“ Hoàng thượng?”
“ Sao cơ?”
" Người vậy là sao?" Vừa tắm xong ra ngoài lại nhìn thấy hoàng đế còn bận nguyên triều phục nằm dài trên giường mình, Phiên Vân khó chịu lên
tiếng: “ Đây là giường của ta.”
“ Ta biết đây là giường của ngươi.” Ngôn Phong mắt vẫn nhắm, hắn giọng lại như ngái ngủ lười biếng nói: “ Để ta ngủ một lát.”
“ Trở về tẩm cung của người ngủ đi.” Phiên Vân nói xong thì chẳng còn thấy Ngôn Phong động đậy chút nào, y nhìn hắn rồi lắc đầu không nói
nữa. Lấy khăn lau tóc mình chờ khi đã khô rồi mới lại đến bên giường,
chỗ ngủ này của y so với long sáng ở tẩm cung của hoàng đế nhỏ hơn rất
nhiều, muốn ngủ hai người cũng cảm thấy chật chội.
Phiên Vân lại thở dài, y ngồi xuống bên giường đưa tay muốn tháo ra
hai nút cài áo trên cổ Ngôn Phong: “ Người mệt đến vậy à? Nếu muốn ngủ
ít nhất cũng phải cởi triều phục ra đã chứ, bộ ngủ như vậy không khó
chịu sao?”
“ Hoàng thượng, nhấc lưng của người lên một chút đi… a!” Muốn cởi
ngoại bào cho Ngôn Phong, Không ngờ là bị hắn túm được tay lại kéo xuống ôm chầm lấy, Phiên Vân nhăn mày: “ Người lại giả ngủ sao?”
“ Không có.” Ngôn Phong sau lưng vòng tay qua eo Phiên Vân, cứ như
vậy ôm y nằm im trên giường, giọng của hắn nghe quả thật có chút mệt
mỏi: “ Ngươi vừa lại gần thì đã thức dậy rồi.”
Phiên Vân suy nghĩ lại muốn quan tâm hắn một chút mới nói: “ Nếu ta có thể giúp được gì, người có thể nói cùng ta…”
“ Không cần.” Vùi mặt mình trên mái tóc đen của Phiên Vân, Ngôn Phong nhẹ mỉm cười: “ Phiên nhi, tóc của ngươi có mùi rất dễ chịu.”
“ Ta mới tắm gội, đương nhiên tóc sẽ còn lưu lại mùi hương.”
“ Từ lúc ta trở thành hoàng đế tới này, ngươi chính là nhất định muốn ngủ ở Hoa Thúy điện, không muốn đến Hòa Di Cung.”
Phiên Vân nhỏ giọng: “ Hoàng thượng bận nhiều việc như vậy, ta ở đó
chỉ sợ người đến thời gian ngủ cũng có thể bị ta quấy rầy. Người cần
phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“ Ngủ một mình trên chiếc giường lớn như vậy, ta mới càng không thể
ngủ được.” Ngôn Phong cúi người lại gần, hắn dịu dàng hôn lên vùng cổ
phía sau gáy của Phiên Vân: “ Chi bằng đến chỗ của ngươi, mỗi lần ở cùng Phiên nhi đều rất dễ chịu, như vậy mới có thể ngủ ngon được.”
“ Hoàng thượng.” Phiên Vân cảm thấy nhột, y hơi rụt cổ lại: “ Giường
này của ta nhỏ như vậy, người đến ngủ một lần thì được, ngủ mãi sẽ không tốt.”
“ Vậy thì ngươi chuyển đến Hòa Di cung, không thì ta lại chuyển đến
đây. Dù sao hoàng cung đâu đâu cũng là chỗ của ta, ngươi chọn cái nào
cũng không thành vấn đề, theo ý ngươi là được.”
“ Người thật là…” Phiên Vân xoay người, y lại chủ động vòng tay ôm
qua người rồi rút vào trong ngực hoàng đế: “ Ta nghe nói hai ngày nữa
còn phải tiếp đón sứ thần Thái Lân quốc, chắc sẽ còn phải bận rộn không
ít. Ngày mai ta sẽ dọn đến Hòa Di cung được rồi chứ? Người ngủ sớm đi.”
