Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Tỏ tình


trước sau

Cảm xúc mềm mại trên môi làm đầu óc đang hỗn loạn của Tiết Vân Chu đột nhiên tỉnh táo lại, y bị hành động đột ngột của mình dọa sợ, vội vàng lùi lại, trừng mắt luống cuống nhìn Hạ Uyên.

Hạ Uyên cũng triệt để ngốc luôn, yên lặng nhìn y, đáy mắt sáng ngời khó mà che giấu được vẻ kinh ngạc: "Châu Châu..."

Tiết Vân Chu từ đời trước đến bây giờ chưa từng nghe Hạ Uyên dùng giọng điệu thân thiết như vậy gọi tên mình, dù nghĩ đến hiện tại hẳn là hắn đang gọi "Chu Chu"*, nhưng cái này cũng không ngăn được kích động cùng căng thẳng trong lòng y, một tay vô thức chụp đống cỏ khô bên người, nuốt nước miếng: "Ta..."

*Cái này mình có giải thích một lần rồi chắc mọi người vẫn nhớ, bên trên tác giả dùng Châu (洲 - Zhōu) trong Đàm Châu (谭洲 - TánZhōu), anh công đang gọi tên đời trước của ẻm. Bên dưới là Chu (舟 - Zhōu) trong Tiết Vân Chu (薛云舟 - XuēYúnZhōu), ẻm tưởng anh đang gọi tên bây giờ của ẻm. vì hai từ này phát âm giống nhau.

Hạ Uyên nâng tay giữ mặt y, con ngươi đen láy luôn trầm lặng sáng như sao, nhìn thẳng vào hai mắt y, hô hấp cũng không ổn định: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Tiết Vân Chu tuy rằng khẩn trương tới độ bứt mấy hạt lúa mạch ở cọng rơm* xuống, nhưng nhìn đến ánh mắt kiên định của Hạ Uyên lại lắp ba lắp bắp nói: "Ta... thích...huynh!"

*Mình thấy qt để là cỏ khô mà xuống dưới đây thấy bứt lúa mạch thì cái đó gọi là rơm sẽ hợp lý hơn, nên mình đổi từ đây luôn nha.

Hạ Uyên nhìn y thật sâu, tim đập không khống chế được, cúi người dán qua chỗ Tiết Vân Chu, ở trên môi y chạm nhè nhẹ, giống như muốn xác định mình có nằm mơ không, xác định xem Tiết Vân Chu có quay đầu tránh đi không.

Tiết Vân Chu không chỉ không tránh đi, thậm chí hơi nghiêng người hôn chụt một cái nữa lên môi hắn.

Con ngươi đen thẫm của Hạ Uyên tối lại, mạnh mẽ hôn lên môi y, tay nặng nề đè lên bả vai y.

Tiết Vân Chu hơi ngẩng mặt lên, lông mi run rẩy kịch liệt, cảm giác toàn thân như dồn hết lên môi, bị đè ép làm lồng ngực đang trống rỗng của y bỗng chốc được lấp đầy, khóe mắt cay cay. Hiện tại y có thể khẳng định rằng, Nhị ca thực sự thích y.

Hạ Uyên vẫn chưa thỏa mãn mà buông Tiết Vân Chu ra, người cũng không lùi lại, vẫn dán lên bờ môi y thấp giọng nói: "Lặp lại lần nữa."

Giọng nói khàn khàn mang ý xâm lược mạnh mẽ làm đáy lòng Tiết Vân Chu run rẩy thêm một chút. Trong ấn tượng của y, Nhị ca lúc nào cũng mang bộ dáng lạnh lùng cấm dục, cho tới bây giờ y vẫn không dám tưởng tượng dáng vẻ Nhị ca động tình là như thế nào. Nhưng mà bây giờ y không chỉ thấy được mà còn nghe được cảm nhận được, giờ muốn y đi chết cũng cam lòng chứ đừng nói chỉ là thổ lộ.

"Ta thích huynh!" Tiết Vân Chu nhìn Hạ Uyên, tình cảm chôn giấu trong lòng hơn mười năm giờ phút này như òa ra, hai mắt lộ vẻ si mê không thể che giấu.

Thật ra so với "Thích" thì y muốn nói "Yêu" hơn, nhưng có những lúc tình cảm quá lâu quá sâu sắc rồi ngược lại chữ "Yêu" này lại không dễ dàng thốt ra khỏi miệng.

Hạ Uyên nhìn ra được ái mộ hiện lên rõ ràng trong mắt y, rốt cuộc không khống chế được nữa mà ôm lấy y hôn môi. Không đơn thuần là hai bờ môi chạm vào nhau nữa mà là mạnh mẽ tách cánh môi Tiết Vân Chu xâm nhập vào trong, không để cho y có cơ hội kháng cự, theo khát vọng từ đáy lòng luồn lưỡi vào liếm mút, khuấy đảo khoang miệng y, không chừa một con đường sống nào cho y.

Tiết Vân Chu vốn không định từ chối, thuận theo mở miệng để hắn tiến vào, sau đó liền bị khiêu khích đến toàn thân tê dại, hô hấp dồn dập, bắt đầu cố gắng đáp lại.

Tay Hạ Uyên ôm ngày càng chặt, tình cảm của Tiết Vân Chu và đáp lại vừa rồi mang đến cho hắn kích thích thật lớn, lần đầu tiên từ trước tới giờ hắn không khống chế được cảm xúc, đặt người ở trên đống rơm, đầu lưỡi một lần lại một lần thâm nhập vào cổ họng, càng hôn càng sâu, càng hôn càng không dứt ra được.

Tiết Vân Chu hít thở không thông, khoái cảm đáy lòng ngày càng lớn, giống như có quả bom đang oanh tạc trong não, làm y cảm nhận linh hồn cũng bị thủng một lỗ, vô thức hừ nhẹ một tiếng giọng mũi.

