Phiên Vân lúc thức dậy mở mắt ra đã nhìn thấy bờ ngực rộng lớn của Ngôn
Phong, y giật mình ngước đầu nhìn liền thấy hắn ánh mắt dịu dàng như vậy đều đang theo dõi mọi cử động của mình: “ Hoàng thượng?”
“ Phiên nhi, dậy rồi sao?”
“ Ta… hoàng thượng sao lại.” Cho rằng lúc bản thân thức dậy Ngôn
Phong có lẽ cũng đã thượng triều nhưng lại vẫn ở đây, Phiên Vân nghĩ hắn vì y đến cả chính vụ cũng bỏ qua, như vậy liền muốn từ trong ngực hoàng đế thoát khỏi. Chỉ là vừa động mạnh thì cơ thể đã đau đến kêu ra tiếng: “ A…”
“ Phiên nhi, ngoan nào.” Ngôn Phong giọng nói dịu dàng, hắn ôm lại
Phiên Vẫn, tay cũng ở sau lưng y xoa nắn giúp giảm bớt đau nhức: “ Ta đã thoa thuốc nhưng nơi đó vẫn không bớt sưng, ngươi vẫn không nên cử động thì hơn.”
Phiên Vân đỏ mắt ngoan ngoãn nằm im trong lòng hắn, vừa định nói thì
lại chú ý đến Ngôn Phong nằm cùng y nhưng vẫn bận nguyên một bộ triều
phục. Để ý lại thấy thân thể mình cũng đã được tắm rửa bận một bộ y phục khác.
Nhớ đến lần ở doanh trại trước đó, sau khi cùng Ngôn Phong thì bản
thân đã ngủ hết một ngày một đêm, y lại nhớ tới câu chữ trên mảnh giấy
đó “ hai ngày sau một mình đến Khuynh Dương phủ.” Phiên Vân lo lắng lên
tiếng hỏi: “ Hoàng thượng.”
“ Sao cơ?”
“ Ta… ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Ngôn Phong mỉm cười, hắn tay vừa xoa thắt lưng Phiên Vân một tay lại
vuốt trong mái tóc dài của y: “ Đêm qua là khiến ngươi mệt như vậy, ngủ
đến trưa một chút cũng không tính là gì.”
“ Trưa?”
“ Ngươi muốn ngủ thêm một lúc cũng không sao, trước đó ăn chút gì đã được chứ?”
“ Ân.” Phiên Vân trong lòng thở ra một hơi, nghĩ lại tối hôm qua ba
lần đúng là muốn lấy mạng y. May mắn nhờ có cao dược kia của Nhã Thanh,
nếu không thật sự y mấy ngày sau đừng mong có thể xuống được giường.
Thấy người trong lòng trầm tư suy nghĩ, Ngôn Phong mỉm cười hôn trên
tóc y rồi mới ngồi dậy lớn tiếng: “ Điềm nhi, bảo người mang một ít cháo tổ yến đến đây.”
“ Vâng hoàng thượng.”
Phiên Vân không vui nói: “ Ta cũng không phải bệnh nhân, cần ăn cháo tổ yến sao?”
Thấy y cử động muốn ngồi dậy, Ngôn Phong đỡ Phiên Vân một chút lại
lấy gối chèn phía sau để người tựa vào đó. Hắn nhếch môi cười muốn trêu
ghẹo mà nói nhỏ vào tai y: “ Ta là muốn bồi bổ ngươi một chút, lần sau
cũng không cần mỗi lần đều muốn ngất đi.”
“ Người… Duật Ngôn Phong.”
“ Ha ha ha.” Không ngờ bình thường thế này lại có thể nghe Phiên Vân
nóng giận gọi tên hắn, Ngôn Phong không tránh khỏi bật cười ra tiếng.
Hắn lại đưa tay kéo cao hơn cổ áo của y, ý muốn che lấp đi bờ ngực trắng ngần bị đầy những vết tích của hắn lưu lại: “ Được rồi, một lát ta lại
có việc không thể ở cùng ngươi. Xem người ăn tốt một chút liền đi, vậy
cũng được chứ?”
“ Hừ.” Phiên Vân cổ họng nhẹ một tiếng giả vờ cúi đầu như không quan
tâm đến hắn, khi Điềm Nhi mang cháo đến cũng ngay lập tức rời đi. Phiên
Vân nghĩ lại mới nhớ đêm qua bản thân có lớn tiếng, không lý nào đều bị
cung nhân nghe thấy cả?
Lúc này mới nhận ra mình ngu ngốc lại chủ động với Ngôn Phong chuyện
này, không những để hắn có cơ hội không tiết chế càng khiến nhiều người
biết được mà đỏ mặt tía tai.
Từ lúc Điềm Nhi đi vào đã nhận ra Phiên Vân mặt đỏ hồng ngượng ngùng, Ngôn Phong mỉm cười nói: “ Không cần lo, đêm qua ở Hòa Di điện bên
trong chỉ có một mình Điềm Nhi. Ngoài ra thái giám và cung nữ khác đều ở bên ngoài, tiếng của ngươi như vậy, để người khác nghe thấy ta liền cảm thấy không vui.”
“ Người còn nói?”
“ Đây.” Hoàng đế tự mình múc cháo lại cẩn thận thổi nguội đưa đến trước miệng Phiên Vân: “ Ngươi ăn một ít thử xem.”
“ Ta không yếu đuối đến vậy, bản thân có thể tự mình…”
“ Để ta.” Thấy tay Phiên Vân vừa muốn tranh lấy chén cháo trên tay
mình, Ngôn Phong đưa xa ra rồi dịu dàng nói: “ Phiên nhi, nghe lời.”
“ Ừm.” Phiên Vân nhìn hắn một hồi rồi cũng đành thỏa thuận mà há
miệng ngậm lấy muỗng cháo hắn đưa đến, vì từ tối qua chưa ăn gì nên đúng là bụng có chút đói, cháo vào miệng hương vị cũng rất tốt.
Ngôn Phong ân cần tự mình uy Phiên Vân ăn hết một chén cháo tổ yến
lớn, có thể y không nhớ nhưng lần đầu tiên gặp Phiên Vân cũng đã giống
như vậy, y tự mình nấu cháo cho hắn. Ba năm hắn sống không bằng chết,
Ngôn Phong chưa từng tin tưởng vào bất cứ kẻ nào, thế nhưng từ lúc y đến mọi thứ đã thay đổi. Hắn có thể buông bỏ tất cả, chỉ duy nhất Đàn Phiên Vân là không thể.
“ Phiên nhi, ngươi cả đời này có thể không bao giờ rời xa ta chứ?”
Đột nhiên lại nghe hắn nói những lời này, Phiên Vân im lặng một hồi
lại đưa tay chạm lên mặt Ngôn Phong. Y mỉm cười: “ Người đang nói gì
vậy, đó là điều đương nhiên không phải sao?”
“ Phiên nhi.”
“ Không cần biết xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn vẫn sẽ ở bên cạnh người.”
- -----------------------------------------------------------------
“ Nhã Thanh, sắc mặt của ngươi tại sao lại tệ đến vậy?” Ngọc Trúc vốn muốn hỏi đến thuốc giải Tử Kỳ Vi, không ngờ vừa nhìn thấy Nhã Thanh đã
không tránh khỏi lo lắng. Nhớ những lời Thẫm Ngụy nói có thể do y không
nghỉ ngơi tốt, Ngọc Trúc lên tiếng: “ Nếu ngươi không biết tự chăm sóc
mình, sức khỏe yếu ớt như vậy, làm sao điều chế được thuốc giải?”
“ Không sao.” Cùng Thẫm Ngụy ra bên ngoài gặp Ngọc Trúc, Nhã Thanh
ngồi xuống ghế lại nói: “ Ta tự biết chuẩn mực, nếu có thể tìm ra thuốc
giải sớm chừng nào thì tốt chừng ấy.”
“ Dù biết vết thương của ngươi chưa lành còn yêu cầu ngươi những việc này, là ta quá nóng vội rồi.”
“ Đây là chuyện mà ta nên làm mà thôi.” Nhã Thanh lại nhìn đến nam nhân lạ mặt bên cạnh Ngọc Trúc, y làm lạ: “ Vị này là…?”
“ Hắn…”
“ Bằng hữu của Ngọc Trúc, có thể gọi ta là Triệu Khiên.”
Chưa đợi Nhã Thanh nói gì, Ngọc Trúc
lại lên tiếng giải thích: “ Vừa
rồi trên đường ta không chú ý một chút bị ngựa dẫm trúng, cũng may nhờ
có hắn giúp đỡ. Hắn hình như bị thương, muốn tiện nhờ ngươi xem qua
thử.”
“ Ra vậy.” Nhã Thanh nghe Ngọc Trúc nói lại miễn cưỡng đối Triệu Khiêm lên tiếng: “ Ta có thể xem qua chứ?”
“ Đương nhiên rồi.” Triệu Khiêm đi lại gần vừa muốn đưa tay cho Nhã Thanh xem.
Không nghĩ tới Nhã Thanh vừa đặt ngón tay trên mạch tượng thì hắn lại trở ngược lại nắm lấy cổ tay y.
“ Ngươi muốn làm gì?” Thẫm Ngụy nhận ra liền muốn đánh một chưởng về phía Triệu Khiêm thì lại nghe hắn nói mà dừng lại kịp lúc.
“ Nhã Thanh đại phu, theo như ta thấy thì ngươi trúng độc rồi phải chứ?”
Ngọc Trúc ngạc nhiên: “ Nhã Thanh trúng độc?”
Nhã Thanh ngược lại không quá nóng vội, y giữ im tay như vậy để hắn xem mạch cho mình lại nói: “ Ngươi cũng có thể xem ra?”
“ Ta không phải đại phu, cũng không rành y thuật. Chỉ là biết chút
đỉnh về thảo mộc.” Triệu Khiêm tự nhiên nói: “ Vừa rồi lúc đến gần có
thể ngửi thấy trên người Nhã Thanh đại phu có mùi của Bì Kính, Hóa Nhị
Ly và Cừu Bích. Đây đều là thảo dược có độc tính mạnh, thế nhưng độc
trong người ngươi lại không phải từ chúng mà ra.”
“ Chỉ ngửi thoáng qua cũng có thể phân biệt được trong đó là những
loại thảo mộc nào, ngươi nói mình không rành y thuật thật khiến kẻ khác
nghi ngờ.”
“ Ta nói đều là thật.” Triệu Khiêm bỏ ra cổ tay của Nhã Thanh, hắn
nhìn ánh mắt đáng sợ của vị Thẫm tướng quân kia thì cười nói: “ Chẳng
qua ta đối với những loại này đều nếm qua không ít, đương nhiên không có cách nào quên được mùi vị của nó.”
Nhã Thanh ngạc nhiên: “ Sao cơ?”
Triệu Khiêm nghiêm mặt: “ Ta không biết ngươi vì sao trên người vương đầy những mùi của các loại độc dược này, nhưng ngươi và thừa tướng đại
nhân nói gì đó về thuốc giải độc. Nếu ngươi muốn bào chế được thuốc giải nào đó từ chúng, biết đâu ta có thể giúp được.”
“ Ngươi nói thật sao?” Ngọc Trúc vội vàng lên tiếng: “ Ngươi thật sự có thể giúp?”
“ Ta không khẳng định mình có thể, trước hết vẫn cần biết độc mà các ngươi muốn giải là gì.”
“ Là…” Ngọc Trúc định nói lại ngừng, đây liên quan đến tính mạng
hoàng đế một nước, không phải chuyện đùa. Y không biết thật sự có thể
tin tưởng kẻ này hay không.
“ Là Tử Kỳ Vi.”
“ Nhã Thanh?” Thẫm Ngụy trầm mặt nhìn y.
Nhã Thanh lại không chút suy nghĩ nói: “ Tử Kỳ Vi bình thường trúng
phải có thể lập tức mất mạng, nhưng khi hòa một lượng vô cùng nhỏ với
một loại thuốc khác có tính ngăn chặn nhất thời, tích tụ một thời gian
dài mới bắt đầu có triệu chứng lan ra toàn cơ thể. Nếu không thể tìm ra
thuốc giải sớm hơn, chỉ sợ một thời gian nữa liền không có cách nào…”
“ Từ Kỳ Vi sao?” Triệu Khiêm suy nghĩ lại nói: “ Ý người muốn dùng những thảo mộc kia, lấy độc trị độc?”
“ Đúng vậy.” Nhã Thanh nói vội: “ Nhưng ta không thể phân biệt được,
trong số đó thứ nào có thể cùng với Tử Kỳ Vi tiêu trừ lẫn nhau.”
“ Thật ra… ta nghĩ ngoài những loại thảo mộc mà người đang tìm hiểu, còn cần phải có… Lộ Chi Bích.”
“ Lộ Chi Bích?” Nhã Thanh ngạc nhiên, đây vốn là loại hoa vô cùng quý hiếm chỉ nở ở những vùng sa mạc nóng bức. Vì mầm hoa lẫn trong đất các
sa mạc muốn tìm thấy vô cùng khó khăn, là một loại hoa có sức sống mãnh
liệt đến bất ngờ. Nhưng nó cũng là một loại hoa độc.
Nhã Thanh lại nói: “ Tại sao lại là Lộ Chi Bích, hơn nữa ta chưa từng nghe nói có thể dùng nó như vậy.”
“ Ta không biết nó có tác dụng với Tử Kỳ Vi hay không, nhưng ta chắc
chắn Lộ Chi Bích có thể miễn trừ tính độc của Bì Kính, Hóa Nhị Ly và Cừu Bích. Như vậy khi sử dụng chúng để áp chế Tử Kỳ Vi, ngươi cũng không
cần lo lắng nguy hại đến tính mạng của người bị trúng độc.”
“ Vậy…”
Triệu Khiêm lại nói: “ Còn nữa, từ lúc nãy ta đã luôn tự hỏi. Loại độc mà ngươi trúng phải cũng chính là Tử Kỳ Vi đúng chứ?”
“ Cái gì?” Thẫm Ngụy bất chợt lên tiếng, hắn lo lắng nhìn Nhã Thanh. Y rõ ràng nói bản thân và hoàng đế trúng hai loại độc khác nhau, cũng đã
tự có thể tìm ra thuốc giải cho mình.
Hắn nhớ lại lúc vào phòng nhìn thấy Nhã Thanh, Thẫm Ngụy siết chặt
nắm tay. Hắn gắt giọng: “ Ngươi có phải đều muốn dùng chính mình để thử
những loại thảo mộc kia, ngươi nghĩ bản thân đang làm cái gì?"
Không ngờ lại bị phát hiện như vậy, Nhã Thanh thở dài: “ Ta cũng
không còn cách nào khác, nếu không thử cũng không thể giữ được mạng sống không phải sao?”
“ Ngươi…” Thẫm Ngụy tức giận, hắn lại liếc mắt sang Triệu Khiêm: “ Lộ Chi Bích, nói cho ta biết có thể tìm được ở đâu?”