“ Hoàng hậu, nghi lễ đều đã xong cả rồi. Tế trời phong hậu kéo dài hết
năm ngày, người chỉ có một chút thời gian ngủ nghỉ, vừa rồi còn phải vất vả ngồi kiệu đi hết một vòng hoàng cung chắc cũng đã mệt mỏi lắm rồi.”
Điềm Nhi vừa nói cũng vừa đỡ Phiên Vân xuống khỏi kiệu lớn: “ Nô tỳ đã
chuẩn bị sẵn nước nóng giúp người tắm rửa, hoàng thượng theo nghi lễ vẫn còn phải chủ trì yến tiệc thêm một ngày nên hoàng hậu thời gian này có
thể nghỉ ngơi.”
Phiên Vân đối với cách xưng hô “ Hoàng Hậu " này vẫn chưa thể quen
được, y dù sao vẫn đường đường là một nam nhân hoàn chỉnh, đương nhiên
xưng hô như vậy vẫn cảm thấy có chút cổ quái.
Rất may hoàng đế cũng chú ý đến những vấn đề nhỏ này, hắn ra lệnh khi xưng hô cùng Phiên Vân không cần thêm hai từ “ nương nương “. Thêm nữa
lúc may phụng bào cho hoàng hậu cũng là đích thân hoàng đế xem qua, y
phục và hỷ phục kiểu dáng tuy có chút cầu kỳ rắc rối nhưng vẫn có thể
nhìn ra là nam trang. Hơn nữa hỷ phục trên người Phiên Vân đang bận lại
vô cùng thích hợp với dáng người thon nhỏ của y, tóc cũng chỉ đơn giản
cài một cây trăm phụng hoàng đã đủ khiến Phiên Vân trở nên xinh đẹp đến
động lòng người.
Thế nhưng việc quan trọng hơn bây giờ tân quốc hoàng hậu đang nghĩ
đến lại là một vấn đề khác, Phiên Vân đứng trên thảm đỏ được trải dưới
đất từ bên ngoài diện kéo dài đến tận tẩm phòng, y trầm mặt suy nghĩ một lúc mới lên tiếng nói: “ Điềm Nhi.”
“ Vâng thưa hoàng hậu.”
“ Đây…” Phiên Vân chỉ tay ra phía trước lại nói: “ Không phải vẫn là Hòa Di điện tẩm cung của hoàng thượng hay sao?”
Điềm Nhi mỉm cười: “ Đúng là vậy thưa hoàng hậu.”
“ Không phải hoàng thượng đã ban Thừa Nghi điện cho ta, vậy tại sao
ta từ cửa Hòa Di điện đi ra mất công một chuyến ngồi kiệu như vậy vẫn là trở lại chỗ này?”
“ Việc này cũng không phải do nô tỳ sắp xếp.” Điềm Nhi nói: “ Hoàng
thượng ban đầu còn muốn phụng kiệu của người sau lễ tế trời và nghi thức phong hậu ở chính điện, cần phải đi một vòng quanh hoàng thành, như vậy có thể để tất cả mọi người đều biết."
" Vì tế lễ và quốc hôn nên việc giữ an toàn tuyệt đối cho hoàng
thượng cùng hoàng hậu, còn có tất cả các quan đại thần cũng rất quan
trọng. Thêm cả lúc ở điện thần tế lễ còn có sự chứng kiến của dân chúng, thế nên mấy vị tướng quân thật sự rất bận rộn, nếu còn phải bố trí thêm việc bảo vệ cho hoàng hậu lúc ở bên ngoài thì các ngài ấy đúng là không có cả thời gian để ngủ."
Điềm Nhi lại nói: " Cũng còn may mắn thừa tướng đại nhân lên tiếng
can ngăn, giải thích nói rằng như vậy sẽ khiến hoàng hậu sẽ rất mệt mỏi
hoàng thượng mới đồng ý không cần phải làm vậy.”
“ Hoàng thượng cũng đã căn dặn nô tỳ, nếu hoàng hậu muốn đến Thừa
Nghi điện cũng sẽ không sao, chỉ cần một lát nô tỳ sai mấy cung nữ thái
giám chuyển một ít đồ dùng và y phục của hoàng thượng sang đó là được
rồi.”
Phiên Vân nghe lại thở ra một hơi, y nhỏ giọng nói: “ Không cần đâu, cứ ở Hòa Di điện là được.”
“ Vâng ạ.”
Từ lúc bắt đầu Phiên Vân đã luôn ở Hòa Di điện, thế nhưng hôm nay từ
cách bài trí xung quanh đến cảm giác cũng có gì đó khác lạ. Tẩm phòng từ chăn đệm đến màn che đều là sắc đỏ bắt mắt, lại thêm những ánh nến ở
khắp nơi soi sáng khiến Phiên Vân đột nhiên có chút khẩn trương.
