Tiết Vân Chu bị đả kích nặng nề, ánh mắt từ trên xà nhà quay qua nhìn Trần tổng quản: "Haha... Ta? Xuất giá? Gả cho Nhiếp chính vương?"
Trần tổng quản mơ hồ cảm thấy tiếng cười này lộ ra vẻ cổ quái không thể nói rõ, cho rằng y vui mừng tới mức không nói lên lời, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, đây chính là chuyện vui của Trung Nghĩa Hầu phủ chúng ta. Hầu gia dặn dò lão nô nhanh chóng đón Đại công tử trở về, Hầu gia vẫn luôn nhớ mong Đại công tử..."
Thanh âm của Trần tổng quản lúc gần lúc xa, trong đầu Tiết Vân Chu hiện ra mấy chữ to đùng: Ta - xuất giá - gả cho Nhiếp chính vương!!!
Khang thị thấy ánh mắt y đờ đẫn, lo lắng kéo tay áo y.
Tiết Vân Chu nửa ngày mới hoàn hồn, liền cho nàng một ánh mắt trấn an.
Y đối với Hầu gia trong miệng Trần tổng quản thật sự không có tí thiện cảm nào. Không nói đến việc hắn tại sao bỏ vợ bỏ con, chỉ nhìn vào trình độ lật lọng của Trần tổng quản y liền sinh ra ác cảm với Trung Nghĩa Hầu phủ. Hơn nữa trở về còn trở thành quân cờ thành thân với một Nhiếp chính vương chưa từng gặp mặt, nghĩ thôi cũng cảm thấy rét lạnh.
Trần tổng quản còn lải nhải Trung Nghĩa hầu đối với y tình cảm thân thiết quan tâm chăm sóc đến mức nào, Tiết Vân Chu đã không còn kiên nhẫn nghe, nghiêng đầu thấy sắc mặt Khang thị khó coi, tựa như sẽ té xỉu ngay lập tức, ngoài cười nhưng trong không cười với Trần tổng quản: "Đa tạ Hầu gia mong nhớ, nhưng việc hôn nhân này tới đột ngột quá, ta vẫn chưa chuẩn bị, hôm nay không thể trở về cùng ngươi. Hơn nữa ta còn đang định tham gia thi Hương..."
Trần tổng quản ban đầu còn cảm thấy cử chỉ hành vi của Tiết Vân Chu không giống bình thường, bây giờ nghe y nói vậy càng cảm thấy kinh ngạc hơn: "Lần trước không phải Đại công tử đã đáp ứng với Hầu gia sao? Tại sao vẫn chưa chuẩn bị gì cả? Hơn nữa còn thi Hương... Gả vào Vương phủ, tất nhiên không thể tham gia."
Khang thị hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn Tiết Vân Chu, thần sắc có vài phần bi thương: "Vân Chu, con đã gặp Hầu gia rồi sao?"
"Con..." Tiết Vân Chu không hiểu ra sao.
Khang thị thấy vẻ mặt y lộ ra do dự, đau lòng cầm lấy cổ tay y: "Thanh danh của Nhiếp chính vương không phải con chưa từng nghe qua, con sao có thể gả qua đó? Hầu gia đã nói với con cái gì? Hay là hắn ta ép con? Sao con lại đồng ý với hắn?"
"Phu nhân, chuyện này thật sự không thể trách đại công tử, càng không thể trách Hầu gia." Trần tổng quản thấp giọng nói, sợ ngươi khác nghe thấy, "Là Nhiếp chính vương nhìn trúng đại công tử, muốn đại công tử phải gả qua đó. Nếu không phải đại công tử là người Trung Nghĩa Hầu phủ, sợ là tam môi lục sính* cũng không có, trực tiếp bị ép gả qua làm thiếp rồi."
*三媒六聘 (Sān méi liù pìn): Tam môi lục sính, hay còn gọi là Tam thư lục lễ, theo nghi thức truyền thống của người Trung Quốc cần có khi nam nữ kết hôn.
Làm thiếp... Tiết Vân Chu cảm thấy toàn thân nổi da gà, nhịn không được run rẩy.
"Con sao vậy?" Khang thị lo lắng nhìn y.
"Không có việc gì." Tiết Vân Chu nhếch miệng, yên lặng nói thêm trong lòng: chỉ là cảm thán thế giới này thật kì diệu.
Trần tổng quản lại cười nói: "Đại công tử, xe ngựa đã chờ bên ngoài, khi nào chúng ta lên đường?"
"Được rồi, ta còn có chút việc, ngày mai ngươi lại đến đi."
