Tại bàn tiệc tự chọn.
"Ầy, bồ và Phillip không thể nữa sao?" Emma một thâm váy dạ hội khoét ngực chữ V màu hồng của Dior đứng trước bàn ăn chọn món.
Aurora cắn một miếng bánh macaron chocolate: "Ừa."
Hai người vừa nói chuyện cùng học tỷ, tặng quà sinh nhật xong lấy cớ đói bụng liền đi sang chỗ này nói chuyện với nhau.
"Hạ quyết tâm rồi?" Emma ôm hông nàng.
Aurora khẽ đẩy bạn mình ra: "Bồ không có chân à."
Emma cười hì hì, cũng không tức giận: "Mình thấy quan hệ của bồ và nữ ma đầu rất tốt nha, vừa rồi chị ta còn vuốt tóc bồ nữa."
Aurora ngẩn người, Emma ghé tai nàng nói: "Bồ nói xem, trong mắt nữ ma đầu bồ là con gái hay là nữ nhân đây?"
Aurora lại sững sờ, trên mặt lóe qua một chút không tự nhiên, nhét nốt miếng macaron vào miệng để che dấu bối rối: "Làm sao mình biết được.
Còn nữa, bồ đừng gọi nữ ma đầu được không, khó nghe."
Emma kháng nghị: "Này, cũng không phải mình nghĩ ra biệt danh đó nhé.
Cái tên The Devil Moore có tuổi còn gần bằng tuổi chúng ta rồi ấy."
Aurora trừng Emma, liếc mắt: "Dù sao cũng không cần gọi khó nghe như thế."
Emma chỉ vào nàng, cao giọng: "Này chưa được bao lâu, bồ liền đứng về phía chị ta, hung dữ với mình như vậy...bồ..bồ..bồ..chết mất huhu."
Aurora không nói gì, nhìn Emma giả vờ khóc, nàng dở khóc dở cười: "Bồ diễn xong chưa nè?"
Emma thở phì phì: "Được lắm, được, bồ là cái đồ có mới nới cũ.
Không đúng, yêu già khinh trẻ."
Aurora:....
Nàng cầm một cái bánh maracon chuẩn bị nhét vào miệng Emma, thấp giọng nói: "Bồ có thôi không hả, nói linh tinh."
Emma vội đẩy ra tay nàng: "Trời, bồ thật ác, ăn cái này thì lễ phục của mình rách hết."
Aurora đỡ trán thở dài.
Emma chăm chú nhìn nàng: "Được rồi, không đùa nữa, lần trước mình nói rồi bồ phải nhớ kỹ đó, tuyệt đối không được coi hành động của chị ta là thật.
Nhớ là, chị ta hơn bồ hai mươi tuổi, có gì chưa thấy nữa đâu, từng ôm ấp chơi đùa rất nhiều minh tinh người mẫu...Bồ đừng để mắc câu, người ta ôn nhu với bồ một chút liền mê muội..."
Aurora hơi khựng lại: "Mình biết rồi."
"Nhìn kìa, Phillip thiếu gia dĩ nhiên không có bạn nhảy đi cùng."
Auroa nhìn sang, thiếu niên cao ráo vạm vỡ, khuôn mặt anh tuấn sáng lạn như ánh dương đang nhìn nàng cười.
Emma xuýt xoa nói: "Chậc chậc, tiểu tử này nhìn cũng khá đó, bồ không hẹn hò với hắn cũng được, có thể vui chơi lên giường một chút, đừng lãng phí."
Aurora lần thứ hai đỡ trán.
"Mình đi trước đây." Aurora thấy hắn hướng về phía các nàng liền muốn tránh đi.
"Rora." Nhưng không kịp, Phillip đã đi tới trước mặt, mấy người bạn cùng lớp cũng đi tới.
Mọi người đầu tiên là trêu chọc Aurora, nói là chẳng trách nhiều năm như vậy không động tĩnh gì, hóa ra là không thích người khác giới, chỉ thích người đồng giới.
"Giới tính cũng không quan trọng mấy, trường chúng ta nhiều đại mỹ nữ như vậy cậu ấy cũng không coi trọng, thì ra là thích người lớn tuổi đây."
Thời đại này, là lesbian trong giới thượng lưu New York cũng không quá gây ngạc nhiên, nhưng cô gái luôn ngoan ngoãn trong mắt mọi người, chớp mắt lại hẹn hò với người yêu cũ của ba, đây mới là trọng điểm.
Bạn bè còn ồn ào muốn nàng nói ra vài chi tiết nhỏ về quan hệ hai người, là nhất kiến chung tình hay là lâu ngày sinh tình? Còn có đã tiến triển đến mức nào rồi, thêm nữa là mấy chuyện cấm người dưới mười tám tuổi nghe.
Aurora nhìn từng khuôn mặt tò mò bát quái kia, chỉ đơn giản hào phóng thừa nhận: "Được rồi được rồi, rất vui khi mọi người quan tâm, không cần khách khí, nhưng các chi tiết cụ thể thì..mình không nói đâu."
Nghe thấy nàng nói thế, có người vỗ tay đáng tiếc, có người cười ha ha, có người còn chọc cười thêm, Emma nghẹn cười, Phillip cười gượng, nói chung cũng không ai nói gì thêm.
Mọi người đều thể hiện ánh mắt thương cảm với Phillip: Người anh em, cậu thật đáng thương.
Người trẻ tuổi tụ họp lại với nhau thường rất náo nhiệt.
Aurora mất tập trung nói chuyện với bọn họ một lúc, không ăn gì nữa.
Tầm mắt đi tìm Maleficent, không biết cô đã ăn gì chưa hay vẫn luôn uống rượu.
Tầm mắt Aurora tìm kiếm xung quanh, xuyên qua một nhóm người, rốt cuộc tìm thấy bóng người quen thuộc.
Dưới ánh đèn, kim cương bên tai cô lấp lánh.
Có người nói với cô vài câu, cô lại biểu hiện thờ ơ, nâng ly rượu đưa tới đôi môi.
Có lẽ vì đứng khá lâu, hai chân cô di chuyển một chút, ống quần bó vào, chân dài miên man, đường cong như ẩn như hiện.
Emma ngó đầu sang chớp mắt: "Bồ nhìn gì đó?"
Aurora thu tầm mắt lại: "Không có gì."
Emma ghé vào tai nàng, thì thầm: "Thật ra vóc dáng người phụ nữ kia cũng là hiếm có, nhìn không ra đã bốn mươi tuổi, nếu không thì bồ