Đây cũng không phải cái gì khuê nữ lúc vừa gả vào phủ nhà khác, Phiên Vân vốn cho rằng chỉ là một đại lễ phong hậu bắt buộc cần phải thực
hiện sau đó cũng không có gì thay đổi. Thế nhưng nhìn cách sắp xếp chẳng khác gì hỷ phòng tân hôn thế này đúng là không nghĩ đến, Phiên Vân lại
nhìn một chút hỷ phục đỏ trên người mình thì đột nhiên mặt cũng muốn
nóng lên.
“ Hoàng hậu làm sao vậy ạ?” Thấy sắc mặt Phiên Vân chuyển hồng, Điềm Nhi quan tâm lên tiếng: “ Người thấy không khỏe sao?”
“ Không có.” Phiên Vân vội lắc đầu lại nói: “ Ta muốn tắm rửa một chút, ngươi ra ngoài trước đi.”
“ Vâng ạ.”
Điềm Nhi vừa lui đi thì Phiên Vân vội vàng cởi ra hỷ phục đỏ trên
người mình: “ Gì chứ, cũng đâu phải lần đầu bận hỷ phục, cần phải ngượng ngùng như mấy tiểu cô nương vừa xuất giá không?”
“ Tất cả đều do hoàng thượng, chỉ cần làm lễ phong hậu là được rồi
cần gì phải tổ chức quốc hôn cái gì đều cho mặt mũi không biết giấu đi
đâu.” Phiên Vân nói lại mang ngoại bào ném lên giường.
Nhìn màu đỏ của chăn đệm cùng hỷ phục hòa lại với nhau, mặt Phiên Vân càng lúc lại cảm thấy nóng hơn. Nghĩ lại lần đầu y mặc hỷ phục là y
phục của nữ nhi, thay thế Đàn Lục Nhi gả đến vương phủ. Lúc đó ngoài hai chiếc lồng đèn đỏ được treo lên thì không có gì khác, có thể bởi vì như vậy nên lần này Ngôn Phong nhất định muốn bày ra mấy việc này?
Phiên Vân lắc đầu vài cái xong lại đưa tay tháo đi phụng trăm trên
tóc mình, y mấy ngày đều bận rộn với mấy nghi thức kia nên chỉ muốn tắm
một hồi rồi lập tức có thể ủ mình trong chăn ngủ một giấc.
Phía trong tẩm phòng của hoàng đế còn có xây một hồ tắm khá rộng, bên trong đều là nước ấm đã được Điềm Nhi cho người thay vào, Phiên Vân cả
người đều mệt mỏi thế nên ngâm nước ấm cảm thấy rất dễ chịu. Y bình
thường tắm gội đều không để bất cứ ai giúp mình, cứ thấy có người bên
cạnh chờ hầu lúc tắm như vậy có chút không thoải mái, hơn nữa cũng không cần đến Phiên Vân cũng đã có người cảm thấy không vui rồi.
Phiên Vân đột nhiên mỉm cười nhớ lại mấy lần khi Ngôn Phong bị đuổi
ra lúc y tắm gội vẻ mặt có bao nhiêu khó xem đều thể hiện ra cả, nếu y
thật sự có để cung nữ hay thái giám hầu hạ mình tắm rửa chỉ sợ hắn còn
không làm lớn chuyện mới là lạ.
“ Ngươi đang nghĩ cái gì lại cười
vui như vậy?”
“ A.” Phiên Vân giật mình lập tức xoay đầu nhìn lại, nhìn thấy Ngôn
Phong trên người đã đổi thành long bào đang tựa lưng vào tường khoanh
tay mà nhìn về hướng này. Phiên Vân lớn tiếng ngạc nhiên: “ Hoàng
thượng?”
“ Ừ.” Ngôn Phong nâng khóe môi cười đáng ngờ, hắn như vậy hứng thú đứng xem dáng vẻ lúng túng ngượng ngùng của Phiên Vân.
“ Người không phải vẫn còn phải chủ trì yến tiệc thêm một ngày, vì sao lại ở đây?”
“ Mấy nghi thức cần thiết đều đã xong hết cả, yến tiệc này kéo dài
cũng không chỉ một ngày." Ngôn Phong tự nhiên nói: " Trẫm nói thấy mệt
cần về nghỉ ngơi, mấy việc sau đó có thể giao cho Ngọc Trúc cùng Duật
Lang Vi xử lý là được rồi. Bọn họ một người là vương gia một người là
thừa tướng, cũng xem như không mất thân phận.”
“ Hoàng thượng, người rõ ràng đang muốn tìm lý do để đẩy việc cho kẻ
khác mà.” Phiên Vân mặt ửng đỏ, y ngập ngừng lại nói: “ Ta… ta vẫn còn
đang tắm, người trước tiên ra ngoài có được không?”
