"Ba nói cái gì?"
Aurora khϊếp sợ nhìn ba nàng.
Ba nàng, Stefan Ramsey, khuôn mặt u ám, râu không cạo, mặc vest Ralph Lauren màu đen có chút nhàu.
Hắn buồn bực nói: "Chỉ có phương pháp này mới có thể tạm thời vượt qua ải này."
Bình thường hắn đều anh tuấn tiêu sái, phong độ ngời ngời, nhưng bây giờ hắn nôn nóng hỗn loạn, đôi mắt màu nâu có vài tơ máu bên trong.
"LGBT chết tiệt, luật pháp chết tiệt.
Tự nhiên nước Mỹ lại bỏ phiếu tán thành thông qua hôn nhân đồng tính làm cái gì chứ? Ta chẳng qua chỉ nói ra thay những kẻ ngụy quân tử không dám nói kia thôi mà."
Đúng vậy, không chỉ nói ở một số bữa tiệc, ngay cả ở họp báo cũng lại nói.
Hiện tại tin giải trí, tin tài chính, bản tin thời sự chính trị nói gì đây:
- Mr.Ramsey đến từ Texas, cho dù trở thành con rể của gia tộc Woodsen ở phía đông nhiều năm, tiếp nhận quản lý tập đoàn Woodsen nhiều năm, toàn thân vẫn ngập tràn mùi tanh hôi của kẻ dã phu.
- Không có chút nào bất ngờ rằng đây là lời phát ra từ miệng quý ngài Ramsey.
Hừ, người đàn ông này có thể làm phụ nữ hài lòng, cũng có thể kinh doanh, nhưng ông ta cũng đã gây ra bao nhiêu hỗn loạn rồi.
- Giá cổ phiếu của Woodsen đi xuống bảy ngày liên tục, các nhà đầu tư đều trên bờ vực phá sản, có người nói Hội đồng quản trị tập đoàn Woodsen đã ra tối hậu thư cho hắn, nếu hắn không có biện pháp cứu vãn tổn thất của công ty, như vậy vị trí của hắn sẽ có nguy cơ bị lung lay.
Chúng ta cùng chờ xem.
- Một số công nhân cùng người dân biểu tình trước trụ sở tập đoàn Woodsen, kháng nghị phát ngôn của vị tổng giám đốc ngu ngốc kia.
Mr.Ramsey đáng thương của chúng ta, toàn quốc vừa thông qua luật kết hôn đồng giới hắn lại phát ngôn như vậy, không thể nghi ngờ rằng đang tự tìm đường chết.
- Gia tộc xuống dốc, bắt nguồn từ một gã con rể tiểu bạch kiểm.
- Nữ đế Woodsen khẳng định ở dưới đất đều tức giận đến muốn chết thêm lần nữa.
"Biện pháp của ba chính là muốn tôi kết hôn với một người phụ nữ? Người này tôi cũng không quen biết, người này thậm chí còn là người yêu cũ của ba?"
Đầu Stefan đều phải nổ tung, nghe được con gái liên tiếp đặt câu hỏi, hắn càng thêm buồn bực, thế nhưng cố gắng khắc chế kích động không gào lên.
"Chỉ có biện pháp này, cô ta đưa ra đề nghị, ta liền đồng ý rồi."
"Nếu tôi nói tôi không đồng ý đây."
Aurora lạnh lùng nói, đôi mắt xanh lam của nàng bởi vì tức giận mà sáng lên.
"Ta là ba ngươi, ngươi nhất định phải nghe ta.
Còn có đây cũng không phải vì mỗi ta, đây là vì tập đoàn Woodsen, vì cổ phần của mẹ ngươi.
Ngươi không có lựa chọn nào khác."
Hai cha con căm tức nhìn nhau, giương cung bạt kiếm.
Aurora rời mắt, chớp chớp lông mi hơi ướt, hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên ầm ĩ.
Stefan cảnh cáo nhìn nàng, nhận điện thoại.
"Chào buổi tối, Moore." Hắn thấp giọng nói lời thăm hỏi.
Ngữ điệu chẳng có chút nhiệt tình như vậy, Aurora khẳng định ba nàng không phải đang nói chuyện với bạn.
Nàng nhìn hắn ngồi trên ghế sofa đột nhiên đứng dậy, thậm chí vò đầu bứt tai.
Nàng từ bé đến giờ cũng chưa thấy qua dáng vẻ của hắn như vậy: buồn bực bất an, bó tay hết cách, như một con thú hoảng loạn lo lắng.
"Tôi đã đồng ý rồi.
Thậm chí tôi cũng ký vào mấy cái hợp đồng ngu xuẩn kia rồi.
Lẽ nào cô còn chưa nhận được chúng? Cô còn chưa hài lòng cái gì chứ?"
Hắn bỗng nhiên dừng bước quay đầu nhìn con gái: "Không cần cô bận tâm, tôi và con gái đang nói chuyện."
"Cho nên cô cho rằng những thứ này là trò đùa à? Tôi đã đặt cược cả cuộc đời ở đây rồi.
Không có ai sốt ruột hơn tôi cả." Thanh âm Stefan càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng phẫn nộ: "Cái gì?! Không được..
này quá hoang đường!..Tôi đương nhiên hi vọng chuyện này sẽ có ích!...Được rồi, tôi sẽ nói với nó.
Cô có thể yên tâm!"
Stefan cúp máy, ném điện thoại xuống ghế sofa.
Điện thoại rơi xuống sàn nhà nhưng hắn cũng không nhặt lên, chỉ chửi bới vài câu.
Hắn đi đi lại lại sau đó ngồi xuống ghế, phun ra một tràng thở dài nặng nề.
"Mọi thứ ổn chứ?" Aurora ngữ khí trào phúng.
"Làm sao được." Stefan cắn răng, "Nữ nhân kia muốn gặp ngươi! Hẹn năm giờ chiều thứ tư.
Ngươi đến chỗ cô ta làm việc gặp mặt." Hắn nhìn Aurora "Ngươi nhất định phải đến đúng giờ, biết chưa?"
"Tôi cũng không có lựa chọn, không phải sao, hả ba?"
Aurora ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt chỉ to bằng một bàn tay, dưới mái tóc vàng che dấu càng khiến mặt nhỏ hơn, đôi mắt xanh lam sáng trong như mặt hồ nước, nàng nói chuyện giọng điệu mềm mại nhưng phát ra lạnh lùng.
Phảng phất như nàng thật thất vọng về hắn? Không, không phải thất vọng, là hiểu rõ cùng bình tĩnh sao? Thất vọng? Bình tĩnh? Gặp quỷ đi! Tại sao trong lòng hắn sẽ cảm thấy có chút bất an, hai người vốn không thân thiết lắm, rất ít gặp mặt, rất ít liên lạc.
Lần gặp gần nhất là lễ thành niên mười tám tuổi của nàng.
Hắn cũng không nhận ra rằng nàng đã cao đến vai