Los Angeles.
Aurora đáp máy bay tư nhân của Maleficent rời khỏi New York, cũng đi xe riêng đến biệt thự, lúc này đã là 12 giờ đêm.
Xe đi nhanh xuyên qua đại lộ trải dài, hai hàng đèn đêm rọi sáng, hàng cây cổ thụ đứng sừng sững trong đêm.
Lúc xuống xe, gió lạnh thổi đến, Aurora rùng mình, kéo áo khoác sát người, nhanh chân đi vào.
Đã nửa đêm nhưng biệt thự vẫn bật đèn sáng trưng.
Aurora đi vào phòng khách, người giúp việc vội vàng tới hầu hạ, nàng xua xua tay.
Đi lên tầng 2, trong phòng sinh hoạt chung không có một bóng người, nàng nhíu mày, vòng qua khu đồ cổ và những bức chân dung, rốt cuộc nghe được âm thanh.
Là giọng của ba mẹ nàng.
Bọn họ đang cãi nhau.
Giọng của ba vang dội phẫn nộ, mẹ thì ôn hòa nhẫn nại.
Aurora ghé tai nghe vài phút, thở dài, xoay người.
Trong túi có từng đợt rung rung, nàng bèn lấy điện thoại ra xem.
Là Maleficent nhắn tin.
[Đến nơi chưa?]
Vừa mấy tiếng trước, Aurora nghe điện thoại xong, tâm ý hoảng loạn, viền mắt đều nóng lên.
Maleficent nhíu mày, giữ lại vai nàng, dịu dàng nói: "Aurora, bình tĩnh nào." Sau đó nhanh chóng lái xe đưa nàng đến sân bay riêng của cô.
Aurora nghĩ lại, buồn bực bất an trong lòng dường như được vỗ về không ít.
Nàng viết tin trả lời.
[Em đến rồi, chị không cần lo..] rồi hơi ngừng lại, xóa chị không cần lo đi, thay bằng chị đi ngủ đi.
Chưa đầy hai phút, Maleficent nhắn: [Ừm, mai hãy gọi cho tôi.]
Mười mấy giây sau: [Hoặc tôi gọi em?]
Trong lòng Aurora ấm áp, nàng biết Maleficent không thích gọi điện thoại, càng không thích cầm điện thoại nhắn tin này kia.
Hơn nữa Maleficent còn như mắc chứng Rối loạn ám ảnh cưỡng chế về giờ giấc, nhưng giờ đã quá giờ ngủ của cô, Aurora vô thức ôm ngực, trái tim đang càng lúc càng đập nhanh.
[Em sẽ gọi chị, chị mau đi ngủ, ngủ ngon nhé.
Không cần trả lời lại.]
Gửi tin xong, nàng giữ chặt điện thoại, hít một hơi, xoay người đi lên tầng ba, tới một căn phòng, nhấn chuông, không ai mở cửa.
Aurora cười cười, gõ cửa theo một giai điệu nào đó.
Vừa mới nhấc tay, cửa lập tức mở ra.
Aurora chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào, cửa bị đóng lại.
Nàng bị một người ôm chặt, sau đó nghe thấy một giọng nói còn mang vài phần thiếu niên ngây thơ: "Sao giờ chị mới về chứ!"
Trái tim Aurora dịu xuống, xoa xoa đỉnh đầu người đang chôn trong lòng nàng: "Thật xin lỗi."
Người nọ khẽ hừ một tiếng, thẳng người dậy.
Thiếu niên có mái tóc dài ngang vai, da trắng như tuyết, khuôn mặt có nhiều nét giống Aurora, chỉ khác đôi mắt màu nâu có vẻ lạnh lùng, tay chân thon dài hơi gầy gò, cao hơn Aurora rất nhiều.
Em liếc Aurora một cái, chẳng những không có vẻ khó chịu mà còn có chút thần thái quyến rũ.
Em nghiêng khuôn mặt tuấn tú sang một bên, phụng phịu: "Giờ chị chẳng thèm quan tâm em nữa rồi."
Aurora kéo tay em, cổ tay e quấn băng trắng dày, nàng đau lòng nói: "Asa, sao em lại đối xử với bản thân như vậy."
Thiếu niên lẳng lặng chăm chú nhìn vẻ mặt nàng, bỗng nở nụ cười: "Không làm thế thì bọn họ lại tưởng em nói đùa."
Aurora sững sờ: "Em đã..."
Thiếu niên tươi cười nhưng không che được hàn ý, gật đầu: "Em đã ngửa bài với họ rồi.
Em nói em là con gái."
Ánh mắt Aurora dịu dàng, kéo em ngồi xuống ghế sofa trong phòng, cẩn thận kiểm tra băng gạc, mở miệng: "Asa, dù có thế nào cũng không được tự thương tổn chính mình, rất đau.