“ Được.” Ngôn Phong đạt được mục đích ép Phiên Vân ngủ ở lại tẩm cung của mình, hắn hôn lên trán y rồi mới nhắm mắt lại tìm giấc ngủ say.
- -------------------------------------------------------------------------------
“ Sư phụ… sư phụ.”
“ Có chuyện gì?” Nhã Thanh đang kiểm tra lại số thuốc mới được lấy về hôm qua thì nghe Tiểu Tri Hân lớn tiếng kêu gọi, y nhìn cô nhóc mười
bốn tuổi chính mình vừa mới nhận dạy dỗ vẫn còn chưa hiểu chuyện kia mà
quở trách: “ Không phải đã bảo ngươi ở y quán không được làm ồn, phải
nói bao nhiêu lần ngươi mới chịu hiểu?”
“ Xin… xin lỗi sư phụ.” Nghe mắng thì biết mình mở miệng đã sai, Tiểu Tri Hân vội vàng cúi đầu nhỏ giọng mà nhận lỗi.
Thấy cô bé còn tỏ ra tội nghiệp, chính y mới mắng nhẹ vài câu đã trở
thành kẻ xấu rồi. Nhã Thanh thở dài: “ Được rồi, đừng chỉ biết đứng đó
nữa, còn không mau ra mở cửa?”
“ Có… có…” Tri Hân gật gật đầu, cô bé chỉ tay ra ngoài: “ Có rồi, ta
đã mở cửa trước rồi. Thật ra là bên ngoài có bệnh nhân đến tìm sư phụ
trị bệnh.”
“ Bệnh nhân?” Nhã Thanh nhìn ra ngoài vẫn chẳng có ai mới lên tiếng hỏi lại: “ Vậy tại sao ngươi còn chưa mời họ vào đây?”
“ Sư phụ, vị tỷ tỷ kia nói phu nhân nhà mình thân phận không thể tùy
tiện ra vào mấy nơi như y quán của chúng ta. Còn nói là xe ngựa của phu
nhân nọ đợi ở bên ngoài, muốn người ra đó xem bệnh.”
“ Không tiện ra vào?” Vừa nghe đã cảm thấy kỳ lạ, Nhã Thanh ra phía
trước lại nhìn ra cửa xem thử. Bên kia đường thật sự đậu một cỗ xe lớn
có màn che kín trông khá cổ quái, lại nhìn sang a hoàn trông quen mặt
đang đứng bên xe ngựa thì khóe môi Nhã Thanh chợt cong lên một chút.
Thấy Nhã Thanh ngoắc tay gọi mình, Tiểu Tri Hân vội vàng vừa cười vừa chạy đến cạnh y: “ Sư phụ, người có chuyện gì muốn sai ta làm sao?”
“ Ngươi đi nói với vị phu nhân bên đó, muốn đại phu ở đây xem bệnh
thì mới vào trong y quán. Nếu cảm thấy thân phận mình không tiện ra vào y quán, vậy thì cứ về nhà mình mà mời đại phu khác đến trị chữa.”
“ Sư phụ, vậy nếu phu nhân nọ thật sự không tiện lộ diện thì người
không chữa. Ta xem người ta có thân phận chắc là nhà quan chức nào đó,
người không sợ mất đi khách hàng tốt cũng phải sợ đắc tội người ta chứ.”
“ Cái nha đầu này, từ lúc nào ngươi xem bệnh nhân là khách hàng béo
bở hả?” Nhã Thanh ngón tay gõ nhẹ lên trán Tiểu Tri Hân xong lại quay
đầu trở vào trong: “ Sư phụ của ngươi bận rộn như vậy, không có thời
gian chiều ý mấy đại nhân quan chức mà ngươi nói đâu.”