Hạ Uyên sau khi nghe thấy mới lưu luyến rời môi y, kìm chế tiếng thở dốc, ánh mắt thâm trầm nhìn y chằm chằm.

Hai mắt Tiết Vân Chu có

chút mê ly, đôi môi nhạt màu trở nên hồng nhuận khác thường, bị cảm giác hạnh phúc đột nhiên ập tới làm mê muội, một bộ "Tôi là ai? Đây là đâu?" ngốc ngốc nhìn Hạ Uyên.

Hạ Uyên nhịn không được lại cúi xuống hôn cái nữa, lần này thong thả mà triền miên, mỗi cái liếm mút tinh tế đều lộ ra vẻ quý trọng, giống như nâng niu bảo vật trân quý nhất của mình. Mãi đến khi tâm tình mãnh liệt bình ổn trở lại mới không nỡ rời đi, cuối cùng cắn môi y nhẹ nhàng mút vào, hôn một cái nữa mới thấp giọng nói: "Châu Châu, ta rất vui."

Tâm trạng Tiết Vân Chu như từ trên mây hồi phục lại, lúc này mới phát hiện tim mình đập vô cùng mạnh, hơn nữa lồng ngực bị cảm xúc vui sướng tràn vào, hiện tại vui đến mức hai mắt phát sáng, hận không thể chạy quanh kinh thành mười vòng, tôt nhất là chạy tới đỉnh núi gào lên mấy tiếng để trút hết nỗi lòng, cuối cùng trên mặt chỉ đọng lại nụ cười ngây ngô, nhào về phía trước ôm chặt lấy Hạ Uyên: "Ta cũng rất vui."

Hạ Uyên suýt chút bị con gấu nhỏ này nhào qua làm chao đảo, vội đưa tay giữ lấy thắt lưng y, mới đưa mắt nhìn đã thấy hộ vệ đánh xe về tới nơi, liền vỗ lưng Tiết Vân Chu: "Xe ngựa đến rồi."

Tiết Vân Chu đành phải buông Hạ Uyên ra, đứng lên mới phát hiện hộ vệ đứng cách bọn họ một đoạn đang canh giữ xe ngựa, mặt đỏ tai hồng trông trời trông đất trông mây, vẻ mặt đúng kiểu "Ta không thấy gì hết, hai người cứ tự nhiên".

Tiết Vân Chu lập tức quẫn bách, não tự động hồi tưởng lại hành động hôn môi kịch liệt vừa rồi một lần, mơ hồ để Hạ Uyên kéo mình lên xe ngựa, đến tận khi có bàn tay phủi cỏ bám trên người mới hoàn hồn, thấy thái độ buông lỏng của hắn, trong lòng liền có cảm giác vui tới mức nở hoa.

Hiện tại tâm nguyện được thỏa mãn, đối với Hạ Uyên cũng thân thiết hơn nhiều. Vừa định cười một cái thì nhìn thấy vài cọng rơm dính trên vai hắn, bèn đưa tay phủi đi. Nhớ lại hồi nãy tay mình cầm qua mấy cọng rơm này rồi còn ôm hắn, liền nói: Vương gia quay người lại chút, xem sau lưng còn không."

Hạ Uyên đang buông mắt nhìn y, nghe vậy không vui, sắc mặt cũng không được tốt lắm: "Sao còn gọi ta là Vương gia?"

Tiết Vân Chu sửng sốt: "Ta gọi sai rồi à?"

Cũng không thể gọi Nhị ca ha? Gọi vậy anh cũng không hiểu, nếu ngày nào đó nhớ lại, nghĩ đến em vừa mới lợi dụng anh mất trí nhớ mà hôn rồi đánh em thì phải làm sao bây giờ?

Sắc mặt Hạ Uyên có chút ảm đạm: "Tất nhiên là sai rồi, trước đây em gọi ta như vậy ta cho rằng do em ghét ta, không muốn thừa nhận mối quan hệ này giữa chúng ta. Nhưng vừa rồi em đã..."

"Đương nhiên là ta thích huynh rồi!" Tiết Vân Chu gấp gáp giải thích, tỏ rõ lòng mình. Nói xong mới phát hiện, một khi đã phá vỡ ranh giới mỏng như giấy này rồi, lời thổ lộ nói ra lại dễ dàng như vậy.

Hạ Uyên lộ vẻ không vui.

Tiết Vân Chu cười lấy lòng, cọ trong ngực hắn: "Vậy sau này không gọi Vương gia nữa."

Hạ Uyên thấy đôi mắt trông mong của y, sắc mặt hơi hòa hoãn.

"Vậy ta gọi..." Tiết Vân Chu gãi đầu, có chút chần chừ: "Gọi phu quân nha?"

Hạ Uyên: "..."

"Nha~"

Hạ Uyên vẻ mắt kỳ quái nhìn y, một lúc sâu mới đáp: "Cảm giác... Cũng không tệ."

Tiết Vân Chu suýt sặc nước miếng, không được tự nhiên nắm vai hắn: "Phu quân, ngươi xoay người qua xem sau lưng ngươi có dính rơm khô không nè!"

Hạ Uyên nhìn y thật sâu, sau đó mới xoay người để Tiết Vân Chu kiểm tra.

Tiết Vân Chu tự dưng cảm thấy trên mặt hơi nóng, vỗ lung tung trên quần áo vốn sạch sẽ của hắn, sau đó cũng tự mình xoay người: "Sau lưng ta có không?"

Hạ Uyên nhìn y: "Không phải mới phủi giúp em rồi sao?"

Tiết Vân Chu: "....A, hình như là vậy."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện