Ngôn Phong ở thư phòng đang phê tấu lại nghe có tiếng bước chân tiến gần,
hắn không ngước đầu mà nhăn mày nói: “ Trẫm không phải đã bảo các ngươi
không được quấy rầy, nếu còn dám nhiều lời đừng trách...”
“ Hoàng thượng, là ta.”
“ Phiên nhi?” Nghe tiếng thì liền ngừng bút lại, Ngôn Phong nhìn
người đến lại nghĩ bây giờ đã quá nửa đêm mới lên tiếng: “ Đã trễ lắm
rồi, sao ngươi không đi ngủ lại còn đến đây?”
“ Chính vì đã trễ lắm rồi mới phải đến tìm người.” Phiên Vân đi lại
gần bên cạnh Ngôn Phong, y lấy đi bút còn thấm mực trên tay hắn đặt sang một bên nói: “ Đã mấy ngày không nhìn thấy người, ta nghĩ hoàng thượng
chỉ vừa mới đăng cơ còn nhiều việc phải làm không gặp được cũng không có gì lạ."
" Nhưng Ngọc Trúc hôm nay có đến chỗ của ta, nói người ngoại trừ lúc
thượng triều nghị sự, đã mấy ngày không ngủ mà thức trắng ở ngự thư
phòng phê tấu. Hoàng thượng nếu cứ như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“ Ngọc Trúc?” Ngôn Phong trầm mặt lại thở dài: “ Y lại lắm chuyện rồi.”
“ Làm hoàng đế rồi thật sự bận đến vậy sao, ngay cả thời gian để ngủ nghỉ cũng không có?”
“ Đúng là sau khi đăng cơ có nhiều việc cần phải làm hơn, nhưng bất
quá cũng chỉ ở thời gian này, sau khi triều đình ổn định rồi cũng không
cần phải như vậy nữa.”
Phiên Vân lại đưa mắt nhìn mấy tấu chương bị ném lung tung dưới đất,
nhìn ngày tháng trên đó chắc cũng là tính từ ngày Duật Ngôn Phong lên
ngôi tới nay hết sáu ngày không thiếu: “ Đó là gì vậy, hoàng thượng
không cần xem sao?”
“ Cái đó?” Theo hướng mắt Phiên Vân nhìn tới đống tấu chương vô dụng
kia, Ngôn Phong tùy ý nói: “ Là đám lão già rỗi hơi không có việc làm
kia, cả ngày dâng sớ muốn trẫm nhanh chóng tuyển tú nữ, sắc phong phi
tần đưa vào hậu cung. Triều cục vừa ổn định đã muốn tìm thêm nhân khẩu
ngồi không chia bổng lộc, những thứ đó không cần phải xem đến.”
“ Tuyển tú?” Phiên Vân thờ ơ nói: “ Ra vậy.”
Ngôn Phong vừa nghe thì đột nhiên lại cảm thấy không ổn, hắn túm lấy
cổ tay Phiên Vân kéo y ngồi vào lòng mình. Hoàng đế chân mày nhíu lại,
giọng nói cũng trở nên gắt gỏng với y: “ Đừng nói với ta ngươi đến chủ
yếu chính là muốn thay mấy lão già đó nói chuyện, đến bảo ta đồng ý việc tuyển tú này? Nếu để ta biết được là ai sau lưng mình giở trò, nhất
định sẽ không tha cho kẻ đó.”
“ Khuyên?” Phiên Vân ngạc nhiên một hồi lại bật ra tiếng cười, y vẫn
tự nhiên ngồi trong lòng hoàng đế mà kéo lấy lọn tóc trước ngực hắn nói: “ Hoàng thượng, người đang đùa với ta sao?”
“ Phiên nhi?"
“ Đừng nói đến đợi người tìm ra là ai, những kẻ đến chỗ ta yêu cầu
sớm đã bị ta đuổi đi không chút nể mặt.” Phiên Vân lạnh giọng: “ Chỉ cần nghe đến việc tuyển tú của hoàng thượng ta còn hận chẳng thể khâu hết
miệng của bọn họ lại, có tâm tình đi khuyên người sao?”
Ngôn Phong mỉm cười: “ Phiên nhi thành thật như vậy vẫn là tốt nhất,
ta còn cho rằng ngươi khó chịu lại giữ trong lòng không nói ra.”
“ Ngươi cho rằng Đàn Phiên Vân ta là nữ nhân sao? Cả ngày chơi cái
trò nội tâm khó nói giấu giấu diếm diếm đi làm việc trái ý mình rồi tự
cho đó là vì tốt cho kẻ khác?” Phiên Vân thả tóc Ngôn Phong ra, y lại
nói: “ Tuy trước kia ta từng nói chấp nhận để hoàng thượng có hài tử nối dõi, không có nghĩa ta hoàn toàn hài lòng với quyết định của mình. Đó
là chuyện hậu cung của người, nhi tử nối dõi của người. Hoàng thượng còn không vội, ta cần gì phải lo đi may áo cưới cho kẻ khác.”