“ Nhưng sư phụ…” Thấy Nhã Thanh đi nhanh lẹ chẳng chút chừng chừ nào, Tri Hân lẩm bẩm: “ Sư phụ cả ngày cũng có làm gì đâu chứ, không trị
bệnh thì việc vặt đều giao cả cho ta. Người rõ ràng là sợ phiền phức còn nói cái gì mình bận rộn không biết ngượng miệng….”
“ Ngươi nói gì đừng nghĩ ta không nghe thấy nhé.”
“ Không có sư phụ, ta đi ngay…” Nghe tiếng Nhã Thanh vọng từ trong ra, Tri Hân giật mình vội vàng chạy ra ngoài.
“ Tiểu cô nương, đã truyền lời lai chưa, Nhã Thanh đại phu nói thế
nào?” A hoàn vừa hỏi lại vừa nhìn chỉ có một mình Tri Hân mới
lo lắng: “ Sao y lại không ra đây?”
“ Sư phụ của ta nói nếu phu nhân đây muốn đại phu ở y quán của chúng
ta xem bệnh cho thì mới vào bên trong, còn nếu thật sự thân phận không
tiện đi vào thì có thể trở về mời đại phu ở nơi khác đến, sư phụ ta hiện đang rất bận nha.”
Người bên trong xe nghe đến thì tay đã siết chặt đến móng cũng muốn
cắm vào lòng bàn tay, gương mặt xinh đẹp sắc nét động lòng người lại trở nên đáng sợ. Qua khe cửa nhỏ có thể thoáng nhìn ra sắc mặt chủ tử không tốt, a hoàn Tú Quyên vội nói: “ Cái này… tiểu cô nương, ngươi không thể nói lại với sư phụ ngươi một lần nữa được sao?”
“ Không được.” Tiểu Tri Hân nhân chóng đáp dứt khoát.
Tú Quyên lại cố gắng một lần nữa, cô tháo vòng ngọc thô trên của mình nhét vào tay Tiểu Tri Hân: “ Đây chỉ là đưa ngươi cầm trước mà thôi,
nếu có thể thuyết phục được Nhã Thanh đại phu thì tốt, sau đó chắc chắn
sẽ không thiếu lợi ích cho ngươi. Phu nhân nhà chúng ta thật sự rất cần
đại phu xem bệnh, xin ngươi giúp cho.”
“ Ta đã nói không được các vị nghe không hiểu sao?”
“ Ngươi…”
Tri Hân mang vòng tay trả lại cho Tú Quyên, cô bé lanh lợi nói: “
Không phải ta không muốn giúp, mà là tính tình của sư phụ ta chính là
như vậy. Nếu người đã nói chỉ xem bệnh khi phu nhân vào y quán, thì chắc chắn sẽ không xem bệnh cho phu nhân ở nơi khác đâu.”
“ Có đại phu nào lại bắt ép bệnh nhân của mình như hắn sao?” Tiếng
nói tức giận đầy quyền uy của nữ nhân từ bên trong xe truyền ra: “ Ngươi đi nói với hắn, nếu còn không chịu ra ngoài xem bệnh thì ta sẽ cho
người đập gãy hai tay, để xem hắn về sau còn có thể làm đại phu được nữa hay không?”
“ Sao cơ?” Tiểu Tri Hân nhăn mày, dù biết mấy phu nhân hay đại tiểu
thư nhà quan lại đều không thể đắc tội, nhưng cô bé xuất thân côi cút
ngoài những điều đó cũng chẳng biết đắc tội thì có hậu quả gì, cô chỉ
biết người này nói năng quá đáng như vậy thật khiến mình tức giận. Tri
Hân hất cao mặt rồi xoay người: “ Được thôi, vậy ta đi truyền lời của
phu nhân đây lại cho sư phụ, còn người có ra hay không ta không quản,
phu nhân cứ ở đó mà tiếp tục chờ.”