“ Không được.” Ngôn Phong nhếch môi cười lại nói: “ Đây rõ ràng là tẩm cung của trẫm, tại sao lại phải ra ngoài?”
“ Nhưng… ta… chuyện này…” Phiên Vân vẫn còn chưa nói đã thấy Ngôn
Phong tiến lại gần đây, y cũng như vậy từ bên thành hồ lùi lại phía sau. Phiên Vân tiện tay cũng kéo được nội y trắng của mình lúc đi vào cởi ra để khoác trở lại trên người.
Ngôn Phong trái lại vì mấy hành động đáng yêu của y lại càng khiến
hắn thêm cao hứng muốn bắt được người, hắn tùy tiện cởi đi ngoại bào
trên người rồi bước xuống hồ nước. Mỗi lúc tiến gần hơn Phiên Vân lại
càng nhìn rõ gương mặt xinh đẹp đang ngượng ngùng của y, hắn trầm giọng: “ Lúc trước cũng là ngươi giúp trẫm cởi y phục, giúp trẫm tắm gội không phải sao? Cho dù đang giả làm nữ nhân, cũng chưa từng thấy qua ngươi đỏ mặt ngại ngùng như vậy, tại sao bây giờ đến phiên mình lại cảm thấy xấu hổ?"
“ Cái đó làm sao giống nhau.” Phiên Vân nhỏ tiếng: “ Lúc đó ta chỉ là đang chăm sóc một người đến tự bản thân cử động cũng không thể, hơn nữa ta đối với người khi đó cũng chưa có cảm giác gì khác lạ…”
“ Vậy bây giờ thì khác rồi?” Một người tiến một người lùi, mặt nước
cũng không ngừng bị chuyển động. Phiên Vân lui đến lưng đụng vào thành
hồ phía sau rồi liền liếc mắt xung quanh như đang tìm đường thoát, Ngôn
Phong lại nhanh hơn ôm được cả thân cơ thể của y vào lòng: “ Phiên nhi!”
“ Khoan… đợi một… ừm.” Vừa bị bắt được thì đôi môi cũng bị hắn khóa
chặt, Phiên Vân cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên cơ thể hắn truyền đến so
với mình càng nóng hơn, y trong lòng thầm hiểu lần này có chạy cũng
không thoát.
Eo nhỏ bị cánh tay rắn chắc của hắn giữ chặt ép cả hai cơ thể sát lại với nhau, đầu lại bị một tay của hắn giữ cứng không thể né tránh. Phiên Vân hai mắt mơ hồ khẽ nhắm lại ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn của hoàng
đế.
Ngôn Phong cắn nhẹ môi dưới của y, đầu lưỡi lại cậy mở khớp hàm Phiên Vân chen vào bên trong. Quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ đang muốn né tránh mình lại dẫn dắt y vươn ra mà nhanh chóng ngậm lấy, tựa như bị kích thích
khiến cơ thể nhỏ nhắn trong vòng tay hắn lại khẽ run lên một chút. Ngôn
Phong cứ như vậy không để cho y trốn thoát mà ngậm lấy đầu lưỡi của
Phiên Vân cắn mút, âm thanh phát ra cũng trở nên tà mị khơi dậy dục vọng bên trong hắn.
“ Ư…” Phiên Vân lúc được buông ra thì cả cơ thể cũng trở nên mềm nhũn đến phải tựa vào hoàng đế để đứng vững, y gương mặt bị Ngôn Phong nâng
lên đối diện với hắn. Khi hắn dùng ngón cái lau đi vệt nước bọt trên môi mình, Phiên Vân vừa ngượng vừa nhỏ giọng xuống nước lên tiếng nói: “
Hoàng thượng, ta hôm nay thật sự rất mệt nên có thể…”
“ Không thể.” Ngôn Phong lại hôn lướt qua trên môi y mới nói: “ Chúng ta chỉ vừa hoàn thành đại lễ, bên ngoài dân chúng vẫn còn đang mở tiệc
chúc mừng cho quốc hôn của đế hậu, tự mình ngươi nói thử xem.”
“ Như thế này cũng có thể tính sao? Ta và người rõ ràng cái gì cũng
đã làm qua cả rồi, còn cần cái gì trình tự sau khi thành hôn?”
“ Đương nhiên.” Ngôn Phong cong khóe môi cười nói.
Hoàng đế lại nhìn mái tóc đen dài của Phiên Vân bồng bềnh nổi trong
nước, cả lớp y phục mỏng bị nước thấm nước dính vào trên làn da trắng
hồng của y lộ ra trước mắt. Xem Phiên Vân như vậy cho dù ban đầu hắn
cũng chỉ muốn đùa y một chút nhưng bây giờ lại không thể kiềm chế được
dục vọng, Ngôn Phong kéo hai tay Phiên Vân vòng qua cổ mình lại cúi
người bế y lên rời khỏi hồ nước.