“ Phiên nhi.” Ngôn Phong lại đưa tay nắm lấy cằm của Phiên Vân nâng
lên, hắn nhìn đôi mắt sáng và nghe lời thẳng thắn của y mà hài lòng nói: “ Chuyện hậu cung và hài tử, ta cả đời này cũng không vội.”
Phiên Vân suy nghĩ mới lên tiếng: “ Hoàng thượng làm được sao?”
“ Ta không giành lấy thiên hạ này chỉ là để ngươi phải chịu thiệt
thòi như vậy.” Hoàng đế trầm giọng: “ Phiên nhi, có còn nhớ trước kia ta đã hứa gì với ngươi?”
“ Hứa?” Phiên Vân suy nghĩ một hồi vẫn không thể nhớ ra hắn đã từng
hứa với y cái gì, nếu đã không nhớ ra cũng không cần suy nghĩ nữa, Phiên Vân lắc đầu lên tiếng: “ Người đã hứa cái gì?”
“ Nếu một ngày, ta có thể trở lại như trước. Không còn là một phế
nhân nữa… Ta sẽ cho ngươi một hôn lễ lớn nhất, dùng kiệu lớn rước ngươi
về. Khiến ngươi hạnh phúc hơn tất cả, cho thiên hạ này biết ngươi là thê tử của ta.”
Chỉ vừa nghe đến đó Phiên Vân lập tức nhớ lại, đó là lúc Ngôn Phong
hỏi về gia cảnh của y ngày trước, mà Phiên Vân khi đó thân phận lại đang giả làm Đàn Lục Nhi, vốn chưa từng mang lời này xem như thật để ở trong lòng.
“ Ta sẽ cho nàng một hôn lễ lớn nhất, dùng kiệu lớn rước nàng về.
Khiến nàng hạnh phúc hơn tất cả, cho thiên hạ biết Đàn Lục Nhi, là thê
tử của ta.” Mấy lời này của Ngôn Phong lúc đó còn khiến y khó chịu như
vậy vì nghe cái tên Đàn Lục Nhi kia cũng không biết vì sao, bây giờ nghĩ lại Phiên Vân mới tự hỏi không biết có phải bản thân từ lúc đó đã có
tình cảm với hắn rồi hay không.
Phiên Vân mỉm cười: “ Hoàng thượng, ta nhớ lúc đó người mà người muốn lấy về là Đàn Lục Nhi, không phải ta.”
“ Có quan trọng sao?” Ngôn Phong tự nhiên nói: “ Không cần biết ngươi dùng thân phận gì, người mà Duật Ngôn Phong ta muốn lấy chỉ là người
duy nhất đang ở trước mặt ta.”
Phiên Vân im lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngôn Phong khi nói ra
mấy lời này, y đột nhiên lại nói: “ Ta đã từng nghĩ nếu bản thân mình
chính là Đàn Lục Nhi có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn, không cần khiến hoàng
thượng phải
khó xử. Nhưng không nghĩ tới người lại chưa từng nghĩ như
vậy…”
“ Ngươi nói ngốc nghếch cái gì?” Ngôn Phong nhẹ hôn xuống trán Phiên
Vân, hắn dịu dàng ôm y trong lòng nói: “ Lời hứa của ta đối với ngươi,
ta nhất định sẽ không nuốt lời.”
- --------------------------------------------------------------------------------
“ Hoàng thượng, thừa tướng đại nhân đến rồi.”
Ngôn Phong gật đầu lên tiếng: “ Cho hắn vào đi.”
“ Vâng, hoàng thượng.”
Sau khi thái giám lui ra một lúc thì Ngọc Trúc lại tiến vào thư
phòng, vẫn một bộ y phục đỏ thoát tục không thay đổi. Ngọc Trúc cúi
người không sai sót hành lễ: “ Ngọc Trúc thỉnh an hoàng thượng, hoàng
thượng vạn an.”
“ Miễn lễ đi.”
Đứng thẳng lưng nhìn đến hoàng đế ngồi trước mặt, Ngọc Trúc nhẹ tươi
cười nói: “ Hoàng thượng hôm nay sắc mặt tốt hơn nhiều, tối hôm qua
người chắc đã ngủ rất ngon.”
“ Đều là nhờ ơn của ngươi cả.” Ngôn Phong xua tay nói: " Nếu không
phải ngươi biết rõ chỉ có Phiên Vân khuyên được trẫm, cũng sẽ chẳng ai
ngoài y khiến trẫm chịu đi nghỉ ngơi. Thừa tướng thật là có tâm rồi."