Tiết Vân Chu sai sử đến tự nhiên, làm trong lòng Trần tổng quản lại kinh ngạc, thầm nghĩ trước đây Đại công tử tối ngày chờ mong được quay về Hầu phủ, thậm chí không có thể diện đến nỗi đối mặt với hạ nhân Hầu phủ cũng khúm núm vâng dạ, sao đột nhiên hôm nay lại có khí phách như vậy? Chẳng lẽ y tự tin rằng gả cho Nhiếp chính vương liền được sủng ái? Nghe nói Nhiếp chính vương và y mới chỉ có duyên gặp mặt một lần, hay là bọn họ đã lén tiếp xúc không ít?
Trần tổng quản rối rắm nghĩ, lại càng không dám chậm trễ, thấy Tiết Vân Chu kiên trì không chịu trở về, đành phải cung kính đáp ứng, lại nịnh nọt thêm vài câu rồi xoay người đi về.
Người vừa mới đi, bà thím giết heo cách vách đã bước qua đây, đưa cho Khang thị hai cái chân giò heo: "Này, Vân Chu không phải suýt chút nữa bị đánh chết sao, lấy chân giò này nấu canh bồi bổ cho y."
Khang thị không thèm để ý lời nói của bà ta, cười cám ơn một tiếng: "Vẫn để mọi người phải chăm sóc, thật ngại quá. Bộ quần áo này là ta làm, ngươi cầm về mà mặc, ngồi xuống trước đã."
Bà thím giết heo liền cười tươi như hoa, hào phóng nói: "Hàng xóm với nhau cả mà, hôm nay ta giúp ngươi, ngày mai ngươi giúp lại ta, có qua có lại thôi, không cần khách sáo."
Tiết Vân Chu cảm thấy bà thím này rất có ý tứ, nhịn không được nhìn bà ta một cái.
Bà thím giết heo bày ra bộ dáng hóng chuyện, nhìn ra ngoài cửa sổ bĩu môi: "Người vừa tới là ai vậy?"
"Thím đoán thử xem." Tiết Vân Chu không chút để ý lên tiếng, cũng không muốn cùng bà ta nói chuyện, ngồi xuống ghế bên cạnh, gõ gõ tay lên mặt bàn bắt đầu suy ngẫm tính khả thi của việc đào hôn.
Lúc này bà thím giết heo đã không còn bận tâm bộ dáng cử chỉ khác nhau một trời một vực so với ngày thường của y, khua tay múa chân hưng trí bừng bừng: "Ta thấy hắn rất giống người nhà giàu, cách ăn mặc kia chú trọng thật sự. Còn có xe ngựa dừng bên ngoài, không chỉ quý khí mà còn có bảy tám gã sai vặt đứng bảo vệ. Đây là kinh thành, quan lớn quý tộc rất nhiều, tuy rằng ta chỉ là một người giết heo nhưng ta cũng có hiểu biết. Nhóm quý nhân bọn họ đều thích treo bảng tên trên xe ngựa: Trương phủ, Lý phủ, Thượng thư phủ, Thừa tướng phủ,... để tránh đụng mặt nhau. Tiếc là ta không biết chữ, nếu không ta nhìn bảng hiệu một chút là biết của nhà ai rồi..."
Tiết Vân Chu vẫn còn rơi vào trầm tư, nghe lời nói của bà ta như nước đổ lá khoai, vào tai này ra tai kia.
Bà thím giết heo nói một hồi không thấy ai đáp lại, cảm thấy không thú vị, con ngươi chuyển chuyển, lại gần thấp giọng nói: "Ah, người kia với mẫu thân ngươi thân nhau lắm sao?"
Khang thị vừa vặn đi từ trong phòng ra, nghe thấy lời này nhất thời xấu hổ: "Nói bậy bạ gì đó?"
Bà thím giết heo ngượng ngùng nhận lấy y phục trên tay nàng, vẫn ngoảnh đầu lại nói: "Xiêm y này rất đẹp, tay nghề của ngươi tốt thật đó, làm tú nương cho nhà giàu cũng không phải không thể."
Khang thị mất tự nhiên cười cười: "Chỉ là kế sinh nhai thôi."
Bà thím giết heo đối với xiêm y yêu thích không buông, khen thêm vài câu mới thỏa mãn mà đi về.
Khang thị khẽ thở dài, lặng lẽ rửa sạch chân giò, sau đó bắt đầu nhặt rau, trong phòng nhất thời im lặng như tờ.
Tiết Vân Chu cuối cùng cũng hoàn hồn, thấy tâm tình nàng suy sụp, đến gần muốn giúp đỡ lại bị đẩy ra, vội cười cười lấy lòng: "Nương, người không vui sao?"
"Không có, quân tử xa nhà bếp, đây không phải là việc con nên làm."
Tiết Vân Chu giành lấy đồ ăn từ trong tay nàng: "Cái gì mà quân