lại nói: " Ta đã ra lệnh cho Thẫm Ngụy
và Ngọc Trúc đến phía bắc Thiên Lang bằng đường biển để cứu trợ các thôn làng gặp nạn, Ngọc Trúc cũng có thể thương lượng cùng với chủ thành
Thừa Ân."
" Vương gia, việc này... ta có thể đi cùng họ được hay không?"
" Không được." Phiên Vân chỉ vừa nói đã lập tức bị Ngôn Phong từ
chối, hắn nói: " Ta biết ngươi nóng lòng lo lắng cho Nhã Thanh, nhưng ta không thể để ngươi mạo hiểm, chuyện của y cứ giao lại cho Thẫm Ngụy là
được rồi."
Phiên Vân suy nghĩ đúng là bản thân có nóng vội, cho dù y có đi cùng
cũng không giúp được gì, hơn hết chỉ một thời gian ngắn nữa Ngôn Phong
sẽ chính thức khởi binh, y cũng không thể cứ như vậy lại bỏ đi lúc này.
Cả hai đều im lặng không nói gì, cứ như vậy ngắm khung cảnh trước mắt cho đến khi trời bắt đầu tối.
Phiên Vân không biết mình ngủ quên từ lúc nào, đến khi nhận ra mới
phát hiện mình đang nằm trên giường nhỏ tại Vạn Di lầu tựa vào Ngôn
Phong mà ngủ. Trên này về đêm thật sự gió rất lớn, vì vậy Ngôn Phong
cũng mang thêm hai cái áo lông quấn quanh người Phiên Vân.
Thấy y tỉnh, Ngôn Phong bỏ sách trên tay xuống, hắn ngón tay lướt trên mi mắt Phiên Vân nói: " Dậy rồi sao?"
" Ta ngủ quên từ lúc nào?"
Ngôn Phong mỉm cười: " Ngươi chẳng khác nào con mèo nhỏ, rút vào trong người ta mà ngủ."
" Vương gia, người từ lúc nào còn biết nói mấy lời này..." Phiên Vân
chợt chú ý ra bên ngoài trời, y bình thường sẽ không ở trên này đến
khuya, bây giờ mới phát hiện thấy bầu trời sao bên ngoài mà không khỏi
lên
tiếng: " Tuyệt thật."
" Phiên nhi." Thấy Phiên Vân chồm người ra bên ngoài muốn nhìn rõ hơn, Ngôn Phong liền kéo y trở lại: " Cẩn thận lại bị ngã."
" Không sao, ta muốn nhìn rõ một chút." Phiên Vân đột nhiên lại bị
Ngôn Phong nhất bỗng lên, y ngạc nhiên nhìn hắn: " Vương gia?"
" Ngươi muốn nhìn rõ hơn không phải sao?"
" Nhưng... á...!" Phiên Vân giật mình ôm cứng lấy cổ Ngôn Phong, hắn
lại từ độ cao này có thể nhẹ nhàng mang y cùng lên được trên mái Vạn Di
lầu: " Vương gia, ở... ở đây cao quá rồi."
" Phiên nhi, đừng sợ. Nhìn xem kìa."
Phiên Vân tay vẫn ôm cứng trên cổ Ngôn Phong không dám buông ra, y
đưa mắt nhìn bốn phía tựa như không có bất cứ một vật cản nào ngoài bầu
trời sao rộng lớn. Bỏ qua cái sợ hãi Phiên Vân ngây người ngắm nhìn cảnh đẹp đến không thể nói nên lời.
- -----------------------------------------------------------------------------------
" Thẫm Ngụy, con ngựa này của ngươi tên Hắc Bảo sao?"
Phóng ngựa trên thảo nguyên rộng lớn, Thẫm Ngụy chợt kéo dây cương
ngừng lại. Hắn trầm mặt vuốt lên bờm ngựa của Hắc bảo, không biết bản
thân vì cớ gì từ khi nhận được tin từ Tề An huyện lại lo lắng cho y đến
vậy.
" Ngươi đang rất muốn nhanh chóng lên đường đúng chứ?"
" Ngọc Trúc?"
Ngọc Trúc cũng cho ngựa ngừng lại, y ngước đầu nhìn bầu trời sao trên thảo nguyên lại nói: " Khi mặt trời lên vào ngày mai, đó cũng chính là
lúc báo hiệu cho thiên tử của Thiên Lang đã đến lúc thay đổi."
" Ta còn tưởng trước khi rời khỏi Thừa Viên Chức, ngươi sẽ đến tìm vương gia."
" Không còn như trước kia." Ngọc Trúc mỉm cười nói: " Ta không thể
chen vào giữa vương gia và Phiên Vân trong thời gian trước khi họ chia
ly như vậy, chỉ đành có thể tìm ngươi để giải bày tâm sự mà thôi."
Thẫm Ngụy nói: " Ngươi không trách vương gia sao?"
" Ý ngươi là gì?" Ngọc Trúc hỏi lại, xong cũng lập tức nhận ra Thẫm
Ngụy có thể là đang muốn nói về lý do trước kia Ngôn Phong từ chối y đi: " Vương gia cũng thật là, còn thẳng thừng nói không thể đáp trả được
tình cảm của ta vì ta là một nam nhân, khiến ta tổn thương lâu như vậy
nhưng cuối cùng người bản thân lại bại dưới tay một nam nhân như Phiên
Vân."
Ngọc Trúc lại nói: " Thế nhưng ta lại không muốn trách vương gia,
ngươi nói thử xem chỉ vì muốn ta sớm từ bỏ một chút nên mới cố ý nhẫn
tâm như vậy cũng bị báo ứng rồi, bây giờ vương gia đến xa Phiên Vân một
bước cũng không muốn, nhưng lại vì lo sợ cho y nên không thể mang người
theo cùng."
Thẫm Ngụy trầm mặt nhìn Ngọc Trúc, lúc trước thấy y đã từng chịu tổn
thương rất lớn sau khi bị Ngôn Phong từ chối. Thế nhưng bây giờ lại có
thể dễ dàng chấp nhận được hiện tại, hơn nữa còn chưa từng nghĩ đến sẽ
rời khỏi Thảo Đường Quân, thật là một con người đáng nể phục.
" Thẫm Ngụy." Ngọc Trúc đột nhiên lên tiếng: " Ngươi trước kia đã
từng nói, nếu một ngày ta có thể từ bỏ được tình cảm đối với vương
gia..."
Thẫm Ngụy im lặng không nói mà chỉ lắng nghe Ngọc Trúc, y lại nói: " Ta không muốn như vậy."
" Ngọc Trúc."
" Ta không cần sự bảo vệ của ngươi nữa, rồi sẽ có một ngày ngươi tìm được người mà bản thân mình thật sự cần phải bảo vệ."
" Người khác sao?" Thẫm Ngụy chưa từng nghĩ đến việc này, từ cái ngày hắn hứa rằng sẽ luôn bảo vệ Ngọc Trúc. Hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có
ngày mình cần phải bảo vệ thêm một người nào khác.
Thiên Lang quốc Duật Thừa Viêm lên ngôi hoàng đế là một người bất tài vô dụng, trọng dụng thái giám thân cận giết hại trung thần. Từ sau khi
Viên Bân lão tướng quân bị xử tử vì tội mưu phản đã khiến lòng người ngờ vực, dân chúng rơi vào tình cảnh đói khổ còn bị triều đình bắt nộp thuế tòng quân. Thời gian qua đi trong lòng mỗi người đều hướng về vị vương
xưng đế tại đất phong nam địa, họ tin rằng người đó mới chính là thiên
tử.
Năm thứ bảy Thừa Viêm đế đăng cơ, Nhật Minh vương chính thức đọc bản
phế đế do chính tiên đế Duật Thiệp đề bút. Nội dung di chiếu cho phép
Nhật Minh vương là Duật Ngôn Phong, có quyền truất phế ngôi vị hoàng đế
của đại hoàng tử Duật Thừa Viêm, nếu hắn không thể làm tốt ngôi vị hoàng đế.
Nhật Minh vương hoàn toàn có lý do để lật đổ ngôi vua của Duật Thừa
Viêm, khởi nghĩa Nam vương nổi dậy cùng với di chiếu của tiên đế mang
đến sự ủng hộ từ dân chúng, trở thành mối đe dọa lớn nhất cho Thiên Lang hoàng đế.