“ Ngọc Trúc không dám nhận.” Y lại nói: “ Vừa hạ triều đã lập tức cho gọi thần đến gặp chắc không chỉ vì muốn nói đến việc này, không biết
hoàng thượng còn có việc gì muốn căn dặn?”
Ngôn Phong im lặng nhìn Ngọc Trúc một hồi mới lên tiếng nói: “ Chuyện trẫm bảo ngươi đi làm thế nào rồi.”
“ Hoàng thượng có thể an tâm, nửa tháng nữa đã đến sinh thần thứ mười tám của Phiên Vân công tử. Công bố chiếu chỉ sắc phong lúc này là thời
điểm thích hợp nhất, tuy rằng các đại thần sẽ có người phản đối, nhưng
nếu đây đã là ý muốn của hoàng thượng, thần tin sẽ không ai dám làm lớn
chuyện.”
Nhớ lại cùng Phiên Vân nói chuyện tối qua, Ngôn Phong lại trầm giọng: “ Tuy rằng Phiên nhi có thể sẽ không quan tâm đến những lời đồn không
hay, nhưng trẫm lại không muốn để y phải nghe thấy mấy lời đó. Tốt nhất
là khiến bọn chúng từ nay về sau tránh xa y ra một chút, giảm một người
lại bớt đi một chuyện.”
“ Hoàng thượng cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ lắm chuyện, từ
xưa đến nay Thiên Lang quốc chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nhiều người đều có thể nhìn thấy mà đoán ra quan hệ của người và Phiên Vân công tử, nhất thời không suy nghĩ trước sau đã nóng lòng muốn hoàng thượng tuyển tú cũng không có gì lạ.”
“ Chuyện của trẫm đúng sai còn cần người khác nhận xét?” Ngôn Phong
nhìn Ngọc Trúc lại nói: “ Ngọc Trúc, việc này trước hết vẫn cứ do ngươi
đích thân làm đi, trẫm tin tưởng ngươi.”
Nghe hai chữ “ tin tưởng “ này thật khiến kẻ khác không tránh khỏi
đau lòng, hoàng thượng thật sự tin tưởng một người có tình cảm và đã
từng thổ lộ với mình nói như vậy. Cũng không biết nên nói hắn vô tình
hay si tình đây? Chẳng qua đối với đối tượng khác nhau thì cách làm của
hắn cũng sẽ khác mà thôi.
“ Ngọc Trúc đã rõ.” Ngọc Trúc lại cúi người nói: “ Vậy nếu đã không còn chuyện gì khác, thần xin phép cáo lui.”
“ Được, ngươi lui ra đi.”
Đã được đồng ý liền muốn quay lưng ra ngoài, không ngờ vẫn chưa bước đi đã nghe thấy tiếng đồ rơi xuống đất.
Ngọc Trúc nhìn lại thì nhận ra Ngôn Phong không ổn, hắn vừa đứng lên
đã không vững mà chống tay xuống bàn, chồng tấu chương chất cao vì đồng
mạnh mà nghiêng ngã rơi xuống đất: “ Hoàng thượng?”
“ Hoàng thượng, người không sao chứ?” Ngọc Trúc lo lắng chạy lại chỉ
thấy Ngôn Phong vẫn đứng vững, chẳng qua hắn một tay vẫn phải chống trên mặt bàn, mắt cũng nhắm lại cùng sắc mặt khó xem: “ Ngươi khó chịu trong người sao?”
Ngôn Phong lắc đầu, chỉ vừa đứng lên đã thấy mọi vật trước mắt bắt
đầu nhòa đi. Tựa như dưới chân cũng bắt đầu nghiên ngã, hắn lên tiếng: “ Chắc là gần đây trẫm quá bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi mới
khiến cơ thể kiệt sức.”
" Hoàng thượng chóng mặt sao?"
" Chỉ là đột nhiên hoa mắt, lại có chút khó chịu trong người."
“ Như vậy không tốt, để thần cho gọi thái y.” Vừa muốn đi thì đã bị
Ngôn Phong nắm lại cổ tay, Ngọc Trúc lo lắng nói: " Người bây giờ đã là
hoàng thượng, không phải chỉ là sức khỏe của riêng mình, trong người có
bệnh nhất định phải gọi thái y trị chữa."
Ngôn Phong mắt vẫn nhắm lại, hắn suy nghĩ mới khó chịu nói: “ Bảo
thái y đừng làm lớn chuyện, không được để quá nhiều người biết. Trẫm
không muốn để Phiên Vân lo lắng.”
Thấy hắn như vậy còn sợ Phiên Vân lo lắng, Ngọc Trúc mỉm cười đỡ
hoàng đế ngồi lại xuống ghế: “ Người an tâm, để ta đích thân tới thái y
viện, sẽ không làm kinh động đến kẻ khác đâu.”
“ Được.”