“ Ngươi… dám nói với ta bằng thái độ đó…”
“ Khoan đã tiểu cô nương, xin đừng đi vội.” Tú Quyên kéo lại Tri Hân
lại vội đến bên cạnh cửa xe nói nhỏ khuyên nhủ: “ Đại tiểu thư, người đó bây giờ không có giống như trước kia, muốn động vào cũng sẽ có chuyện
lớn. Hơn nữa đại tiểu thư bây giờ thật sự cần đến y thuật của y, không
thể nóng vội nhất thời mà làm hư chuyện cả.”
“ Hừ... hắn thì có thân phận gì, không lẽ ngay cả ta không muốn nể mặt?"
“ Tiểu thư cũng nên suy nghĩ cho đại nhân, ngài ấy tuy đã thay lão
gia nhận chức vị quan phẩm cao, nhưng thời gian mới bắt đầu này lại chưa thể đứng vững. Bây giờ nếu có việc gì rắc rối cũng chỉ sợ sẽ ảnh hưởng
tới cả ngài ấy…”
“ Vậy…?”
“ Trước xin cứ nghe nô tỳ trở về phủ đã, đợi tối đến mới quay lại xem bệnh. Lúc đó bệnh nhân ở y quán chắc sẽ không còn ai, người qua lại
cũng ít hơn ban ngày, không sợ bị nhiều người nhìn thấy.”
Nữ tử im lặng một lúc như đang suy nghĩ, sau đó mới có tiếng trả lời: “ Như vậy cũng được, cứ làm theo lời ngươi đi.”
“ Vâng thưa đại tiểu thư.” Tú Quyên thuyết phục xong chủ tử lại quay
sang Tri Hân tươi cười nói: “ Xin lỗi tiểu cô nương, mấy lời vừa rồi của phu nhân chỉ là nóng giận một lúc không cần cô nương phải khiến mình
khó chịu.”
“ Gì chứ.” Tri Hân nhỏ giọng lầu bầu còn muốn cố ý cho Tú Quyên nghe
thấy: “ Ai biết được nhất thời nóng giận của mấy vị phu nhân có thân
phận như các người, vừa mở miệng đã đòi đánh gãy tay người ta, đúng là
mở rộng tầm mắt.”
“ Ha ha…” Tú Quyên thật không ưa được a đầu mồm mép này, cô cười cho
qua chuyện lại nói: “ Vậy ta xin phép trở về trước, phiền tiểu cô nương
nói lại với Nhã Thanh đại phu rằng chúng ta tối nay mới quay lại xem
bệnh.”
“ Rắc rối như vậy?” Tiểu Tri Hân than phiền xong mới xua tay: “ Vậy được rồi, ta sẽ nói lại với sư phụ.”
“ Được được, đều phải nhờ tiểu cô nương cả.”
Tiểu Tri Hân nhìn theo xe ngựa của họ rời đi, lại vừa lúc nhìn thấy
Vong Âm khi xe ngựa vượt qua hắn, cô bé tâm trạng liền vui vẻ chạy đến: “ Vong Âm ca ca?”
“ Tiểu Tri Hân, mới sáng ra đã hiếu động như vậy?”
“ Vong Âm ca ca, Thẫm tướng quân có đến cùng huynh không. Ngài ấy không đến cùng huynh sao?”
Tri Hân bám lấy tay hắn nhưng lại xoay tới xoay lui tìm Thẫm Ngụy,
Vong Âm trầm giọng: “ Muội thì ra chỉ là nghĩ Thẫm Ngụy cũng đến mới vui vẻ như vậy sao?”
“ Ngài ấy không đến?”
“ Không có.” Vong Âm lắc đầu, hắn lại nhìn theo xe ngựa vừa rời đi
nói: “ Vừa rồi ta nhìn thấy muội nói chuyện với ai đó, hình như muội
không thích họ?”
“ Đương nhiên.” Tri Hân nhăn mặt: “ Không biết là phu nhân nhà nào,
đến tìm sư phụ xem bệnh còn không chịu vào trong, muốn bắt sư phụ tự
thân ra ngoài trị bệnh.”
“ Còn có người như vậy?”
“ Vong Âm ca ca, huynh mặc kệ họ. Chúng ta vào trong thôi, sư phụ đợi huynh đến đấy.”
“ Được rồi.”