“ Phiên nhi.”
Phiên Vân trở về Hòa Di cung im lặng nhìn bình ngọc mà Thệ Ngọc đưa
cho mình, y chỉ ngồi im một chỗ thậm chí không nhận ra có người đến gần
từ lúc nào. Nghe giọng nói dịu dàng gọi tên mình, Phiên Vân ngước đầu
nhìn hoàng đế rồi lại mỉm cười: “ Hoàng thượng, người trở về rồi.”
“ Ngươi biết từ lúc nào?”
“ Đây…” Phiên Vân định sẽ làm như không có chuyện gì, nhưng cuối cùng Ngôn Phong vẫn không định sẽ để y làm vậy. Hạ xuống nụ cười trên môi, y lên tiếng: “ Lúc Nhã Thanh vào cung xem bệnh cho người, ta đã nghe
được… còn trước đó ta cũng đã vài lần nghĩ sức khỏe của hoàng thượng gần đây không tốt.”
“ Vì sao không nói cho ta biết?”
“ Hoàng thượng, người cũng không nói cho ta không phải sao?”
Ngôn Phong im lặng nhìn Phiên Vân một hồi, hắn thở dài ngồi xuống ghế bên cạnh y: “ Ta vì sợ ngươi sẽ lo lắng, không ngờ sau lưng lại có còn
kẻ muốn lợi dụng việc này để liên lụy đến ngươi…”
“ Là vương phi của người không phải sao?”
Tuy chỉ là một câu nói đùa của Phiên Vân lại khiến hoàng đế vô cùng
không vui, Ngôn Phong nghiêm mặt nhìn y, ngay cả giọng nói cũng trở nên
đáng sợ: “ Phiên nhi, cho dù là trước kia hay sau này… ngươi mới chính
là thê tử duy nhất của ta.”
“ Ta biết.” Nhìn hắn dáng vẻ như vậy trái lại càng khiến Phiên Vân an tâm hơn một chút, y mỉm cười: “ Người tức giận như vậy sao?”
Không trả lời Phiên Vân, Ngôn Phong liếc mắt nhìn bình ngọc trong tay y. Hắn tất cả đều nghe Sát Âm báo lại, đương nhiên biết bên trong là
thứ gì. Đoạt đi vật trên tay Phiên Vân, hắn trầm giọng: “ Vật này để ở
chỗ của ta.”
“ Người lo lắng ta một lúc nào đó sẽ dùng đến nó…” Phiên Vân vừa nói
thì bất ngờ lại bị hoàng đế kéo lại ôm vào lòng, y nhỏ giọng: “ Hoàng
thượng?”
“ Ta rất vui vì ngươi không làm như lời cô ta nói.”
“ Ta không ngu ngốc đến vậy.” Phiên Vân thở dài: “ Nhã Thanh đã nói
Tử Kỳ Vi chưa có thuốc giải, hơn nữa y cũng chỉ là tình cờ biết được một số loại thảo mộc có khả năng tiêu trừ độc tính của nó, ta không lý nào
tin tưởng lời của Thệ Ngọc kia hơn y.”
“ Hơn nữa nếu tin cô ta nhất định có thuốc giải, người giữ nó ở ngay
trước mắt ta lại cần phải thực hiện yêu cầu của cô ta sao? Không có gì
chắc chắn cô ta thật sự sẽ mang thuốc giải ra nếu ta uống nó cả.”
Ngôn Phong tâm trạng lúc này mới giảm xuống lo lắng, hắn mang bình
ngọc kia cất đi rồi mới nói: “ Ta đã cho người phong tỏa tra xét thủ phủ của Vinh thái úy, cũng từ chỗ Vinh Oanh Kiều biết được thật sự không có loại thuốc giải kia. Cô ta đồng ý giúp đỡ Thệ Ngọc chỉ vì muốn ép ngươi phải rời khỏi.”
“ Ra vậy… thật sự không có thuốc giải.” Cho dù đã đoán được ít nhiều
nhưng khi biết được vẫn không tránh khỏi thất vọng, Phiên Vân nhỏ giọng: “ Ngay cả Nhã Thanh cũng… là ta liên lụy y, biểu ca nếu không phải vì
ta cũng sẽ không…”
“ Đừng tự đổ lỗi cho mình, Nhã Thanh chưa bao giờ trách ngươi.” Ngôn
Phong nói: “ Phiên nhi, nếu lo lắng như vậy, chi bằng đến y quán xem thử đi.”
“ Ta có thể sao.” Phiên Vân hỏi lại.
“ Chỉ cần vẫn giống như cũ để Sát Âm đi cùng ngươi.”
Sau lần Nhã Thanh bị thương, Phiên Vân đã chú ý đến có thể nguyên
nhân từ mình mà ra mới cố ý tránh không đến y quán, thậm chí không hề
xuất cung. Y suy nghĩ rồi gật đầu: “ Ta muốn hỏi huynh ấy một số chuyện… hoàng thượng?”
