Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Chung chăn chung gối


trước sau

Lúc hai người tới ngoại thư phòng thì thấy một bóng người cúi đầu quỳ dưới bậc thang, một tay đỡ lấy bả vai, cả người toát ra mùi máu tươi, nhìn qua rất chật vật, đúng là Lâm Tam - một trong hai hộ vệ được phái đi theo đoàn xe ngựa.

Lâm Tam nghe thấy tiếng bước chân liền biết Hạ Uyên đã tới, vội vàng hành lễ với hắn, hổ thẹn nói: "Thuộc hạ vô năng, mong Vương gia trách phạt."

Bước chân Hạ Uyên không dừng lại, chỉ liếc Lâm Tam một cái rồi nói: "Vào trong rồi nói tiếp."

Vào thư phòng, Lâm Tam nhanh chóng kể lại những việc đã xảy ra: "Thuộc hạ và Lâm Tứ đi theo đoàn xe ngựa đến một sơn cốc ở huyện Vĩnh Lâm, bên trong sơn cốc cỏ dại um tùm, lại là ban đêm nên không thấy rõ tình hình. Nhưng mà có thể xác định được một điều là trên xe chứa túi to túi nhỏ, bên trong đều là thóc. Thuộc hạ còn định tìm hiểu thêm thì bị người phát hiện, sau đó trốn thoát. Thuộc hạ khi ra ngoài cùng Vương gia đã mặc quần áo bình thường nên cũng không bại lộ thân phận. Lâm Tứ bên kia đang canh giữ ở sơn cốc, có lưu lại kí hiệu cho chúng ta."

Vẻ mặt Hạ Uyên nhìn không ra vui buồn, thản nhiên nói: "Rốt cuộc thì vẫn rút dây động rừng."

Sắc mặt Lâm Tam có chút lúng túng, hận không thể chôn mặt xuống đất luôn.

Hạ Uyên nhíu mi, trầm mặc không nói.

Tuy rằng tạm thời chưa phát hiện điều gì đặc biệt quan trọng nhưng chuyện này hết sức khả nghi. Triều đình hiện tại cái gì cũng thiếu, cũng rất nhiều lần kêu gọi bá tánh quyên góp lương thảo, theo lý thì những gì có thể vơ vét cướp đoạt cũng làm hết rồi, nhưng ngay dưới mí mắt lại có dấu vết của một đoàn xe chở lương thực thóc lúa lặng lẽ vận chuyển tới sơn cốc. Sơn cốc này ắt có chỗ kì lạ, nhưng mà ai lại cần dùng nhiều lương thực như thế?

Tiết Vân Chu nói nhỏ bên tai Hạ Uyên: "Có phải có người mưu đồ tạo phản không? Trừ việc này ra ta không nghĩ ra sao lại cần nhiều lương thực như thế."

Hạ Uyên nghĩ một chút rồi nói: "Không phải không có khả năng, nhưng huyện Vĩnh Lâm cách kinh thành không xa, nếu thật sự có người tạo phản thì sao lại ẩn náu gần kinh thành như vậy? Hơn nữa đến nay triều đình vẫn không phát hiện ra chút manh mối nào?"

Tiết Vân Chu bĩu môi: không phải là triều đình không chịu xuất lực tìm hiểu à.

Hạ Uyên nói xong cũng nghĩ đến vấn đề này, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, lập tức để cho Lâm Tam dẫn đường, phái một đoàn nhân mã nhân lúc trời tối lặng lẽ đi đến trước cửa sơn cốc, phân phó nói: "Có tin tức lập tức báo lại cho ta."

Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, Hạ Uyên nhìn đồng hồ cát trên bàn mới phát hiện đã nửa đêm, vì vậy kéo Tiết Vân Chu đang uể oải về nghỉ ngơi.

Tiết Vân Chu vốn đang buồn ngủ, sau nhìn nhìn đến giường của mình liền tỉnh táo tức thì, nghĩ tới tiếp theo sẽ chung chăn chung gối với Nhị ca tinh thần lập tức phấn chấn, trong lòng vừa hào hứng vừa căng thẳng, hít một ngụm khí bình tĩnh lại, sau đó cởi áo khoác ngoài với tốc độ tên lửa, lên giường chui vào ổ chăn nằm đợi Hạ Uyên.

