Sắp xếp quân lính canh phòng bên ngoài Tư Hưng phủ thừa tướng, Vong Âm cùng Thẫm Ngụy đều phải ở lại bảo vệ an nguy cho sứ thân Thái Lân quốc khi
họ còn ở Thiên Lang. Vừa rồi phải giúp thu dọn chỗ ở cho hơn mười vị mỹ
nữ kia, còn bị bọn họ vây kín một hồi khiến Vong Âm trong người khó chịu đều đã hiện trên mặt: “ Thật không hiểu nổi vị hoàng đế Thái Lân này có ý gì, lễ vật mừng hoàng thượng đăng cơ còn nhất định phải có thêm nữ
nhân?”
Thẫm Ngụy trầm giọng: “ Dâng tặng mỹ nữ cho hoàng đế các nước để giữ
vững hòa hữu, từ trước thì việc này đã được xem như lẽ thường tình,
không có gì lạ cả.”
“ Rất may hoàng thượng từ chối nhận mỹ nữ cũng không xảy ra chuyện
lớn gì.” Vong Âm lại nói: “ Việc này tốt nhất cũng không nên để Phiên
Vân công tử biết được, nếu không chuyện tấu sớ tuyển tú kia còn chưa
được giải quyết lại khiến hoàng thượng thêm một việc đau đầu.”
“ Lúc sứ thân đến, trên đường mọi người đều kéo nhau lại xem cả một
đoàn người kéo dài, hôm nay Phiên Vân lại được hoàng thượng đồng ý để y
ra ngoài cung, có thể không biết?”
“ Nếu vậy rất có thể hiện tại Phiên Vân là đang ở y quán của Nhã Thanh…”
“ Vong Âm, Thẫm Ngụy… có chuyện rồi.”
Nhìn thấy Văn Huân cưỡi ngựa từ xa đã lớn tiếng nói, chờ hắn xuống ngựa rồi Vong Âm mới lên tiếng: “ Ngươi sao lại đến đây?”
“ Ta vừa nhận được tin từ Sát Âm… ”
Vừa Nghe đến là tin của Sát Âm thì Vong Âm lo lắng: “ Phiên Vân công tử xảy ra chuyện?”
“ Đây… Phiên Vân… không có bị thương ở đâu.”
“ Vậy thì tốt, ta còn lo…”
Vong Âm còn chưa nói hết thì Thẫm Ngụy lại đột nhiên lên tiếng: “ Người bị thương là ai?”
“ Là… Nhã Thanh đại phu.”
“ Nhã Thanh bị thương?” Vong Âm lo lắng: “ Vậy chứ đã xảy ra chuyện gì, y thế nào rồi, có nguy hiểm hay không?”
“ Ta cũng không được rõ, chỉ nghe nói là bị một đứa trẻ dùng dao đâm
trúng, do đó chỉ là một đứa trẻ nên không ai đề phòng như vậy cũng không biết thế nào. Nhưng đây vẫn không phải việc nhỏ, rất có thể là muốn
nhắm vào Phiên Vân, chúng ta vẫn phải báo lại chuyện này cho hoàng
thượng.”
“ Vong Âm ngươi đến đó xem sao, ở đây cứ để ta lo được rồi. Nói Sát
Âm lập tức đưa Phiên Vân trở về cung, cũng điều tra tất cả những người
lạ đã tiếp xúc với y hôm nay.”
Nghe Thẫm Ngụy nói, Vong Âm gật đầu: “ Ta hiểu rồi.”
“ Văn Huân, ngươi bẩm báo chuyện này lại cho hoàng thượng.”
“ Được…”
“ Chờ đã.” Văn Huân vừa định đi thì lại bị Thẫm Ngụy gọi lại, hắn lên tiếng: “ Bảo vệ Tư Hưng phủ, giúp ta xin hoàng thượng để Thạo Lâm và
Bất Triết đến đây canh chừng.”
- ---------------------------------------------------------------------------------------------
“ Nhã Thanh làm sao rồi, vết thương không nặng lắm chứ?”
“ Do lực đạo của một đứa bé không quá lớn, vết thương không sâu nhưng….”
Thấy Dương Nhân chừng chừ không nói, Phiên Vân lo lắng: “ Nhưng thế
nào, không phải đã nói vết thương không sâu nhưng nhìn ngươi vẫn không
ổn, huynh ấy sẽ không sao chứ?”
“ Vết thương có độc, thứ độc này ta chưa từng thấy quá chỉ sợ không
có khả năng cứu được.” Dương Nhân vội vàng vừa nói với Phiên Vân vừa
muốn chạy ra ngoài: “ Ta tạm thời đã châm kim ngăn chặn độc tố lan nhanh trên cơ thể, bây giờ phải lập tức đi gọi Diễm phu nhân trở về may ra có khả năng giải độc trong người y.”
“ Được, ngươi nhanh đi.” Phiên Vân hối thúc Dương Nhân xong lại vội
chạy vào phòng trong, Nhã Thanh sắc mặt trắng bệt dường như chỉ còn một
chút ý thức, Phiên Vân nghiến răng: “ Tại sao không phải nhắm vào ta mà
lại là Nhã Thanh? Huynh ấy rõ ràng chỉ là một đại phu…”
“ Phiên…”
“ Nhã Thanh?” Phiên Vân nghe tiếng Nhã Thanh thì vội ngồi xuống bên giường: “ Ngươi làm sao rồi?”
“ Đứa bé… đó…”
“ Vừa rồi vì lo lắng cho ngươi nên ta không thể quan tâm đến nó, người biết đứa trẻ đó sao?”
“ Không…”
“ Nhưng tại sao lại là ngươi?” Phiên Vân suy nghĩ, cho dù ra tay có
thể vì người bảo vệ bên cạnh y quá nhiều không thể tiếp cận thì cũng
không cần ra tay với Nhã Thanh, thật ra là vì lý do gì?
“ Ngươi… có thể sẽ gặp nguy hiểm.” Nhã Thanh sắc mặt đã tái nhợt cũng cố cắn răng phát ra tiếng, y nắm cổ tay Phiên Vân: “ Nhanh quay trở
về.”
“ Đừng lo cho ta nữa, người bị thương bây giờ là ngươi.” Nhìn miệng
vết thương của Nhã Thanh chảy ra máu đen khiến Phiên Vân càng hoảng sợ: “ Ngươi thấy thế nào rồi, cố gắng chịu đựng một lát, bá mẫu lập tức sẽ
trở về.”
Nhã Thanh lắc đầu, y không còn hơi sức để nói tiếp. Trước mắt bắt đầu trở nên mù mờ, trước khi thiếp đi vẫn còn nhớ tới lời nói của đứa trẻ
kia khi ôm lấy mình. “ Ca ca đừng quá lo chuyện bao đồng, nếu không sẽ
khó giữ lấy tính mạng.”
“ Nhã Thanh, nó làm sao rồi?”
“ Sư phụ.”
Thấy Diễm Nghệ và Tiểu Tri Hân lo lắng chạy vào phòng, Phiên Vân vì
nhìn thấy Nhã Thanh thiếp đi mà lo sợ: “ Bà mẫu, người nhanh xem Nhã
Thanh… huynh ấy dường như không ổn rồi.”
Nhìn miệng vết thương trên bụng Nhã Thanh, Diễm Nghệ vội lớn tiếng: “ Tri Hân, đi lấy túi châm và hòm thuốc của sư phụ ngươi lại đây nhanh
lên.”
“ Vâng tổ mẫu.”
“ Phiên Vân.” Diễm Nghệ nhìn Phiên Vân lại nói: “ Ngươi ra ngoài đợi một lát đi, không sao đâu, Nhã Thanh cứ để ta lo.”
“ Huynh ấy… sẽ không gì chứ?”
“ Y là nhi tử của ta, ta nhất định không để cho y có chuyện. Cứ chờ ở bên ngoài được chứ?”
“ Vâng…” Phiên Vân nhìn lại gương mặt không chút khí sắc của Nhã
Thanh, y ở lại cũng không thể làm được gì, nên chỉ đành trở ra ngoài đợi mà trong lòng vẫn không an, đợi một lúc thì lại thấy Sát Âm trở về.
“
Phiên Vân công tử, Nhã Thanh đại phu ra sao rồi?”
“ Ngươi đã biết?” Phiên Vân lại hỏi: “ Kẻ theo dõi đó thì sao, có bắt được người hay không?”
“ Vốn đã bắt được, nhưng do ta làm việc không chu toàn lại để kẻ khác giết người diệt khẩu.” Sát Âm trầm giọng: “ Ta sẽ báo lại chuyện này
với hoàng thượng.”
“ Không được, hoàng thượng bây giờ vẫn còn rất bận vì phải tiếp đón
sự thần Thái Lân quốc, không thể để cho người có thêm rắc rối.”
“ Dù sao chuyện Nhã Thanh đại phu cũng không thể giấu được.”
Phiên Vân nghiến răng: “ Ngươi nói phải.”
Trong phòng Diễm Nghệ nhìn miệng vết thương của Nhã Thanh vẫn còn tím tái mà sợ hãi, nàng lại bắt mạch một lần cho y mà ngón tay cũng run
lên: “ Tại sao lại vậy, rõ ràng máu độc đều đã bị lấy ra, ta cũng đã trừ được phần nào độc tố trong người y nó.”
“ sư phụ sẽ không sao chứ ạ?”
“ Tạm thời thì là vậy nhưng… đây là lần đầu tiên ta gặp phải chuyện
này, độc trong người tuy đã được giải không ít nhưng triệu chứng vẫn
không suy giảm.”
“ Vậy… vậy phải làm sao mới được đây?”
Diễm Nghệ tuy rằng y thuật có thể coi là tốt nhưng vẫn không thể xem
ra được đây là độc gì, tạm thời chỉ có thể lấy được máu nhiễm độc ở vết
thương ra ngoài, cũng châm cứu để ngăn ngừa bị lan ra cơ thể.
Thế nhưng Nhã Thanh vẫn không có biểu hiện thanh tỉnh, không lý nào
chỉ trong thời gian ngắn đã không thể khống chế đến vậy: “ Khốn kiếp,
nếu để ta biết kẻ nào dám ra tay trên người y, lão nương nhất định lấy
mạng hắn.”
“ Tổ mẫu, người máu độc của sư phụ cũng đã lấy ra hết… vậy sao sư phụ vẫn chưa tỉnh…”
“ Đừng có khóc.” Thấy Tiểu Tri Hân bắt đầu thút thít thì Diễm Nghệ lớn tiếng: “ Nhanh mang Tử Doanh Đoàn lại đây.”
“ Tử Doanh Đoàn?” Tri Hân lắc đầu: “ Không được, sư phụ đã nói loại
thuốc đó tuy có thể thanh trừ nhiều loại độc tố nhưng cũng chỉ là nhất
thời khống chế không thể loại trừ hoàn toàn còn có khả năng tổn hại thân thể, nếu không phải tình trạng bất đắc dĩ thì không nên sử dụng.”
“ Ngươi còn không thấy tình hình lúc này hay sao, nếu không muốn nó chết thì lập tức đi lấy cho ta.”
“ Ch… chết?” Tri Hân lấp bấp nghe tới chữ “ Chết “ liền biết việc này không thể chậm trễ được, cô vội chạy đi lấy thuốc.
Diễm Nghệ tức giận, hài tử của nàng y học tinh thông lại không ngừng
tìm hiểu những phương thuốc và cách điều trị mới. Không chỉ dựa vào y
thuật gia truyền còn muốn trị bệnh khắp nơi để có thêm kinh nghiệm cho
bản thân, cứu nhiều người như vậy nhưng bản thân đến khi gặp chuyện lại
không thể tự cứu mình, đây là lý gì chứ?
Càng tức giận nàng y thuật cũng không bao nhiêu, thế nên hiện tại
muốn cứu được Nhã Thanh cũng chỉ có thể dùng đến loại thuốc tổn hại thân thể đó. Ít nhiều cũng khiến Nhã Thanh hồi tỉnh một thời gian, tự cứu
lấy mình.
“ Tổ mẫu, ta mang Tử Doanh Đoàn đến rồi.”
“ Nhanh đưa cho ta.” Diễm Nghệ tách môi Nhã Thanh cho thuốc vào miệng giúp y nuốt xuống, nàng suy nghĩ lại nhìn sang Tiểu Tri Hân: “ Chuyện
này không thể nói với ai nhất là Phiên Vân, hiểu không.”
“ Vâng tổ mẫu… ta… ta sẽ không nói.”
Diễm Nghệ lại nhìn nhi tử nằm trên giường mà trong lòng đau nhói,
không biết được mục đích của kẻ muốn hại Nhã Thanh là gì, nàng càng
không thể để Phiên Vân biết được. Lỡ như bọn chúng muốn giết thật ra là
Phiên Vân, y lại vì Nhã Thanh làm ra chuyện gì ngu ngốc như tìm kẻ đó
đòi thuốc giải lại càng nguy hơn, trước hết vẫn phải để Phiên Vân an tâm mà trở về trước đã.
" Tri Hân, biểu ca ta sao rồi?"
Vừa bước ra ngoài đã bị Phiên Vân kéo tay hỏi, Tiểu Tri Hân lúng túng một chút mới gượng cười: " Sư phụ đã không sao nữa rồi, người không cần phải lo lắng. Tổ mẫu nói cần phải để sư phụ nghỉ ngơi, nên tạm thời vẫn chờ khi người tỉnh lại rồi mới tự mình nói với tiểu sư phụ đi."
" Không sao rồi?" Phiên Vân nghe nói mới thở ra một hơi cảm thấy nhẹ
nhõm, y lúc này lại phải suy nghĩ đến kẻ lợi dụng một đứa trẻ để gây
thương tích cho Nhã Thanh là ai. Y hướng Sát Âm: " Ta có thể ở lại chờ
đến khi Nhã Thanh tỉnh lại chứ?"
" Chuyện này..."
" Phiên Vân." Diễm Nghệ trở ra ngoài, không đợi Phiên Vân nói gì đã
xoa đầu y: " Nhã Thanh nếu đã không sao rồi ngươi cũng không cần ở lại
nữa, trở về nghỉ ngơi đi, khi nào nó tỉnh lại ta lập tức báo cho ngươi."
" Nhưng..."
" Không cần lo lắng, chỉ là một vết thương nhỏ, y chết được hay sao?
Ngươi ở đây ngược lại càng khiến hoàng thượng không an tâm, nghe lời
đi."
Phiên Vân suy nghĩ rồi gật đầu: " Nếu bá mẫu đã nói như vậy thì ta sẽ nghe lời người, khi nào biểu ca tỉnh, người hãy cho ta biết."
" Được."