Không được có lần sau."
Asa nháy mắt mấy cái, giảo hoạt mỉm cười: "Thật ra không sâu đâu, em dọa họ thôi."
Aurora thương xót nhìn em.
Asa trong mắt nàng không kìm được làm nũng nói: "Chị về là tốt rồi, rốt cuộc em có thể ngủ một giấc ngon lành."
Aurora cau mày: "Em bị mất ngủ?"
Asa ha ha cười, cơ thể ngả xuống, gác đầu lên đùi Aurora: "Em đoán người ba tuyệt vời của chúng ta sẽ đưa em vào cái bệnh viện tâm thần nào đó."
Aurora vuốt tóc em: "Ông ấy đừng hòng làm được gì."
Asa nói: "Chị còn chưa thấy ánh mắt ông ta nhìn em, cứ như đang nhìn thấy quái vật ấy.
Còn nói là Chúa ơi tao mong mày là đồng tính còn hơn.
Ông ta căn bản không hiểu em đang nói gì."
Aurora ngừng một chút, hỏi: "Thế mẹ thì sao?"
Asa im lặng vài giây mới nói: "Mẹ sợ hãi, em thấy có lẽ mẹ có thể thử hiểu em, nhưng mà, chị biết đấy, mẹ luôn nghe lời ba."
Em lấy tay che mắt lại: "Em còn phải sống với cơ thể này bao lâu chứ.
Ông ta nói cho dù em thành niên cũng sẽ không đồng ý em phẫn thuật, còn có thể đóng băng quỹ tín thác(*) của em."
Aurora nói: "Ông ấy không có quyền làm điều đó.
Đây là gia tộc cho chúng ta, là Nana cho chúng ta."
Asa: "Chắc ông ta hết cách rồi.
Em chỉ sợ mẹ lại nghe ổng.
Giống như lúc ép chị kết hôn với người cũ của ông ta đấy, chẳng phải mẹ cũng nghe ba còn gì." Giọng điệu thiếu niên mang theo căm ghét.
Một lúc sau, Aurora trấn an nói: "Được rồi, không nói chuyện của chị, muộn lắm rồi, đi ngủ trước đã nhé?"
Asa nhìn nàng, ánh mắt em không muốn rời xa: "Chúng ta có thể ngủ chung không?"
Aurora cười: "Em 14 tuổi rồi, còn muốn ngủ chung với chị?"
Asa kéo nàng, song song nằm xuống giường, em nói: "Nếu chúng ta có thể sống cùng nhau từ nhỏ thì tốt biết mấy.
Thật sự em ước gì Nana cũng mang em đi như chị vậy, thế thì chúng ta có thể cùng nhau lớn lên."
Aurora xoa xoa mặt em, cười khẽ: "Hồi bé chị rất hống hách, chắc chắn em sẽ bị bắt nạt."
Asa cười: "Phải ha, có một thời gian chị rất ghét em..."
Aurora: "Lúc đó nghĩ rằng em có hai người họ quan tâm, chị lại chỉ có Nana."
Asa: "Ba chẳng qua vì em sinh ra là con trai nên mới coi trọng em thôi, mẹ cũng thế, bà nghĩ rốt cuộc có thể trói buộc trái tim của ông ta nên mới yêu thương em.
Bây giờ em nói em là con gái, bọn họ liền lộ mặt thật ngay."
Aurora thở dài: "Asa, dù sao chuyện này với họ quá bất ngờ, em cần cho họ thời gian..."
Asa nức nở: "Đương nhiên em đồng ý cho họ thời gian.
Từ sáu tuổi em liền biết em là con gái, nhưng em không dám nói.
Em không tin họ không hề nhìn ra dấu hiệu.
Em cũng nghĩ thôi thì cứ cố gắng chịu đựng, đến khi tròn 21 tuổi, em có thể tự kiểm soát tài sản của mình, có thể tự mình ký tên phẫu thuật.
Ngày nào trước khi ngủ em cũng lén ước, hãy biến thành cơ thể con gái, sáng mai tỉnh dậy em sẽ trở thành con gái, còn có..."
Aurora ôm em, viền mắt hồng hồng, nhẹ giọng an ủi.
Asa kéo tay nàng, đôi mắt nâu sáng lên, thì thầm cười: "May là chị không ghét em quá lâu, thật may..."
Có Aurora bên cạnh, Asa thả lỏng hơn hẳn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Aurora chờ em ngủ say, đắp kín chăn cho em, chỉnh máy sưởi vừa phải rồi ra ngoài.
Nàng đi đến phòng chính tầng hai, không còn tiếng cãi vã nữa, cửa hơi hé.
Aurora do dự vài giây, gõ cửa đẩy đi vào.
Người phụ nữ trong phòng đang ngẩn người cảm giác có người