Hạ Uyên quay đầu lại chỉ thấy nửa khuôn mặt chôn trong chăn của Tiết Vân Chu, hai mắt trừng lớn, chớp chớp nhìn mình. Yết hầu hắn căng chặt, nhịn không được cúi xuống hôn lên khóe mắt y.

Mí mắt Tiết Vân Chu không kìm được run rẩy, kéo chăn ra ngửa mặt hôn "chóc" một cái lên cằm Hạ Uyên, cảm thấy chưa đã lại hôn thêm vài lần.

Tay Hạ Uyên đang chống bên gối không tự giác tăng thêm lực, rũ mắt lẳng lặng nhìn Tiết Vân Chu, đôi mắt đen thẫm ở trong phòng tối càng lộ vẻ thâm thúy.

Tim Tiết Vân Chu đập tăng gia tốc, lắp bắp nói: "Đ-đi ngủ sớm chút."

Trong đôi mắt trầm tĩnh như hồ nước của Hạ Uyên tựa như vẽ ra một tia gợn sóng, nhắm mắt lại cụng trán với y, thấp giọng đáp: "Được."

Hai người không nói gì nữa, trong màn đêm tĩnh mịch nghe tiếng tim đập trầm ổn của đối phương. Tuy rằng vừa mới tỏ lòng đã ngủ chung nhưng không có chút xấu hổ nào. Thích nhau thật lâu, quen thuộc đã ngấm vào xương cốt, xuyên qua đến thế giới này còn có thể gặp nhau, có thể đi cùng nhau, giờ phút này chỉ cảm thấy cực kì an tâm.

Một lúc lâu sau Tiết Vân Chu mới nhớ y còn mặc một lớp trung y, vừa đưa tay sờ thì chạm phải lưng Hạ Uyên, vội kìm xuống tâm tư đang nhộn nhạo, mở to mắt nhìn hắn: "Huynh không lạnh sao? Mau vào đây!"

"Ừm." Hạ Uyên xốc chăn, không khí lạnh cũng theo đó tràn vào, sợ làm y lạnh nên vẫn nằm cách Tiết Vân Chu một khoảng.

Tiết Vân Chu nhích người về phía hắn, tay chủ động kéo cánh tay Hạ Uyên làm gối, sau đó tay chân y cuốn lấy cả người Hạ Uyên, ngửa mặt nhìn hắn cười hì hì.

Hô hấp hạ Uyên trầm xuống, ánh mắt nhìn y thật sâu.

Trên mặt Tiết Vân Chu có chút nóng, cảm giác hạnh phúc vỡ òa. Chuyện

chủ động ôm lấy Nhị ca này đời trước đánh chết y cũng không dám nghĩ tới, nhưng hiện tại hôn cũng hôn rồi, lá gan của y cũng lớn hơn, khát vọng trong lòng không kìm chế được, chỉ muốn tới gần hắn một chút, gần chút nữa, thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Cơ mà hình tượng Nhị ca nghiêm khắc trước sau như một giống phụ huynh đã khắc sâu trong lòng y, âm thầm tự nhắc nhở mình không được biểu hiện bản thân đói khát như vậy, vì thế chỉ có thể đàng hoàng lấy chân đang nóng hầm hập của mình kẹp lấy đôi chân lạnh ẽo của Hạ Uyên, buồn bực nói: "Cho huynh nè..."

Hạ Uyên ôm chặt cánh tay y.

Tiết Vân Chu cảm nhận được lực đạo sau lưng, trong lòng vui như mở hội, bàn chân đặt trên đùi hắn cọ cọ, nghiêm túc nói: "Không biết tình huống trog sơn cốc thế nào rồi. Hẳn là ngày mai sẽ có tin tức ha?"

Ánh mắt Hạ Uyên không rời khỏi y, giọng nói đã có chút khàn khàn: "Ừ."

Tiết Vân Chu tiếp tục cọ xát, thở dài: "Theo dõi sát sao như vậy cũng có thể đánh rắn động cỏ."

