Đi trong tường thành hoàng cung rộng lớn, Phiên Vân cho dù trước kia chưa
từng đến nơi này nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được sự hoa lệ và uy
nghiêm của nó, đáng tiếc hoàng cung bây giờ chỉ còn lại một vẻ tang
thương đượm buồn, đến khiến lòng người cảm thấy cô đơn.
Lại nhìn đến Ngôn Phong bên cạnh mình, Phiên Vân có thể nhận ra được
hắn không hề vui vẻ sau khi nhìn thấy xác của Duật Thừa Viêm hoàng đế
tại Hòa Dương điện. Đi cùng với Ngôn Phong khắp nơi trong hoàng cung này một lược, y vẫn chưa từng nghe hắn lên tiếng nói một lời nào.
“ Vương gia.”
Tay mình đột nhiên bị nắm lấy, Ngôn Phong cúi đầu nhìn Phiên Vân đang lo lắng cho mình. Hắn mỉm cười: “ Ta không sao, đừng lo.”
Phiên Vân nhẹ lắc đầu, y nói: “ Đó là do hoàng đế tự mình chuốc lấy,
hơn nữa vương gia cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy mạng của hắn đúng chứ?"
"..."
" Hoàng đế bị chính người mà hắn tin tưởng giết chết, đó không phải lỗi của vương gia…”
“ Phiên nhi…”
“ Người nghe xem tiếng reo hò chúc mừng ca tụng bên ngoài kia xem,
vương gia người không làm sai.” Phiên Vân siết lấy tay hắn: " Cho dù thế nào đi nữa, tiên đế cũng sẽ không trách người. Đó là lý do vì sao ngài
ấy giao cho vương gia di chiếu phế đế đó, không phải sao?"
“ Ta biết.” Ngôn Phong nói rồi lại nhìn về phía trước, bước đi trên những hành cung dài vắng lặng.
Bất Triết cùng Thạo Lâm lúc này lại đi đến thông báo: “ Vương gia,
hoàng cung đều đã được phong tỏa. Cổng bắc hoàng thành cũng đã được Vong Âm cùng Thẫm Ngụy chặn lại các cung nhân mang theo đồ vật trong cung bỏ trốn, Sát Âm cũng cho người đến bảo vệ quốc khố không bị đánh cướp,
hiện tại vẫn chưa có tổn thất gì.”
“ Còn những hoàng thất khác thì thế nào?”
Bất Triết lên tiếng: “ Bẩm vương gia, nhị hoàng tử Duật Lang Vi một
thân bệnh tật từ nhỏ, nên cho dù gia nhân trong phủ đều đã chạy thoát
thì bản thân cũng không thể tự bỏ trốn. Hiện tại đã được thần cho người
canh giữ."
" Còn có đại công chúa cùng tam công chúa lo sợ giữ mạng lẫn vào đám
loạn quân chạy ra ngoài thành bị quân ta vô tình giết chết, chỉ còn lại
tứ công chúa Khương Thuệ tuổi vẫn còn nhỏ, bị các tỷ tỷ bỏ lại tại hoàng cung là còn giữ được mạng sống. Riêng nhị công chúa, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử đều chưa thể tìm thấy."
Ngôn Phong trầm giọng: “ Lang Vi từ nhỏ đã thông minh tài giỏi mới bị đại hoàng tử Duật Thư ganh ghét, đố kỵ hãm hại không biết bao lần, hắn
thân là nhị hoàng tử do Giang quý phi sinh ra nhưng lại quyết định giả
bệnh không màng tới tranh quyền đoạt vị, lần này không bỏ trốn chính là
biết bản vương sẽ không làm tổn hại đến hắn.”
“ Vương gia, vậy còn có tứ công chúa?” Cho dù ngạc nhiên vì Ngôn
Phong không có ý định truy bắt người của hoàng thất, Bất Triết cũng
không có gan hỏi đến.
“ Lần cuối cùng ta nhìn thấy thì Khương Thuệ cũng chỉ mới ra đời, bây giờ chắc cũng đã tám, chín tuổi.” Ngôn Phong suy nghĩ xong lại nói: “
Cho người đưa tứ công chúa đến chỗ của Lục Ngạn, ra lệnh cô ta chăm sóc
tốt một chút, về sau ta sẽ tự mình có sắp xếp.”
“ Tuân lệnh.”
“ Phiên nhi.” Ngôn Phong lại nhìn Phiên Vân nói: “ Biểu ca và bá mẫu
của ngươi hiện giờ chắc đang ở cổng thành phía Bắc, không muốn đi gặp họ sao?”
“ Ta đương nhiên muốn.” Phiên Vân nhỏ giọng: “ Nhưng ta lo lắng cho người.”
“ Đi đi.” Ngôn Phong mỉm cười: “ Ta bây giờ trở lại Nhật Minh vương
phủ, sợ rằng ngươi với nơi đó không có chút hứng thú nào muốn đến đi.”
“ Cho dù ta bây giờ thật sự muốn đến gặp bá mẫu và Nhã Thanh, nhưng
không giống như người nói sẽ chán ghét nhìn thấy Nhật Minh vương phủ đến thế.”
“ Vậy sao?”
Phiên Vân lắc đầu: “ Cho dù thời gian ở đó có những chuyện khiến ta
không vui xảy ra, nhưng ta gặp được vương gia người chính là tại vương
phủ, cũng là cùng người sống tại Tư Duyệt Thâm viện qua hết một năm, sao lại nói chỉ là có ghét bỏ chứ.”
“ Ta biết.” Kéo Phiên Vân lại ôm vào trong lòng, Ngôn Phong hôn lên trán y mới nói: “ Mau đi đi, ta chờ ngươi trở lại.”
“ Được.” Phiên Vân gật đầu, nhìn thấy Ngôn Phong đã tốt hơn mới an
tâm đến tìm Nhã Thanh. Vừa đến cửa cung đã nhận ra Văn Huân đang cho
người canh chừng ở đó: “ Văn tướng quân.”
“ Phiên Vân công tử?” Nhìn thấy Phiên Vân, Văn Huân liền ngạc nhiên
hỏi: “ Không phải công tử đi cùng với Vương gia, sao lại ra ngoài này
một mình?”
“ Ta nghe nói quân của Thẫm Ngụy và Vong Âm đang chặn ở cửa bắc hoàng thành, ta muốn đến đó gặp Nhã Thanh.”
“ Ra là vậy.” Văn Huân nói: “ Bây giờ tình hình vẫn chưa ổn định lắm
nên ta cũng không chắc Nhã Thanh công tử sẽ đi cùng với bọn họ, nhưng
nếu công tử đã nóng lòng muốn gặp thì để ta đưa người đến đó.”
“ Được, làm phiền Văn tướng quân.”
“ Người đâu.” Văn Huân lớn tiếng ra lệnh: “ Mang hai con ngựa đến đây.”
- -------------------------------------------------------------------------------------
Tại cổng bắc hoàng thành, mới đầu vì tàn quân của triều đình có nhiều quân lính muốn bỏ trốn chạy đến đây, trên đường còn nguy hại đến tính
mạng người dân. Sau một hồi lâu mới có thể ổn định lại, Thẫm Ngụy lớn
tiếng ra lệnh: “ Mang tất cả những kẻ còn sống giam lại, không được làm
bị thương bất cứ dân thường nào, trái lệnh lập tức xử theo quân pháp.”
“ Tuân lệnh.”
“ Vết thương của ngươi đã không sao rồi, mấy ngày sau đừng để bị thấm nước.”
“ Hiểu rồi.” Hoàn Lãng trầm mặt nhìn vị đại phu trẻ vừa cẩn thận trị
thương cho mình, hắn đột nhiên lên tiếng hỏi: “ Ngươi chính là Ngọc Trúc mà mọi người đồn đại là
quân sư bên cạnh Nhật Minh vương gia sao?”
Nhã Thanh đang thu dọn mấy bình thuốc vào hộp gỗ của mình, y ngẩng đầu nhìn Hoàn Lãng: “ Tại sao lại hỏi như vậy?”
“ Cả một đám người dưới trướng Nhật Minh vương đều là những kẻ lỗ
mãng, nếu so sánh chỉ có ngươi từng cử chỉ đến lời nói đều ôn nhu cẩn
thận. Vừa rồi ta chú ý thấy còn nhận ra binh sĩ Thảo Đường quân đối với
ngươi cũng cúi đầu vâng lệnh kiên nể, vì vậy chỉ có thể nghĩ ra ngươi
chính là quân sư Ngọc Trúc.”
“ Vậy ngươi đã từng nghe qua Ngọc Trúc quân sư biết y thuật trị bệnh?”
“ Chưa từng nghe qua.” Hoàn Lãng lắc đầu nói.
Nhã Thanh lại mỉm cười: “ Vì vậy ta không phải Ngọc Trúc.”
“ Không phải?” Hoàn Lãng làm lạ, hắn cũng chưa từng nghe qua Thảo
Dường quân ngoài mười ba thuộc cấp dưới trướng Duật Ngôn Phong sẽ còn có ai khác như vậy.
“ Nhã Thanh.”
Nghe tiếng gọi, Nhã Thanh xoay đầu nhìn người đi đến mới nói: “ Vong Âm?”
“ Ngươi vẫn còn trị thương cho binh…” Mắt vừa nhìn thấy Hoàn Lãng,
Vong Âm lập tức nắm lấy cánh tay Nhã Thanh kéo người ra sau: “ Tại sao
lại là ngươi?”
“ Hừ…” Hoàn Lãng nhìn Vong Âm cũng chỉ hừ lạnh mà không nói gì.
“ Nhã Thanh, hắn là người của triều đình. Ngươi không nhất định phải chữa trị.”
Xem vẻ thù địch của hai người, Nhã Thanh lên tiếng: “ Không cần biết
trước kia thế nào. Bây giờ chiến tranh đã chấm dứt, chỉ cần là người bị
thương, ta đều muốn cứu.”
“ Nhưng hắn là…”
“ Được rồi.” Nhã Thanh nhăn mày: “ Bên kia vẫn còn rất nhiều binh
lính bị thương cần trị chữa, ngươi không muốn giúp thì đừng làm phiền
ta.”
Y lại nhìn Hoàn Lãng nói rồi mới bỏ đi: “ Nhớ những lời ta dặn, nghỉ ngơi cho tốt cũng không được để vết thương thấm nước.”
“ Được.” Nhìn dáng người nhỏ gầy trong y phục xanh mộc mạc đi xa, Hoàn Lãng cười nói: “ Một người rất dễ thu hút kẻ khác đấy.”
“ Ngươi tránh y càng xa càng tốt, nếu dám có ý nghĩ gì ta liền không tha cho ngươi.”
“ Ha ha ha.” Nhìn Vong Âm liếc mắt đe dọa mình, Hoàn Lãng cười lớn: “ Có ý nghĩ không an phận gì không phải là chính ngươi sao?”
" Ngươi..."
" Tuy không biết thân phận của vị đại phu đó ra sao, nhưng nhìn thấy
cũng biết hắn ở Thảo Đường quân của các ngươi rất có trọng lượng. Nhìn
xem ngươi đường đường là tướng quân thân phận không tầm thường, là một
trong mười ba thuộc hạ dưới trướng Nhật Minh Vương thống lĩnh một doanh, vậy mà bị y nói đến một câu cũng không thể đáp lại, thật đáng thưởng
thức."
“ Câm miệng cho ta.”
" Vẫn chưa thừa nhận với y sao?" Hoàng Lãng thở dài: " Ta chỉ là một
kẻ thô lỗ chỉ biết đánh đánh giết giết cũng có thể nhìn ra, ngươi cho
rằng với một người thấu đáo như Nhã Thanh đại phu lại vẫn chưa nhìn ra
được tình cảm của ngươi sao?"
Vong Âm trầm mặt, chính hắn cũng còn không biết được tình cảm của
mình ra sao, tên này có quyền gì lại muốn lên tiếng nhận xét: " Không
phải việc của ngươi, tốt nhất đừng quá nhiều chuyện."
" Được rồi, ta cũng không muốn quan tâm đến việc của ngươi."
"..."
“ Vong Âm.” Hoàn Lãng đột nhiên trầm giọng nói: “ Ngươi có phải hận
ta vì ngày đó đã không làm gì, chỉ biết đứng nhìn Viên tướng quân bị xử
tử?”
Thấy Vong Âm không nói gì, Hoàn Lãng lại tiếp: “ Thật ra ta đã từng
xông đến pháp trường để cứu người, ta lúc đó đã nghĩ không cần biết bản
thân có bị định tội phản thần cũng muốn cứu sống được sư phụ.”
Vong Âm siết nắm tay, hắn nghiến răng nói: “ Vậy thì tại sao…”
“ Lúc đó Viên tướng quân tại pháp trướng vẫn hiên ngang đứng đó, ngài ấy từ chối được ta cứu đi mà tự hào nói lớn giữa đám đông. Cái chết của mình chính là hy vọng cho nhân dân, để họ nhìn thấy đã đến lúc phải
đứng lên để tranh đấu. Để một người mà bản thân luôn tin tưởng sẽ mang
lại bình an cho đất nước này có thêm dũng khí, để người đó có thể trở
thành hoàng đế.”
“ Không phải là vì quan điểm trung quân của ngày ấy sao?”
“ Ngươi thấy đó, sau khi sư phụ chết, người dân đã bắt đầu nổi dậy
không còn muốn im lặng cắn răng chịu đựng nữa, bọn họ đều tin vào những
lời nói đó, bằng lòng tin vào một vị vua mới sẽ mang đến an bình ấm no
cho toàn thiên hạ.”
Vong Âm im lặng một hồi mới ngước đầu nhìn lên bầu trời trong xanh: “ Viên Bân đại tướng quân một đời chinh chiến sa trường vì nước, đến cuối cuộc đời mình vẫn là vì muốn nhân dân Thiên Lang có cuộc sống tốt. Ân
nhân của ta, sư phụ của ngươi… thật là một người đáng khâm phục.”