Nhìn thấy Ngôn Phong một tay giữ lấy ngực một tay lại chống trên mặt bàn, Phiên Vân hoảng sợ đứng bật dậy: “ Người sao rồi?”
“ Ta…” So với lần trước tái phát thời gian đã rút ngắn, hơn nữa cơn
đau càng thêm kịch liệt đè nặng trên ngực đến khó thở, Ngôn Phong nghiến răng cố chịu đựng nó qua đi như những lần trước đây, thế nhưng mỗi lúc
càng thêm khó chịu.
“ Hoàng thượng.” Phiên Vân hốt hoảng lớn tiếng khi Ngôn Phong bất ngờ phun ra một bụm máu, y đến mặt cũng tái đi: “ Sao lại như vậy… không
thể nào đâu…”
“ Phiên nhi, đừng lo.” Cố gắng trấn an Phiên Vân nhưng trước mắt hắn
mọi vật bắt đầu mờ dần đi, ngay cả ý thức cũng từ từ biến mất chỉ còn mơ màng nghe thấy không rõ nét giọng nói của Phiên Vân trước khi hắn không còn biết gì nữa.
“ Người đâu… người đâu cả rồi, nhanh truyền thái y. Truyền thái y đến đây nhanh lên."
“ Hoàng thượng..."
Hoàng đế hôn mê bất tĩnh, thái y lại không thể chuẩn ra bệnh tình.
Ngọc Trúc chỉ có thể đích thân đi mời Nhã Thanh, thế nhưng tình trạng
sức khỏe của Nhã Thanh cũng không khá hơn bao nhiêu, y cũng cần có thời
gian chế dược từ những thảo mộc kia, cuối cùng chỉ đành có thể để Diễm
Nghệ vào cung chuẩn mạch.
Vừa nhìn thấy người đến Phiên Vân đã vội vàng kéo tay Diễm Nghệ: “ Bá mẫu, hoàng thượng đã hôn mê rất lâu vẫn chưa tỉnh lại. Ngươi làm gì đi, xin người nhanh làm gì đó cứu hoàng thượng đi. Ta… ta…”
“ Phiên Vân, đừng vội.” Diễm Nghệ xoa đầu Phiên Vân rồi đi đến bên
giường, nhìn cả một đám thái y quỳ ở đó thành hàng như chịu tội mà lắc
đầu. Nàng nhìn xem sắc mặt hoàng đế đánh giá một chút rồi mới bắt mạch
cho hắn.
“ Bá mẫu, hoàng thượng sẽ không sao chứ?”
Diễm Nghệ lắc đầu: “ Ta hiện tại, cũng chỉ có thể tạm thời ngăn chặn độc tính lan rộng hơn trong cơ thể hoàng thượng mà thôi..”
“ Đây…” Phiên Vân mỗi lúc càng lo sợ, liệu rằng y đã lựa chọn đúng chứ? Y thật sự sẽ không hối hận?
“ Phiên nhi, bá mẫu biết tâm trạng của
ngươi lúc này ra sao. Nhưng đừng nghĩ đến mấy chuyện ngu ngốc có hiểu không?”
“ Bá mẫu…”
“ An tâm đi, ta sẽ dùng hết khả năng có thể để kéo dài thời gian. Chỉ cần Nhã Thanh có thể chế được giải dược liền không sao nữa, đừng lo.”
“…”
- ---------------------------------------------------------------------------------
“ Khụ khụ…”
“ Nhã Thanh.” Vong Âm vừa đến đã thấy Nhã Thanh ngồi bên giường ho
khan vài tiếng, hắn vội vàng rót cho y một lý nước mang đến: “ Ngươi vẫn ổn chứ?”
“ Không sao?” Nhã Thanh nhìn Vong Âm lên tiếng hỏi: “ Hoàng thượng, tình hình thế nào rồi?”
Vong Âm vừa nghe đã cảm thấy tâm trạng nặng nề: “ Người đến giờ vẫn
chưa tỉnh lại, vẫn tốt có bá mẫu châm kim ngăn chặn độc tính lan nhanh
đến tim. Hiện thời có bá mẫu ở đó, ngươi vẫn nên tự lo lắng cho mình thì hơn.”
“ Vẫn chưa có tin tức gì của Thẫm Ngụy sao?” Nhã Thanh hỏi lại nhìn
thấy Vong Âm lắc đầu không lên tiếng, y nói: “ Đã hơn ba ngày rồi, có
thể nào xảy ra chuyện hay không?”
“ Đừng lo, Thẫm Ngụy là người có năng lực nhất trong chúng ta. Nếu
ngay cả hắn cũng không thể tìm được Lộ Chi Bích, e rằng hiện tai cũng
không ai có khả năng nữa.”
“ Sa mạc rộng lớn như vậy cho dù thật sự có Lộ Chi Bích cũng không
thể chắc chắn có thể kịp thời tìm ra được, thời gian của ta đã không còn nhiều, ngay cả hoàng thượng cũng không đợi được lâu nữa.” Nhã Thanh
liếc mắt nhìn đến kệ thuốc của mình: “ Ta chỉ có thể thử.”
