Thấy Phiên Vân muốn từ chối có liên quan đến Đàn gia, Đàn phu nhân lúc này
mới cười lớn châm chọc: “ Lão gia thấy rồi chứ? Đó là nhi tử tốt của
ông, là đứa con ông hết lòng yêu thương và bảo vệ đấy.”
“ Phu nhân, đừng nói nữa.”
“ Tôi nói có sai sao?” Đàn phu nhân tức giận lớn tiếng: “ Trước đây
ai là người cho nó ăn cho nó mặc, ông nói xem bây giờ nó đi theo Nhật
Minh vương có thể còn là hoàng đế thời gian không xa, tương lai rộng mở. Còn cần biết đến một phụ thân như lão gia sao?”
“ Phiên Vân.” Đàn Nghệ đi lại gần Phiên Vân lên tiếng nói: “ Tỷ biết
ngày trước khi còn nhỏ bản thân trẻ con không hiểu chuyện, lúc nào cũng
khó dễ đệ nhưng đó cũng chỉ là chúng ta không cùng một mẫu thân, có chán ghét lẫn nhau cũng chỉ là điều đương nhiên.”
“ Đệ xem Đàn gia bây giờ đã rơi vào hoàn cảnh này, ngay cả phu quân
ta gia sản cũng không còn nữa, nếu đệ vẫn không muốn quan tâm đến thì
chúng ta biết phải làm sao.” Đàn Nghệ nhỏ giọng: “ Phụ thân ngày trước
đối đãi với đệ cũng không phải rất tốt? Đệ có thể nhìn người chịu khổ
không quan tâm đến sao?”
Đàn Thừa nghe Đàn Nghệ nói cũng nghĩ có một chút hy vọng, ông dịu
giọng với nhi tử: “ Phiên Vân, phụ thân thật sự muốn được ở cùng với
ngươi. Gia đình chúng ta lại sống như trước kia cũng không được sao?”
“ Lúc phụ thân ép ta thay Lục Nhi giả nữ gả đi đã từng nghĩ đến tình
phụ tử của chúng ta?” Phiên Vân lạnh lùng nói: “ Người bây giờ lại muốn
giống như trước cùng ta và Đàn gia sống như một gia đình?”
“ Ta…”
“ Cho ngươi gả đi cũng oan ức lắm sao?” Đàn phu nhân tức giận: “
Ngươi bây giờ theo vương gia phế nhân đó làm phản cướp ngôi, hắn sắp trở thành thiên tử vạn người quỳ dưới chân, ngươi còn còn biết ơn phụ thân
ngươi và ta, còn dám dùng lý do đó ra đối chất.”
“ Câm miệng.”
Bị ánh mắt đáng sợ của Phiên Vân nhìn đến lạnh sống lưng, Đàn phu
nhân không ngờ lại bị tên nhóc khốn kiếp ngày trước chèn ép đến độ này.
Giận quá hóa ngốc, Đan phu nhân lại đưa tay muốn đánh Phiên Vân: “ Tên
khốn nhà ngươi, ngươi ăn của ai mặc của ai mà lớn, bây giờ lại dám…”
“ Phu nhân, đợi…”
Phiên Vân nâng khóe môi cười, nhìn bàn tay đưa lên của Đàn phu nhân
thật nhớ đến lúc nhỏ không ngày nào không nghe bà ta mắng chửi thậm tệ,
những lần bị đánh không lớn nhưng nhỏ cũng không thiếu. Y còn đang định
chụp lại cổ tay bà ta nhưng không ngờ bản thân chưa kịp làm gì đã thấy
người bị đá văng ra xa.
“ Á.”
“ Phu nhân.”
“ Mẫu thân.”
Thấy Đàn phu nhân té lăn trên đất Đàn Nghệ và Đàn Thừa vừa la lớn vừa vội đỡ người dậy, Phiên Vân ngạc nhiên lại nhìn tới kẻ vừa kéo mình lại giữ ở trong lòng: “ Vương gia, không phải người còn ngủ?”
“ Ngươi vừa xuống giường ta đã tỉnh.” Ngôn Phong dịu giọng nói: “ Không sao chứ?”
“ Không sao.” Phiên Vân mỉm cười: “ Ta còn chưa kịp làm gì đã bị người ra tay tranh trước rồi.”
“ Ngươi… các ngươi.” Đàn phu nhân bị một cước đá bay không thương
tình, còn đang tức giận muốn mắng tên khốn kiếp nào nhưng vừa nhìn thấy
kẻ đang đứng cạnh Phiên Vân thì lại im bật.
Hắn bề ngoài uy phong anh tuấn, trên người bận y phục trắng có vài
phần cao quý, phải nói thân phận chắc chắn không thể thấp. Cho dù muốn
mắng thì cũng phải xem tình hình, nhìn hắn như vậy còn dám mắng sao?
Ngôn Phong đang nhìn Phiên Vân lại liếc mắt đến Đàn phu nhân khiến bà ta bị dọa sợ mà vội cúi đầu, lại nhìn đến vài người khác trong Đàn gia, Ngôn Phong nói với Đàn Thừa: “ Ngươi chính là phụ thân của Phiên nhi?”
“ Phiên nhi?” Chỉ làm lạ vô tình hỏi lại không ngờ bị hắn trừng mắt
đe dọa, Đàn Thừa nói vội: “ Đúng… đúng vậy, ta chính là phụ thân của y.”
“ Ra vậy, một người phụ thân lại ép nhi tử của mình giả nữ nhi để gả đi. Ta đến giờ cũng đã được mở rộng tầm mắt.”
“ Ta… việc này…”
Ngôn Phong chợt lạnh giọng: “ Gặp mặt bản vương còn chưa chịu quỳ xuống?”
“ Vương…?”
“ Vương gia sao?”
Cả nhà Đàn gia mấy người nhin nhau xong lại luống cuống quỳ xuống: “
Nhật Minh vương gia tha tội, là chúng ta có mắt không tròng cầu vương
gia tha tội.”
“ Vương gia?” Đàn phu nhân chưa dám tin, tin đồn vương gia chỉ là một phế nhân kia không lý nào chỉ là bịa đặt.
Đàn Nghệ lén ngước đầu nhìn, không ngờ đến Nhật Minh vương gia lại là thế này. Qủa nhiên là nam nhân hoàn hảo nhất trong mắt nữ tử, thế mà
Lục Nhi muội muội của nàng lại ngu ngốc đi tin vào mấy lời đồn không căn cứ. Để vụt mất cơ hội được gả cho Nhật Minh vương như vậy, nếu năm đó
nàng xuất giá trễ thêm một năm, nói không chừng cơ hội tốt đó đã không
cần để Lục Nhi bỏ phí.
Phiên Vân tựa như có thể nghe được Đàn Nghệ đang nghĩ gì khi thấy ánh mắt nàng lén nhìn Ngôn Phong, khóe miệng y khẽ nâng lên mỉm cười. Phiên Vân cố ý đứng gần lại Ngôn Phong, kéo tay hắn nói: “ Vương gia.”
“ Phiên nhi, sao vậy?”
“ Người không phải vì việc trước kia mà phải tức giận, nói cho cùng
nếu không phải ta gả thay cho tỷ tỷ, cũng không có khả năng gặp được
vương Gia. Phiên Vân ta chưa từng cảm thấy mình phải gả cho người là
chịu uất ức cả.”
Ngôn Phong không nói, hắn chỉ mỉm cười nhìn Phiên Vân. Bọn họ tỏ ra
gần gủi không hề kiêng kị đến sự của mặt của những người có mặt tại đây.
Đàn Nghệ nhìn thấy hai nam nhân thân cận như vậy thì mặt phát đỏ mà
cúi đầu, Đàn phu nhân nghe vào tai lại muốn nghiến răng đến phát ra
tiếng.
“ Các ngươi đứng lên cả đi.”
“ Tạ ơn vương gia tha tội.” Chỉ nghe vài câu nói của Phiên Vân và
thái độ của vương gia cũng đủ để đoán ra được quan hệ của bọn họ ra sao, Đàn Thừa không dám tin đứa con trai duy nhất của mình lại cùng với một
nam nhân khác.
Thế nhưng ông lại không có
quyền lên tiếng vì chính mình là người đã
ép y gả đi, hơn nữa đối phương còn là một vương gia thân phận cao quý.
“ Bản vương hôm nay có thể vì Phiên nhi nói vài lời mà không muốn
trách tội đến các ngươi, thế nhưng…” Ngôn Phong lại nhìn sang Đàn Phu
nhân nói: “ Phu nhân của ngươi lại có gan dám ra tay tới thê tử của ta,
nhạc phụ đại nhân ngươi định sẽ thế nào đây?”
“ Nhạc phụ?” Nghe lời không biết ngượng từ miệng của Ngôn Phong mà
Phiên Vân không khỏi nhăn mày liếc mắt trừng hắn, Ngôn Phong lại giả vờ
như không nhìn thấy mà tay vẫn cứ như vậy vòng qua ôm lấy eo của y.
“ Đây… đây là…” Đàn Thừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt lại nghe thêm
mấy lời đe dọa của Ngôn Phong, hắn lo sợ đối Phiên Vân nói: “ Phiên Vân, đại nương của ngươi là người không hiểu chuyện làm việc hồ đồ... người… ngươi có thể nào bỏ qua được hay không?”
“ Lão gia… lời như vậy mà ông cũng nói ra được?” Đàn phu nhân tức
nghẹn còn muốn quát lớn, nhưng chợt nhớ đến Đàn Phiên Vân bây giờ không
còn chỉ là một đứa con riêng của phu quân, kẻ đang trách tội mình cũng
không phải tầm thường còn là một vương gia đầy uy quyền: “ Ta…”
“ Mẫu thân…” Đàn Nghệ kéo tay mẫu thân mình lắc đầu ra ý.
Thấy bây giờ đã không còn cách nào khác chỉ có thể cúi đầu trước
người mà bản thân luôn căm ghét, Đàn Phu nhân nghiến răng nói: “ Phiên
Vân, đại nương cũng chỉ là nhất thời nóng nảy… mong ngươi không cần tính toán.”
“ Nếu ta vẫn muốn tính toán thì thế nào?” Phiên Vân vừa nói đã nhìn
thấy Đàn phu nhân vẻ mặt không dám tin nhìn mình, y trầm giọng nói: “
Chuyện vừa rồi ta xem như có thể bỏ qua, vậy trước kia ta chịu khổ không ít đều là nhờ vào bà, mẫu thân ta bệnh nặng còn bị nhốt ở phòng củi
lạnh giá không được trị chữa mới qua đời, bà nói ta nên tính toán thế
nào đây?”
“ Ngươi… ngươi…”
“ Phu nhân, bình tĩnh đi.”
Đàn phu nhân không thể nào chịu nổi Phiên Vân lên mặt với mình mà
quát lớn: “ Ngươi khốn kiếp đứa con hoang như ngươi cũng dám lên mặt với ta, ta năm đó lẽ ra nên để ngươi chôn sống cùng ả nữ nhân… a!”
“ Ngươi nghĩ người mình đang mắng là ai?” Ngôn Phong thô bạo tóm lấy
cổ Đàn Phu nhân, hắn lạnh lùng dùng sức siết lại đến muốn lập tức muốn
bẻ gãy cổ bà ta: “ Đúng là chán sống.”
“ Vương gia… vương gia xin tha mạng.” Đàn Thừa vội quỳ xuống, hắn
không nghĩ mình có khả năng cầu xin được Ngôn Phong, hắn như vậy lại
quay sang Phiên Vân mà túm lấy góc y phục của y: “ Phiên Vân… phụ thân
cầu xin người… xin ngươi tha cho đại nương ngươi một mạng.”
Đàn Thừa vừa nói lại dập đầu trước nhi tử của mình: “ Cha không thể
quỳ con, ta bây giờ cúi đầu cầu xin người. Nể tình phụ thân đã nuôi dạy
ngươi mười mấy năm, cầu xin ngươi nói giúp một tiếng với vương gia có
được hay không?”
“ Phiên Vân, tha cho mẫu thân của ta đi.” Đàn Nghệ nhìn thấy mẫu thân mình mặt đã tím tái, nàng cũng lo lắng quỳ xuống cầu xin.
Phiên Vân siết chặt nắm tay, y cho dù đã từng nói không muốn cùng bọn họ có quan hệ gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn phải mềm lòng khi nhìn Đàn
Thừa như vậy lại không thể xem như không thấy. Y cúi người đỡ Đàn Thừa
đứng lên, lại cong lưng cúi lạy hắn một lần rồi xoay lưng bỏ đi không
nói lời nào.
Ngôn Phong cho dù thật muốn giết chết người đàn bà trước mắt nhưng
cuối cùng vẫn thả tay ra, Đàn phu nhân vừa té xuống đất đã như muốn ngất đi vẫn cố gắng hít thở mạnh tìm đường sống.
Ngôn Phong nhìn Đàn Thừa lạnh giọng nói: “ Các ngươi tốt nhất đừng
bao giờ xuất hiện lại trước mặt y, nếu không đừng trách bản vương.”
" Thảo dân tuân lệnh không dám làm trái, tạ ơn vương gia tha tội. Đàn gia từ nay không dám tìm đến gặp Phiên Vân nữa, chỉ cầu có một nơi để
tiếp tục sinh sống."
" Lục Ngạn."
Nghe gọi Lục Ngạn vội vàng trả lời: " Vâng thưa vương gia."
" Sắp xếp cho bọn họ một chỗ ở trong thành, trước thời gian chúng ta
xuất quân rời khỏi Liêm Giang không được để bọn họ làm phiền đến y nữa."
" Lục Ngạn tuân lệnh."
" Vương gia." Thấy Ngôn Phong xoay lưng muốn rời đi, Đàn Thừa vội
vàng lên tiếng: " Phiên Vân nhi tử của thảo dân, cầu xin vương gia có
thể chăm sóc cho nó. Phiên Vân chỉ mới ba tuổi đã mất mẫu thân, một mình nó kiên cường sống ở Đàn phủ..."
" Bây giờ ngươi mới nói những lời này có phải quá muộn rồi hay
không?" Ngôn Phong cười lạnh ngắt lời Đàn Thừa nói: " Đừng giở trò tình
thân phụ tử ra đây với ta, dạy dỗ lại phu nhân của ngươi cho tốt, đừng
để bản vương thấy tâm tình Phiên Nhi không tốt lại buồn chán muốn lấy
mạng bà ta."
"..."