Hạ Uyên để y cọ đến mức da mặt căng thẳng, nghe được lời nói của Tiết Vân Chu không khỏi buông mắt, thở dài: "Rất nhiều việc dường như có người cố y làm, lần trước để chúng ta phát hiện Phàn Mậu Sinh, đến giờ vẫn chưa tra ra được tung tích người nọ, sau đó lại cho chúng ta biết chuyện Tiết Quảng bị mai phục, đến giờ vẫn chưa có manh mối, cũng chưa tra ra kẻ chủ mưu năm đó là ai."

Tiết Vân Chu nghe ra bất đắc dĩ trong lời nói của hắn trong lòng không khỏi chua xót.

Nhiếp chính vương nguyên bản đúng là quyền thế ngập trời nhưng vừa nắm giữ binh quyền lại vừa phải tính chuyện trị quốc cũng không có nghĩa là thuộc hạ dưới trướng hắn đều là người có năng lực. Nếu không thì quốc gia này cũng không đến nỗi càng ngày càng loạn như vậy, loạn thành một mớ bòng bong thế này. Nhị ca hiện tại chắc chắn rất đau đầu. Một người quen ra lệnh như ảnh luôn chú ý hiệu suất làm việc mà hiện tại người bên dưới không có năng lực, trong tay lại không có ai đáng tin cậy, cảm giác này nhất định không dễ chịu.

Tiết Vân Chu cảm nhận được nhiệt độ trên người Hạ Uyên đã khôi phục bình thường liền dừng động tác lại, chân cuốn lấy chân Hạ Uyên, cả người dán sát vào người hắn.

Hô hấp Hạ Uyên rõ ràng đã có chút rối loạn: "Châu Châu..."

Tiết Vân Chu đáp một tiếng, tay đang khoác trên hông Hạ Uyên sờ sờ vạt áo, giống như lơ đãng trượt vào trong.

Hạ Uyên mạnh mẽ xoay người ngăn y lại, hơi thở cũng gấp gáp: "Em thành thật một chút!"

Tiết Vân Chu lập tức cảm giác được nơi nào đó của hắn có phản ứng, trên mặt nóng tới mức có thể luộc được trứng, khóe miệng nhếch lên một cái rồi vội vàng áp chế, lầm bầm hai tiếng xem như đồng ý, tay bên dưới vạt áo cũng rút ra, đầu ngón tay không nặng không nhẹ vuốt ve thêm một đường mới chịu rời đi.

Hô hấp Hạ Uyên nặng nề, tay nắm lấy cằm y hung hăng hôn lên.

Tiết Vân Chu vòng tay ôm lấy cổ hắn, trong lòng tự cho bản thân một nút like: yaaa ảnh nghĩ thông suốt rồi.

Hạ Uyên hôn y đến đầu óc choáng váng, hơn nửa ngày mới đè nén xúc động đang kêu gào trong cơ thể, giữ mặt của y lại thấp giọng nói: "Em còn muốn ngủ nữa hay không?"

"Ừ ừ ngủ." Tiết Vân Chu cũng không có được voi đòi Hai Bà Trưng, thỏa mãn hôn một cái lên môi Hạ Uyên.

Hạ Uyên nằm xuống lần nữa, ôm người vào trong ngực.

Tiết Vân Chu cọ cọ lên cổ hắn, chưa bao giờ y cảm kích ông trời như bây giờ, bị tai nạn xe còn được xuyên đến thời đại không biết tên này, còn có thể gặp lại người mình thầm mến đã nhiều năm, trong đêm khuya giá lạnh được ôm nhau ngủ.

Nếu không có Nhị cam y không dám tưởng tượng y một mình ở thế giới này sẽ như thế nào. Hiện giờ bọn họ có hai người, con đường tương lai khó đi như thế nào cũng có thể dũng cảm đối mặt, hạnh phúc đến bất chợt làm y trở tay không kịp.

Tựa như để xác nhận bản thân không nằm mơ, Tiết Vân Chu gắt gao dán gần Hạ Uyên, lại hôn lên môi hắn một cái mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng đêm, Hạ Uyên ôm người đang ngủ say trong ngực chặt hơn nữa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện