“ Này.” Vong Âm giọng lộ rõ vẻ khó chịu nói: “ Đệ nhất đại tướng như
ngươi hôm nay có phải quá rảnh rỗi rồi không, còn có thời gian ở đây dọn tủ thuốc?”
“ Ngươi không muốn giúp thì đừng làm phiền ta.” Thẫm Ngụy nói xong
lại nhìn đến Tiểu Thanh đang đậu trên nóc tủ, hắn đưa một tờ giấy nhỏ
đến: “ Đơn thuốc này, mang cho chủ nhân của ngươi xem thử.”
“ Thanh nhi, Thanh nhi.” Tiểu Thanh vừa nghe nói đã dùng móng vuốt
giữ lấy đơn thuốc kia rồi bay ra chỗ Nhã Thanh thường bắt mạch cho bệnh
nhân bên ngoài.
" Không đùa chứ, ngay cả nó cũng nghe lời ngươi như vậy?" Vong Âm
giọng càng thêm tức giận nói: “ Ta mỗi lần ở đây đều bị con vẹt đó xem
như không khí, thậm chí có lần còn còn không tiếc lời mắng ta.”
“ Ngươi nói đủ chưa, mang hộp thuốc bên này sắp lên kệ trên kia đi.”
“ Mỗi lần đều là ta phụ giúp ở đây, không cần ngươi bảo ta làm gì.”
Vong Âm lại nói: “ Thẫm Ngụy, ngươi vừa để hai loại thuốc vào cùng một
ngăn tủ đấy.”
“ Là cái này sao?”
Vong Âm nhăn mày: “ Nếu không thể phân biệt thì để ta làm được rồi,
dược liệu bên kia đều đã được phân ra rõ ràng, ngươi để vào đúng ngăn tủ có ghi tên thuốc là được.”
“ Hiểu rồi.”
Diễm Nghệ cùng Tiểu Tri Hân ở quầy thuốc xem bọn họ như vậy cũng
không phải mới đây, Tiểu Tri Hân lên tiếng: “ Tổ mẫu, người xem sẽ không sao chứ?”
Diễm Nghệ gật đầu: “ Từ lúc từ trong cung trở về đã như vậy, dù sao
ta cũng không cảm thấy phiền. Y quán đóng cửa không ít ngày sau khi mở
lại bệnh nhân đến xem bệnh càng đông, Dương Nhân lại có việc không đến
được. Có hai nam nhân ở đây phụ giúp cũng tốt, nếu không đôi khi có mấy
việc năng cũng không biết nhờ tới ai.”
“ Nam nhân?” Tiểu Tri Hân hỏi lại: “ Sư phụ không phải nam nhân sao ạ?”
“ Cái gì mà không phải nam nhân.” Diễm Nghệ nói: “ Ngươi nhìn sư phụ
ngươi gầy yếu như thế nào, có thể làm được việc gì ngoài bắt mạch xem
bệnh sao hay kê đơn thuốc sao? Để y đi làm mấy việc chẻ củi gánh nước,
chỉ sợ rằng còn bị chúng nó xem không ra gì.”
“ Tổ mẫu… nếu để sư phụ nghe được chắc chắn sẽ có chuyện lớn.”
Diễm Nghệ đột nhiên thở dài một hơi, nàng nhìn Thẫm Ngụy cùng Vong Âm suy nghĩ một hồi thì cúi gần hơn nói nhỏ cùng nha đầu kia: “ Tiểu Tri
Hân ngươi nói thử xem, giữa hai người bọn họ ngươi thích ai hơn?”
“ Là Thẫm tướng quân.”
“ Chưa cần suy nghĩ đã trả lời rồi?” Diễm Nghệ lại nói: “ Nha đầu này, không phải bình thường nói Vong Âm rất tốt sao?”
“ Nhưng mà Thẫm tướng vừa lạnh lùng vừa oai phong, vậy nên vẫn hơn một chút nha.”
“ Vậy ngươi thấy sư phụ ngươi thích ai hơn.”
“ Sư phụ thích ai hơn?” Tiểu Trị Hân nghe Diễm Nghệ hỏi thì cẩn thận
suy nghĩ lại. Nhưng nghĩ thế nào thì cũng giống như sư phụ đang xem họ
cũng như Dương Nhân đại Phu giống nhau, ở trong y quán nhờ được thì nhờ, không được cũng không quan tâm đến: “ Cái này thật sự khó nghĩ, không
nhìn ra được sư phụ sẽ thích ai hơn. Có thể là không thích ai cả cũng
nên?”
“ Vậy cả hai thì sao?”
“ Cả hai gì ạ?” Tiểu Tri Hân chớp mắt làm lạ.
“ Nhã Thanh là một đứa rất không ưa phiền phức, nhất phải nói tới hai loại người một là có tình cảm với y, hai là kẻ mà y không thể nhìn ra
được hắn đang nghĩ gì. Vậy mà cả hai loại người này ở đây không những
không xua đuổi, y còn để bọn họ tự do đi lại xung quanh mình. Không thể
nào có chuyện không thích.”
Diễm Nghệ lại cười ra tiếng: “ Ngươi xem một người ôn nhu một người
lãnh đạm, một người có chút đơn giản nhiệt tình người kia lại thấu đáo
trầm lặng. Sư Phụ ngươi như vậy bỏ bên nào cũng thật quá phí phạm,
trưởng bối như ta cũng cảm thấy đáng tiếc.”
“ Người tiếc cái gì cơ?”
“ Đương nhiên là hiền tế của ta rồi.”
“…”
Trả lời xong mới thấy không đúng, Diễm Nghệ nhìn Tiểu Tri Hân: “ Không phải ngươi vừa mới hỏi sao?”
“ Không phải đâu tổ mẫu.” Tiểu Tri Hân lắc đầu rồi chỉ ra phía sau lưng: “ Là sư phụ hỏi.”
“ Đây… cái này có thể tính là lỡ lời được không?”
“ Mẫu thân.” Nhã Thanh tức giận: “ Ngươi vừa mới nói cái gì, có thể nói lại một lần nữa không?”
Diễm Nghệ vừa rồi còn có chút mất mặt nhưng lời đã nói ra quyết không rút lại, nàng liền lấy khí thế cao giọng: “ Ta nói ngươi, nhìn bọn họ
đi, có chỗ nào không tốt? Phiên Vân gả cũng đã gả tới tay người ta rồi,
ngươi mẫu thân ta lại không có cách gả đi sao?”
“ Người có phải rảnh rỗi để nghĩ những chuyện này thì ra ngoài thay ta chuẩn bệnh đi được không, cái gì mà gả với không thể gả?”
“ Không sao, ngươi không cần lo.” Diễm Nghệ nói: “ Phụ thân khốn kiếp của ngươi bên ngoài không biết sinh thêm vài cái hài tử thay ngươi nối
dõi, việc tông đường này ngươi không cần lo đến thay hắn. Mẫu thân ủng
hộ người.”
“ Mẫu thân, mấy chuyện như vậy có thể tùy tiện mà nói được sao?”
“ Được được, vậy mẫu thân ngươi ra ngoài chuẩn mạch cho bệnh nhân
giúp ngươi, ngươi cứ từ từ ở đó mà suy nghĩ.” Diễm Nghệ lẩm bẩm: “ Mấy
lão nương kia, cả ngày hôm nay còn cố ý liên tục dẫn nữ nhi nhà mình
sang đây còn không phải muốn tranh từ trên tay nhi tử của ta. Hiền tế
vừa có địa vị vừa có tài mạo như vậy đi đâu mà kiếm, ta còn không nắm
cho chắc được sao?”
Nhã Thanh thở dài, đều tại nhìn thấy hoàng đế cùng Phiên Vân
hai
người, khiến không biết từ lúc nào mẫu thân y lại có loại ý nghĩ này,
còn muốn đi hơn thua với mấy vị đại thẩm đại nương kia: “ Thật là…”
“ Sư phụ.” Tiểu Tri Hân từ lúc nãy đứng một bên lại lên tiếng hỏi
thắc mắc mình chưa nghĩ ra: “ Vậy chứ người thích Vong Âm tướng quân,
hay là Thẩm tướng quân hơn?”
“ Nha đầu nhà ngươi biết cái gì, đi xem hết số sách y hôm qua cho ta. Cho ngươi đến tối không nhớ hết liền không được ăn cơm.”
“ Tối…” Sách đó toàn là tên dược liệu và công dụng, muốn nhớ hết cũng không phải chuyện đơn giản như vậy. Nhưng đột nhiên lại bị Nhã Thanh
lớn tiếng, Tiểu Tri Hân vội vàng cúi đầu nghe lời đi đọc sách: “ Vâng sư phụ.”
“ Nhã Thanh?”
“ Ngươi không sao đấy chứ.”
Không nghĩ đến mình lại lớn tiếng như vậy, đến cả Thẫm Ngụy và Vong
Âm cũng nghe thấy. Y mặt có chút đỏ nhìn bọn họ rồi tức giận: “ Nhìn cái gì, hai người nghĩ là do ai…”
“ Sao cơ?”
“ Bọn ta làm gì sai à?”
“ Ta…” Nhã Thanh lớn tiếng lại bỏ đi không quan tâm nữa: “ Không liên quan đến các ngươi.”
Đây là lần đầu tiên mới nhìn thấy Nhã Thanh có những biểu hiện như
vậy, Vong Âm mỉm cười lại lên tiếng hỏi: “ Ngươi nghĩ là y thích ai
hơn?”
Thẫm Ngụy lại tiếp tục sắp mấy loại dược liệu vào đúng ngăn tủ của
nó, công phu của hắn và Vong Âm là thế nào chứ, cho dù bọn họ đã cố ý
nói nhỏ nhưng chỉ với khoảng cách như vậy mỗi câu mỗi chữ đều có thể
nghe một cách rõ ràng. Hắn trầm giọng: “ Ngươi muốn biết như vậy sao
không tự đến hỏi.”
“ Ta cũng không muốn bị phạt đọc sách y.”
- --------------------------------------------------------------------------------
“ Thừa tướng đại nhân, thật trùng hợp.” Triệu Khiêm vừa rời khỏi
phòng đã nhìn thấy Ngọc Trúc, hắn nói: “ Không phải nói mấy hôm nay
ngươi sẽ rất bận, không ngờ cũng có thời gian trở về phủ?”
Ngọc Trúc lắc đầu: “ Ta nghe nói sứ giả đại nhân mấy ngày sau sẽ trở
về Thái Lân quốc, những ngày ở Tư Hưng phủ tiếp đón không chu đáo, đã
thất lễ rồi.”
“ Không có.” Triệu Khiêm tự nhiên nói: “ Phủ thừa tướng mọi việc đều
rất tỉ mỉ không sai sót, Tử Anh đại nhân cũng cảm thấy rất tốt.”
“Triệu khiên, còn có tính cả lần ngươi cứu ta, cũng giúp chúng ta về
việc tìm ra thuốc giải của Tử Kỳ Vi, lại chưa có cơ hội cảm tạ.”
“ Cái này thì không cần nữa, dù sao thừa tướng đại nhân luôn bận rộn
cũng đã dành thời gian cùng ta đi xem lễ hội cùng ta rồi.” Triệu Khiêm
suy nghĩ lại nói: “ Thế này đi, nếu nhất định muốn tính toán, vậy lần
sau ngươi đến Thái Lân quốc của ta một chuyến, thấy thế nào?”
“ Đến Thái Lân?” Ngọc Trúc chừng chừ: “ Chuyện này… ta rất khó để đồng ý với ngươi.”
“ Xét về tình ban giao hai nước chúng ta, nếu hoàng đế đất nước ta
yêu cầu thì Thiên Lang quốc cũng không thể từ chối việc nhỏ này đúng
không?”
“ Đây là việc quốc gia đại sự, sao có thể tùy ý ngươi muốn nói thế nào thì chính là thế ấy.”
Triệu Khiêm nói: “ Ta cũng chỉ là muốn mời ngươi đến đất nước của ta
một lần, Thái Lân có rất nhiều lễ hội lớn hàng năm, chắc chắn sẽ khiến
ngươi xem mãi không hết.”
“ Lễ hội?” Ngọc Trúc suy nghĩ lại mỉm cười: “ Nếu có thể ta cũng muốn xem một lần lễ hội ở đất nước của ngươi.”
“ Vậy xem như là lời hứa đi, ta nhất định cho ngươi nhìn thấy.”
Chỉ là nói chuyện vài câu không biết vì sao lại có lời hứa này, Ngọc
Trúc cũng chỉ là tùy tiện nói mà không để trong lòng. Y lại quên mất đối phương có thân phận thế nào, về sau bản thân bị chỉ đích danh cũng
không thể không tự mình đến Thái Lân đất nước của hắn, xem những đóa hoa sen nở trên bầu trời đêm.
“ Phải rồi.” Ngọc Trúc nhớ đến lại lấy một bức tranh mở ra trước mặt Triệu Khiêm: “ Cái này của ngươi.”
Vừa nhìn đã nhận ra, Triệu Khiêm nói: “ Đây không phải bức họa phượng hoàng của ta vẽ trong lễ hội đó sao?”
“ Vừa rồi ở tiệm tranh kia ta nhìn thấy ông chủ hôm nọ treo nó trên
giá, vì bức họa rất đẹp mới được trưng bày ở đó, ta nghĩ vẫn là nên trả
lại cho ngươi.”
“ Tặng cho ngươi.”
“ Sao cơ?” Ngọc Trúc hỏi lại.
Hắn mỉm cười: “ Tranh bản thân vẽ lại tự giữ lại nhìn ngắm thì đúng là có chút tự đề cao bản thân, vẫn là tặng đi vẫn tốt hơn.”
“ Nhưng…”
“ Không phải ngươi nói bức họa rất đẹp sao, tặng nó cho ngươi.” Triệu Khiêm lại nói: “ Thật ra tranh họa thảo nguyên của ngươi ta cũng đã giữ lại, như vậy chúng ta xem như công bằng rồi.”
“…”