“ Không được.” Vong Âm lớn tiếng.
“ Vong Âm.”
“ Ngươi chính mình thử thuốc sẽ có tác dụng sao?” Vong Âm gắt giọng: “ Nhã Thanh, hiện tại người có thể điều chế thuốc giải chỉ có ngươi, nếu
ngươi không chịu suy nghĩ kỹ một khi mình xảy ra chuyện, cho dù Thẫm
Ngụy có thể mang Lộ Chi Bích trở về cũng không có khả năng cứu được bất
cứ ai.”
“ Ta…”
“ Vong Âm nói đúng đấy, ngươi đừng nghĩ đến việc đó nữa.”
Nghe tiếng nói phát ra từ cửa phòng, nhìn người vào đến Nhã Thanh nhỏ giọng: “ Ngọc Trúc?”
Ngọc Trúc đi lại ngồi xuống ghế bên giường, y những ngày này so với
kẻ khác đều không thể xem là tốt hơn. Hoàng đế chưa tỉnh chính vụ không
thể bỏ đều do một mình Ngọc Trúc xử lý, thời gian thậm chí không còn lại bao nhiêu để đến nơi này: “ Phiên Vân nếu biết ngươi làm vậy cũng sẽ
không vui.”
“ Phiên Vân không sao chứ?”
Nghe Nhã Thanh hỏi, Ngọc Trúc thở ra một hơi: “ Hoàng thượng chưa
tỉnh y cũng không chịu nghỉ ngơi, đôi khi ngủ quên bên giường chỉ được
một lúc đã giật mình tỉnh lại. Ăn uống lại càng không động đến, mẫu thân ngươi chỉ đành khiến y uống vài thứ thuốc, giúp Phiên Vân cơ thế không
suy nhược đến phát bệnh mới tốt hơn một chút.”
“ Đồ ngốc này lại làm chuyện tự tổn hại đến sức khỏe của bản thân, y
như vậy không giúp ích được gì trái lại càng khiến mọi việc thêm rối.”
Nhã Thanh thì thầm mắng, y lại nói: “ Ở chỗ của Thệ Ngọc kia, vẫn không
thể tìm ra được gì sao?”
“ Cô ta thế nào cũng không chịu nói, nhưng chúng ta đã tra xét qua,
thật sự như ngươi từng nói chưa từng nghe qua có người điều chế được
thuốc giải của Tử Kỳ Vi.”
“ Còn có Triệu Khiên kia, hắn biết về Lộ Chi Bích có công dụng ra sao…”
Ngọc Trúc lắc đầu: “ Ta đã ở chỗ hắn hỏi rất kỹ, Triệu Khiên chỉ là
vô tình biết đến những loại thảo mộc này, hắn thật sự không hiểu y
thuật.”
“ Nếu vậy chúng ta chỉ còn cách chờ đợi Thẫm Ngụy.” Nhã Thanh trầm giọng: “ Thế nhưng đến hiện tại vẫn chưa có chút tin tức…”
“ Thanh nhi, Thanh nhi.”
“...”
“ Thanh nhi.”
“ Tiểu Thanh?” Nhã Thanh vội nói với Vong Âm: “ Mau mở cửa sổ.”
“ Được.”
“ Thanh nhi.” Vong Âm vừa mở cửa thì Tiểu Thanh đã vụt bay vào trong
phòng, nó vòng qua lại trên đầu Nhã Thanh vài lần rồi thả rớt một nhánh
hoa có màu trắng xuống mới bay lại đầu đến trên vai y: “ Về rồi, trở về
rồi.”
“ Đây là?” Ngọc Trúc nhặt lên thứ mà Tiểu Thanh thả rơi trên nền đất.
Nhìn nhánh hoa trắng ba đóa có sáu cánh pha một chút màu tím nhàn
nhạt ở đuôi cánh, Nhã Thanh ngạc nhiên nói thành tiếng: “ Lộ Chi Bích?”
“ Sao cơ?” Ngọc Trúc không nghĩ tới thứ mà bọn họ đang tìm kiếm lại
do một con vẹt mang đến, y hoài nghi nhìn nhánh hoa trên tay mình: “
Thật sự là thứ này sao?”
“ Tiểu Thanh.” Nhã Thanh liếc mắt sang Tiểu Thanh: “ Thời gian qua
ngươi trốn đi đâu, còn nữa… tại sao ngươi lại có thứ này. Có phải là
Thẫm Ngụy giao lại cho ngươi?”
“ Đáng sợ...” Tiểu Thanh có vẻ hốt hoảng kêu lên hai tiếng lại không nói gì nữa.
Ngọc Trúc vội vàng mang Lộ Chi Bích đưa cho Nhã Thanh: “ Chuyện từ
đâu lấy được để sau hãy nói, Lộ Chi Bích cũng đã có, tất cả chỉ có thể
nhớ vào ngươi.”
“…”